*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Phù... hôm nay chạy vượt chỉ tiêu của mọi khi rồi... một lát phải ăn thật ngon bù lại mới có sức khỏe tập thể dục... "
Ngô Nguyễn Hân sau khi chạy bộ xong, vừa đi bộ thả lỏng, trong lòng vừa suy nghĩ xem hôm nay ăn gì.
"Ăn gì bây giờ... đã lâu không có ăn mì hoành thánh của dì Hoàng, chỉ cách đây hai cái khúc quanh thôi, ăn xong sớm về nghỉ ngơi, còn bộ phim gay cấn đang bỏ dở chừng, bộ bách hợp đang theo dõi vừa có chương mới....."
Một người trẻ còn rất nhiều dự định kế hoạch chưa làm, một ngày cuối tuần có thể nói là đẹp như mơ nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn!
Đèn đỏ sáng lên, cô nhanh bước qua đường, một chiếc xe phóng nhanh vượt lên khiến cô chưa kịp phản ứng gì, chỉ nghe một tiếng va đập thật mạnh thì đã mất tri giác.
Khi một lần nữa lấy lại tri giác, cô phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh là một mảnh không gian rộng lớn vô cùng vô tận, sương trắng lãng đãng mịt mờ, yên ắng không một tiếng động.
" Đây là đâu, lúc qua đường... mình.. sao mình lại ở đây? "
" Tỉnh." Một giọng nữ trầm thấp vang lên.
Cô quay người lại chỉ thấy một nữ tử tóc trắng vô cùng xinh đẹp, mỹ mạo khuynh thành, tầm hai mươi chín ba mươi tuổi, vận một bộ y phục cổ trang màu trắng, được tô điểm bằng những ngọn lửa đỏ thẳm, mái tóc dài đến tận thắt lưng trắng như tuyết, trông vô cùng uy nghi nhưng cũng không kém phần thanh lệ thoát tục, khiến người đối diện có cảm giác chỉ dám từ xa chiêm ngưỡng không dám khinh nhờn.
" Người là ai, tại sao tôi lại ở đây..."
" Ta là thần, ma, hay yêu không quan trọng.."
Người kia phá lệ mỉm cười từ ái, vừa nói vừa xuất ra một quả cầu vô sắc, bên trong tái hiện lại khung cảnh lúc tai nạn xảy ra.
" Hài tử, con đã chết, ta đang dùng thần thức để giao tiếp với con. "
Chết ...
Ngô Nguyễn Hân thoáng run rẩy lùi về sau hai bước, bàng hoàng nhìn những hình ảnh được tái hiện lại trong quang cầu.
Cô cần có thời gian để chấp nhận việc này, cô vốn dĩ là trẻ mồ côi, may mắn không làm cha mẹ thương tâm vì cái chết của mình, nhưng đang ở tuổi đẹp nhất của đời người, khi những hoạch định về tương lai vừa kịp vẽ ra, khi đã dần biết mình muốn gì cần gì, trong đầu lại hiện lên bóng dáng một người, vẫn chưa kịp cho người kia biết tâm ý của mình... đây là điều khiến cô cảm thấy hối tiếc nhất.
" Vì một chút cơ duyên xảo hợp, ta sẽ mang linh hồn con qua một thế giới khác, nơi đó cần làn gió mới để thay đổi rồi, ta sẽ luôn ở trong thần thức của con. Nhớ kỹ, trân trọng cuộc sống mới. "
Bạch y nữ nhân mỉm cười nhìn Ngô Nguyễn Hân, giọng nói mềm nhẹ dịu dàng mang theo vô vàn quan tâm và gửi gắm, đáng tiếc Ngô Nguyễn Hân hiện tại trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang buồn vui lẫn lộn, căn bản không có để ý đến những biểu cảm của người đối diện.
Không đợi cô kịp có phản ứng thì không gian sáng lóa lên ròi vụt tắt, khi định thần lại thì thấy chung quanh tối đen chật chội nặng nề. Một trận xô đẩy gò ép làm cô tỉnh lại, ồn ào lại vang lên.
" Chúc mừng lão gia, phu nhân sinh là song thai long phụng... "
.........
Còn nhớ lúc đó khi thấy mình trọng sinh sống lại, lần đầu tiên nhìn thấy cha nương cô đã khóc òa lên, vì cô cuối cùng cũng có nhà, có cha mẹ có một gia đình thuộc về mình...
Nhưng mọi việc không dừng ở đó, nữ nhân thần bí kia nói cho cô biết nơi cô sống có tên là Đấu Khí Đại Lục, cha cô là Tiêu Chiến, cô gọi là Tiêu Đình, tứ tiểu thư Tiêu gia, muội muội của huyền thoại Đấu Phá Thương Khung, Tiêu Viêm!
Đấu Khí Đại Lục, nơi không có ma pháp huyền ảo, linh khí lượn lờ, nơi đây là tu luyện đấu khí, hấp thu đấu khí tu luyện. Là một nơi rộng lớn hơn Địa Cầu không biết bao nhiêu lần, đại lục mở ra, vạn tộc cùng an cư lạc nghiệp, nước sông không phạm nước giếng . Phía Bắc đại lục là nơi ở của Man tộc, phía Nam đại lục là địa bàn của các gia tộc Yêu thú cao cấp có trí tuệ sánh ngang Nhân tộc...
Nơi đây cũng giống với bất kì thế giới tu chân nào mà Tiêu Đình từng được biết qua các tác phẩm về tiên hiệp, cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé. Đây là một nơi mà đôi khi người ta nói chuyện với nhau không phải bằng luật pháp hay lễ nghi mà là bằng vào thực lực.
Tu vi của một người phải dựa vào rất nhiều điều kiện, trước tiên là thực lực thiên phú cùng ngộ tính của mỗi người. Tiếp theo là công pháp , tu vi của một người có thể tiến xa bao nhiêu phụ thuộc rất nhiều vào công pháp, sau đó là các loại đấu kỹ, võ kỹ.
Giống như tên gọi đấu kỹ hay võ kỹ chính là những kỹ năng để phát huy đấu khí, dễ hiểu thì gọi là các đòn đánh, các chiêu thức sử dụng trong đối chiến. Các loại công pháp tu luyện đấu khí, hay đấu kỹ võ kỹ đều được chia theo cấp bậc : Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Với phẩm chữ Thiên là cao nhất.
Và điều kiện cuối cùng để một người có thể tiến xa trong tu luyện hay không, đôi khi lại là may mắn, kỳ ngộ. Điều này có thể có nhưng cũng là không với rất nhiều người. Tu Chân Giới chính là như vậy, là một nơi mà người ta có thể sáng tạo kỳ tích, trở thành đại năng đứng trên đỉnh thế giới, cũng là nơi biết bao biết bao thiên tài rơi rụng ôm hận vẫn lạc ...
Tiêu Đình hết bú sữa no rồi lại ngủ, ngây ngốc cả tuần, cô cũng đã nghĩ thông suốt, đây là cuộc sống mới con người mới, phải biết trân trọng.
Đây lại là thế giới tu chân hứa hẹn nhiều điều thú vị cùng thử thách đang chờ, nếu đã đến đây tại sao không thử sức mình một phen, chinh phục giới hạn của bản thân và tự mình khám phá thế giới này, chỉ nghĩ đến thôi Tiêu Đình đã thấy vô cùng phấn khích cùng mong chờ.
Cô bắt đầu nói chuyện với vị nữ nhân kia, cũng chỉ biết được người đó tên Lam Thiên Tuyết, theo lời người kia thì nàng là một người rãnh rổi nhàm chán với thế giới này nên muốn đổi mới nó, vì một vài nguyên nhân khác cô lại vừa vặn là ứng cử phù hợp nên...
" Người không phải đại ma đầu, đang muốn ta làm tay sai phục vụ âm mưa nào đó chứ ?"
Tiêu Đình không ngần ngại hỏi thẳng nghi vấn trong lòng.
" Hỗn đản, nếu ta có ý đó cũng không tìm một người tầm thường như ngươi." Lam Thiên Tuyết bỉu môi khinh thường nhãi con còn đỏ hỏn nằm trong nôi.
" Nhưng đã có Tiêu Viêm làm anh hùng ở thế giới này rồi nha ~"
Tiêu Đình bỉu môi thoái thác, trách nhiệm nặng nề như vậy lại bắt một tiểu nữ tử như cô gánh vác, đây gọi là vô nhân tính.
" Nếu ngươi không muốn cũng không sao, đây dù sao cũng là tu chân thế giới sự khốc liệt của nó ta nghĩ ngươi ít nhiều cũng đã biết, ta có thể giúp ngươi, nhưng nếu ngươi không cần thì tự mà lăn lộn ở đây, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Lam Thiên Tuyết lạnh lùng liếc mắt xem thường.
Tiêu Đình nhắm mắt lại suy nghĩ về lời đề nghị của Lam Thiên Tuyết, đại đạo vô tình khó lường nhất vẫn là lòng người, một bước sai lầm đôi khi không có cơ hội quay đầu lại. Tiêu Đình suy nghĩ rất lâu cuối cùng thở ra một hơi dài nghiêm túc nói với Lam Thiên Tuyết.
" Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả, nếu người đã giúp con, vậy sau này khi người cần đến chỉ cần là việc mà con làm được, tất nhiên là không trái đạo đức luân thường, trái với quy tắc làm người của con, quyết không từ nan dốc hết sức mình! "
Dù chỉ mới gặp vị nữ tử rảnh rỗi này nhưng cô lại có cảm giác người này rất đáng tin cậy, rất thân thuộc, một cảm giác xuất phát từ sâu trong tiềm thức mà chính cô cũng không nhận ra được.
"Tốt, ta chỉ cần có lời này của con, sau này không cần xưng hô quá xa cách như vậy, cứ gọi ta là Tuyết di hay a di là được. "
________________________________
Sau khi được Lam Thiên Tuyết giảng giải các kiến thức cần thiết về tu chân giới, cách thức tu luyện ở Đấu Khí Đại Lục, cô liền nhờ a di xem thử mình có linh căn để tu luyện đấu khí không, thật may là có, hơn nữa lại mang trong mình ba hệ thuộc tính là Hỏa, Mộc và Phong. Nhiều hơn tam ca Tiêu Viêm của nàng vốn chỉ có Hỏa, Mộc thuộc tính.
Phàm người có linh căn khi từ bốn đến sáu tuổi là có thể bắt đầu tu luyện đấu khí, cô tự biết mình không phải thiên tài, nên đã nhờ a di ngay lập tức khai mở linh căn cho mình, sớm tu luyện vài năm, có thể lấy cần cù bù thông minh .
Lại còn được a di tặng một miếng ngọc đỏ tươi nhỏ như đồng xu, trên đó khắc chi chít các loại trận văn, hóa ra nó là một cái Tụ Linh Trận thời thời khắc khắc không ngừng hấp thụ đấu khí xung quanh chuyển hóa vào cơ thể Tiêu Đình.
Nên cô mỗi ngày dù là lúc ăn hay đi ngủ cũng là trong trạng thái tu luyện. Trên cái Tụ Linh Trận này còn có phù văn giúp che giấu tu vi, cô có thể yên tâm tu luyện mà không sợ bị phát hiện.
A di từng nói cô và Tiêu Viêm đều là người đến từ Địa Cầu xuyên đến đây mà vẫn giữ được ký ức kiếp trước, hai kiếp làm người khiến cho linh hồn cùng tinh thần lực của cả hai đều vô cùng cường đại, là lợi thế tu luyện rất lớn, nhưng cô còn có lợi thế khác, cô thì đã biết qua nội dung Đấu Phá Thương Khung nhưng ca ca cô thì không.
" A di à, người đã đem con tới đây rồi thì cũng phải cho con một ít công pháp đấu kỹ, linh đan, dị hỏa, pháp khí để phòng thân chứ, nếu có thêm một cái nhẫn trữ vật với không gian thật lớn để chứa đồ thì càng tốt. "
Lam Thiên Tuyết lúc này gân xanh nổi đầy mặt, mở miệng ra là vô sỉ dùng công phu sư tử ngoạm thực muốn đem thịt trên người mình cạo xuống một lớp, còn không bằng cường đạo thổ phỉ. Tại sao cái tốt không học lại học cái xấu, bản chất xấu xa lại vô sỉ, giống người đó tới như vậy chứ!
" Đừng quên hiện tại ngươi chỉ là một trẻ sơ sinh, chỉ cần hấp thu đấu khí uẩn dưỡng gân cốt kinh mạch cho tốt là được, công pháp đấu kỹ ít nhất phải chờ đến lúc năm, sáu tuổi mới bắt đầu tập được, đừng vì nóng vội mà làm ảnh hưởng đến căn cơ và sự phát triển tự nhiên của thân thể." Lam Thiên Tuyết nói gần như muốn thét lên ...
" Ng ... vậy con có thể nhờ a di một việc được không? "
" Nói!"
_________________________________
Tiêu Đình chợt nghĩ đến nương, từ sau khi sinh huynh muội hai người thì sức khỏe nương càng yếu đi, đến lúc Tiêu Viêm được năm tuổi thì sau một trận bạo bệnh mà qua đời, nên cô muốn nhờ a di nghĩ xem có cách nào để cứu được nương không.
Cô từ nhỏ đã là cô nhi, chưa từng được hưởng ấm ấp tình thân gia đình, nay xuyên đến đây may mắn cha mẹ song toàn, cô không muốn chỉ qua vài năm mình lại mất đi mẫu thân.
Thật không ngờ là Lam Thiên Tuyết lại rất tinh thông y thuật cùng bào chế thuốc, sau khi dùng tinh thần lực thăm dò liền phát hiện đích thực sau khi sinh hài tử, Tiêu thị - nương của cô bị hao tổn huyết khí quá độ, kinh mạch tắc nghẽn vô tình lưu lại ám bệnh dẫn đến sức khỏe ngày càng suy yếu, chỉ cần truyền đấu khí đả thông chỗ bế tắc, nuôi dưỡng cải tạo lại kinh mạch thì sẽ không sao. Nhưng một đứa trẻ mới một tháng tuổi làm sao mở miệng đây?
" Dễ thôi, chỉ cần hấp thu đấu khí rồi truyền qua cho nương của con, việc đả thông kinh mạch và chữa bệnh còn lại sẽ do ta lo, bất quá với lượng đấu khí ít ỏi này phải sau một năm mới có thể trị được tận gốc . "
" Sao người không dùng chân khí của mình truyền cho nương như vậy không nhanh hơn sao? "
Lam Thiên Tuyết lắc đầu :
" Ta đến từ vị diện( hành tinh , đại lục ) khác, công pháp có thể khác nhau nhưng căn cơ chung quy là trăm sông đổ về một biển, nên mọi người dù ở đâu vẫn có thể tu luyện được. Nhưng đặc thù thể chất, thổ nhưỡng tài nguyên, đặc biệt là linh khí mỗi nơi lại không giống nhau nên chân nguyên trong người cũng không giống. Nơi đây là hấp thu tu luyện đấu khí để tăng sức mạnh đấu khí cho bản thân, nhưng nơi ta ở lại là hấp thu linh khí chuyển thành chân khí, giống như một người máu A không thể truyền máu cho người nhóm máu B vậy. "
Thế là tiểu Đình phát sinh biến hóa lớn, từ một hài tử nổi tiếng nhu thuận ngoan ngoãn, không khóc không nháo nay mỗi ngày đều muốn được nương ẳm bồng dỗ dành, mà còn nhất quyết phải nắm cổ tay nương không buông, thật khiến Tiêu thị thụ sủng nhược kinh.
Sau một năm kiên trì dùng số đấu khí ít ỏi mà bản thân có thể tập hợp được để chữa hết bệnh cho nương, cô đã không còn chướng ngại trong lòng nên bắt đầu chăm chỉ miệt mài tu luyện.
...
Sơ Đoạn Đấu Khí: hấp thu Đấu Khí trong Trời Đất để tăng cường cơ thể, gân cốt và mạch lạc. Tạo căn cơ trụ cột vững chắc cho các cảnh giới về sau. Sơ Đoạn Đấu khí phân thành Cửu Đoạn.
Tiêu Đình trong năm năm này nhờ có tụ linh trận nên ngày cũng như đêm đều trong trạng thái điên cuồng tu luyện hiện đang là Tứ đoạn đấu khí, cơ thể không ngừng được cải tạo nên trông cô cùng chắc khỏe chiều cao vóc dáng đều không hề thua kém tam ca Tiêu Viêm.
Lúc này đây tại hoa viên Tiêu gia thoạt nhìn bên trong lương đình hóng mát giữa hồ sen, có một mỹ phụ đang ngồi ăn điểm tâm cùng bốn nam hài, phải... thoạt nhìn là Bốn -Nam -Hài.
Vì Tiêu Đình từ khi biết nói cùng chạy nhảy đã không muốn vận nữ trang nữa, lại còn lấp liếm rằng vì muốn mặc y phúc giống các ca ca. Khi mọi người đều phản đối thì trong một lần tắm lại lõa thể chạy rong trong phòng tắm tránh né khắp nơi không cho ai động vào, nếu không đồng ý thì cái gì cũng không mặc.
Đến lúc mọi người bắt đầu tức giận định dùng biện pháp mạnh thì cô lại đứng ở góc phòng ủy khuất cắn môi nước mắt lưng tròng, đôi mắt mọng nước muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, khiến cho nương và các nhũ mẫu chỉ hận không thể lập tức chạy đến ôm lấy mà hảo hảo yêu thương cùng cưng chiều, muốn mặc gì liền mặc, tứ tiểu thư bảo bối của các nàng thoải mái vui vẻ mới là tốt nhất!
Thiếu phụ cười yêu thương nhìn một đám giặc con đang lang thôn hổ yết, càn quét một bàn điểm tâm chậm rãi nói.
" Ba hôm nữa chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới đến ở cùng gia đình ta, là một tiểu muội muội nhỏ hơn Viêm nhi và Đình nhi một tuổi, các con không có ý kiến gì về việc này chứ?"
Tiêu Đình nghe xong mắt sáng lóe như đèn pha, rốt cuộc Huân Nhi cũng xuất hiện, trước đây khi xem Đấu Phá Thương Khung cô cảm thấy nhân vật Huân Nhi này rất đáng yêu, trong đầu đã vô số lần thử mường tượng xem gương mặt nàng sẽ như thế nào. Nay lại có thể được gặp một Huân Nhi bằng xương bằng thịt, trong lòng Tiêu Đình vô cùng phấn khởi mong chờ.
Các ca ca của cô đều không có bài xích gì về việc nhà có thêm một tiểu muội, Tiêu Hằng chín tuổi còn nói thêm.
" Con không có ý kiến, có thêm một tiểu muội cũng tốt, chỉ cần không hung dữ như a tứ là được. "
" Huynh nói cái gì? " Tiêu Đình đang ăn phải ngừng lại.
Tiêu Lệ tám tuổi bên cạnh cũng thêm vào.
" Phải a, ngoan hiền một chút, nếu không sau này không gả ra ngoài được. "
" Huynh muốn chết phải không..."
Tiếng cười nói la hét từ trong lương đình không ngừng truyền đến, một màn minh tranh ám đấu đang diễn ra kịch liệt dưới gầm bàn.
_________________________
Ba ngày rất nhanh đã đến, Huân Nhi từ trên xe ngựa bước xuống cùng theo các trưởng bối Tiêu gia vào nhà, đi đến sảnh chính ra mắt tộc trưởng cùng các thành viên quan trọng trong Tiêu gia.
Từ lúc Huân Nhi bước vào cửa cho đến lúc đang cúi chào hành lễ với các trưởng bối trong tộc, Tiêu Đình với tâm trạng khấp khởi và đôi mắt hiếu kì đều chưa một lần rời mắt khỏi nàng.
Váy dài xanh nhạt, thái độ ôn nhã lễ phép, không hề vì bản thân là một nữ hài tử ở nơi xa lạ mà tỏ ra nhút nhát sợ sệt. Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, đôi mắt đen to tròn trong trẻo, cái miệng nhỏ xinh môi đỏ như son, là một tiểu mỹ nhân vô cùng xinh đẹp khả ái.
" Thật đáng yêu... "
Tiêu Đình nhìn đến ngơ ngẩn, khóe môi cũng vô thức cong lên tạo nên nụ cười phá lệ rạng rỡ, đến lúc Huân Nhi tới trước mặt vẫn chưa có ý định thu lại.
Huân Nhi là vì nhiệm vụ gia tộc đến đây tìm Đà Xá Cổ Đế ngọc, nhưng cho dù tâm cơ như thế nào cũng chỉ là một tiểu hài tử bốn tuổi, đi đến một nơi toàn những con người xa lạ , trong lòng nàng cũng không khỏi hồi hộp bất an, không được thoải mái tự nhiên.
Ấy thế mà từ trong đám đông ngần ấy người, lại có một người thành thật cười đến rạng rỡ khi trông thấy nàng, không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười đó tâm trạng nàng vốn đang khẩn trương cũng thả lỏng không ít. Tiêu Đình mạnh dạn bước đến nắm tay nàng:
" Huân Nhi, chào mừng muội đến Tiêu gia , kể từ bây giờ chúng ta là người một nhà, tỷ là Tiêu Đình. "
Tiêu phu nhân cười hòa ái xoa đâu cả Tiêu Đình cùng Huân Nhi hướng ba hài tử còn lại nói.
" Đúng vậy, từ giờ các con là người một nhà, các con phải hảo hảo chiếu cố tiểu muội muội, có biết không! "
.................................................................................
Buổi tối, Tiêu Đình vô cùng nghe lời chạy đến phòng của Huân Nhi để "chiếu cố" nàng, trong ấn tượng lúc ban đầu của Huân Nhi, vị tỷ tỷ vận nam trang kia vừa chạy đến trước mặt nàng, chìa ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ.
" Tặng muội, quà mừng muội là thành viên mới trong nhà. "
Huân Nhi còn đang bất ngờ không biết làm sao cho phải, thì ai kia đã nhét chiếc hộp vào tay nàng. Sau đó an cần hỏi han đủ thứ nào là có vừa ý với phòng ốc không, có còn thiếu vật dụng nào không...
" Ân, mọi thứ đều tốt, muội rất thích nơi này, tỷ tỷ đừng lo."
" Ưhm, vậy... trễ rồi, mệt mỏi cả ngày muội cũng nên nghỉ sớm, Huân Nhi... ngủ ngon... "
Trước khi đi Tiêu Đình còn không quên tặng kèm một nụ cười sáng lạng cho Huân Nhi, khiến tiểu cô nương lại càng thêm bối rối không quen.
" Ân, tỷ tỷ ngủ ngon. "
" Ưhm, tạm biệt muội. "
Nói rồi lại chạy biến đi như cơn gió còn tự giác khép cửa phòng lại. Chờ Tiêu Đình đi rồi, Huân Nhi ôm chiếc hộp trên tay, cẩn thận mở ra, nhất thời đôi mắt mở to, có chút ngạc nhiên đưa tay nhẹ sờ lên món đồ bên trong. Là một đóa sen xanh được chạm khắc tinh xảo từ ngọc nguyên khối, vô cùng thanh nhã đẹp mắt.
" Thật đẹp ..."
Từ nhỏ sống trong đại gia tộc, các phe phái trong gia tộc vì lợi ích không ngừng tính kế đấu đá lẫn nhau, nàng là con của tộc trưởng ngay từ khi sinh ra trách nhiệm của nàng đã nặng nề hơn bất cứ ai.
Tuy còn nhỏ nhưng nàng đã sống khép kín buồn vui không dễ lộ ra ngoài, vì nhiệm vụ nàng phải đến ở tại Tiêu gia, mấy ai biết được một nữ hài như nàng có bao nhiêu buồn bã, lo sợ cùng lạc lõng. Ngoài cha nương ra cô là người thứ ba chúc nàng ngủ ngon, vị tỷ tỷ kia... nụ cười đó sự quan tâm đó, khiến nàng cảm thấy mình được quan tâm cùng an ủi, nhìn lại món quà trong hộp, vành môi bất giác cong lên, hé lộ một nụ cười xinh đẹp hiếm thấy ...
-----------------------------------
Tiêu Đình năm tuổi đã có thể tu luyện công pháp, Lam Thiên Tuyết đã chọn sẵn một bộ công pháp phù hợp nhất với Tiêu Đình, gọi là Phần Thiên Quyết. Đây không chỉ là công pháp để tu luyện nội công, mà trong bộ công pháp này còn có khẩu quyết để luyện thể có tên Sơn Thể, để rèn luyện thân thể huyết nhục cứng rắn vững chãi, mạnh mẽ như núi.
Có điều luyện thể là việc vô cùng khó khăn gian khổ, có thể mất mạng nên Lam Thiên Tuyết muốn cô cân nhắc kỹ, nếu không muốn có thể tìm công pháp khác, không cần phải suy nghĩ nhiều, Tiêu Đình nhanh chóng dứt khoát chọn Phần Thiên Quyết để tu luyện.
Từ trước đến nay phú quý là từ trong hung hiểm mới có được, đây lại là tu chân giới đầy hiện thực tàn khốc, không chịu được thử thách làm sao có thành tựu!
Mục đích của hấp thu đấu khí ở giai đoạn sơ kỳ là cải tạo nuôi dưỡng gân cốt kinh mạch, nay kết hợp luyện thể càng là cường hóa nâng cao khả năng chịu đựng và sức mạnh cho nhục thể. Chính là vận dụng Phần Thiên Quyết hấp thu đấu khí cộng thêm tiếp nhận tác động bên ngoài để luyện thể.
" Thế nào là tác động bên ngoài? "
" Ngoài dùng linh đan diệu dược còn có chịu đòn, sét đánh, lửa cháy, ngâm mình trong hố băng ... tất cả những thứ có thể rèn luyện sức chịu đựng của cơ thể, kích phát khả năng tiềm ẩn trong cơ thể đều được. "
"...."
Tu luyện cố gắng thôi chưa đủ còn là đánh đổi, máu, nước mắt thậm chí là tính mạng. Thế giới này cường giả vi tôn, nắm đấm ai lớn người đó là đạo lý, người không có thực lực đừng nói là quyền lên tiếng ngay cả sống chết cũng bị người khác định đoạt, để làm chủ vận mệnh của mình Tiêu Đình không ngại thử thách.
Mỗi ngày Tiêu Đình đều đến phòng Huân Nhi để trò chuyện cùng nàng, Huân Nhi từ nhỏ ngoài cha, nương ra cũng không quá thân thiết hay nói chuyện nhiều với ai, nay lại bị Tiêu Đình mỗi ngày đều tới thăm hỏi trò chuyện còn thường hay dẫn cô ra ngoài chơi với các ca ca, mặc dù có chút không quen nhưng cũng không thể quá tỏ thái độ không muốn.
Phàm là việc gì cũng có lần đầu, trước lạ sau quen rồi cũng mặc kệ, nàng cũng không còn bài xích với việc được Tiêu Đình thân thiết quan tâm mà ngày càng vui vẻ hòa đồng, yêu thích sự ốn ào náo nhiệt mà Tiêu Đình đem đến cho mình, dần mở lòng ra với vị tiểu tỷ tỷ này.
Tiêu Viêm năm tuổi cũng đã bắt đầu tu luyện đấu khí sơ đoạn, thiên tài gia tộc đã bắt đầu xuất hiện, trở thành tiêu điểm được mọi người tung hô tán thưởng. Tiêu Đình trong mắt mọi người thì vẫn là một cô nhóc suốt ngày chỉ biết dạy hư Huân Nhi, thường xuyên cùng nàng lén trốn ra ngày đi chơi.
Tiêu Chiến vô cùng đau đầu với nữ nhi nhà mình nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, chẳng lẽ lại đem cô trói lại biệt giam cấm túc trong phòng không cho ra ngoài? Nhưng thân phận của Huân Nhi vô cùng quan trọng, nếu nàng có chuyện gì e là cả Tiêu gia đều khó sống nỗi. Tiêu Đình mỗi khi bị Tiêu Chiến giáo huấn la rầy đều dùng bộ dáng đáng thương vâng dạ, nhưng quay lưng đi thì đâu lại vào đấy.
Sau gần nữa giờ đứng nghe Tiêu Chiến giáo huấn, vừa ra khỏi phòng Tiêu Đình đã ba chân bốn cẳng chạy đến phòng Huân Nhi. Mỗi lần đi chơi về Tiêu Đình đều luôn nhận trách nhiệm về mình, sẽ bị trách phạt, Huân Nhi thì luôn đứng ngồi không yên lo lắng cho Tiêu Đình vì nàng mà bị la mắng.
" Huân Nhi..."
Người chưa đến cửa đã nghe giọng nói, Tiêu Đình vào phòng thấy Huân Nhi đang ngồi trên giường hai tay không ngừng vặn xoắn tà áo, gương mặt nhỏ nhắn có chút ủ rũ khiến người khác trông thấy cũng phải đau lòng. Tiêu Đình vội chạy đến ngồi bên cạnh Huân Nhi ôm nàng vào lòng vuốt tóc nàng dỗ dành.
" Huân Nhi, không sao... cha vì lo chúng ta ra ngoài gặp phải người xấu nên mới như vậy, muội đừng quá lo."
" Tỷ... cha nói đúng, hơn nữa muội không muốn tỷ vì muội mà bị cha trách phạt như vậy, chúng ta từ đây về sau đừng ra ngoài nữa có được không?"
Huân Nhi ôm lấy cánh tay Tiêu Đình buồn rầu lên tiếng. Nàng từ nhỏ ở trong gia tộc rất ít khi ra ngoài, chỉ biết học hành tu luyện, phần còn lại đều quanh quẩn trong biệt viện của mình. Thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ thế nào, nàng không có cơ hội biết được, người khác thì ganh tỵ với cuộc sống nhung lụa không thiếu thứ gì của nàng.
Nhưng nàng thì lại khát khao được sống trong một gia đình bình thường, được tự do chơi đùa, trải nghiệm những điều mà những đứa trẻ đồng trang lứa với nàng đều được trải nghiệm.
Từ khi gặp Tiêu Đình, nàng mới có thể cảm nhận được niềm vui thật sự như bao chúng bạn đồng trang lứa. Nếu bây giờ lại tiếp tục ở trong phòng với bốn bức tường, nàng dĩ nhiên sẽ không vui, nhưng nàng lại càng không muốn Tiêu Đình vì mình mà thường xuyên bị trách phạt.
" Đứa ngốc này, có phải muội không thích cùng tỷ ra ngoài hay là muội cảm thấy ở cùng tỷ là việc rất nhàm chán nên muội mới không muốn cùng tỷ ra ngoài nữa?"
" Không phải... muội không có ý đó, chỉ là muội không muốn tỷ bị cha trách phạt..."
Tiêu Đình trông thấy Huân Nhi ủ rũ nên định trêu chọc nàng một phen, không ngờ Huân Nhi vì vậy lại càng khẩn trương muốn giải thích cho Tiêu Đình hiểu, nhìn nàng bối rối cắn môi hướng mình giải thích, bộ dáng khả ái đáng yêu như thế, thật khiến cô lại càng muốn yêu chiều cưng nựng nàng.
"Ngốc... muội là tiểu cô nương đang tuổi ăn tuổi lớn, không phải bà cô già trong lãnh cung. Cho dù muội thật sự thích suốt ngày ở trong phòng, tỷ cũng sẽ trói muội mang ra ngoài. Không cho muội nói những lời vô vị như vậy nữa."
" Ân..."
Huân Nhi yên lặng nhu thuận gật đầu với Tiêu Đình, nàng biết vị tỷ tỷ này có bao nhiêu ngông cuồng bá đạo, nhưng từ trước đến giờ đều luôn dành những gì tốt nhất cho nàng, phàm là việc gì cũng đều vì nàng nghĩ đến nàng trước tiên. Huân Nhi vẫn luôn thầm cảm thấy may mắn vì đã đến Tiêu gia, gặp được Tiêu Đình.
.....
Mấy hôm nay Huân Nhi có vẻ xanh xao hơn thường ngày là dấu hiệu của việc luyện khí có vấn đề ảnh hưởng thân thể, thêm vào đó nàng thuộc Hỏa nguyên tố, còn đang trong quá trình dung hợp làm quen với dị hỏa Kim Đế Phần Thiên Viêm, bị dị hỏa chống cự nên mỗi ngày đều phải thừa nhận rất nhiều đau đớn thống khổ.
Tiêu Viêm cũng đã nhìn thấy, dự định trời tối sẽ vào phòng Huân Nhi, truyền đấu khí giúp nàng điều trị, nhưng Tiêu Đình làm sao để việc này xảy ra được, nửa đêm lại ôm gối qua phòng Huân Nhi, vừa đến đã thấy Tiêu Viêm định mở cửa đi vào.
" Ca, huynh làm gì ở đây vậy ? "
" Huynh... tối không ngủ được... đi dạo, còn muội sao lại ở đây vào giờ này? "
" Mấy hôm nay Huân Nhi gặp ác mộng, ngủ không ngon nên muốn muội qua ngủ cùng. "
Không đợi Tiêm Viêm có phản ứng cô dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa đi vào, đóng của lại . Với thần thức linh mẫn của mình ngay khi Tiêu Đình vừa bước vào Huân Nhi đã biết có người tiến vào phòng mình, khi người kia đến gần, ngửi được khí tức mùi hương quen thuộc, nàng mới thả lỏng phòng bị, giả vờ ngủ chờ xem việc gì xảy ra.
Vì trong phòng khá tối ánh sáng lờ mờ, lại sợ bị phát hiện nên Tiêu Đình nhanh chóng làm theo những gì mà a di căn dặn, tập trung ngưng tụ đấu khí ở lòng bàn tay, bàn tay duỗi thẳng, đặt lên trán Huân Nhi, truyền đấu khí vào cơ thể nàng, bắt đầu quá trình điều trị, tiếp theo là chậm rãi dịch chuyển xuống từng huyệt vị đi khắp kì kinh bát mạch của Huân Nhi.
Trong quá trình truyền đấu khí, bàn tay bắt buộc phải tiếp xúc đặt trên cơ thể Huân Nhi, chậm rãi dịch chuyển xuống mặt, cổ, vai đến tận ngón tay, sao đó lại đặt tay lên ngực rồi di chuyển xuống bụng, bụng dưới- vị trí của đan điền, xuống... đùi, bàn chân, mỗi nơi lướt qua đấu khí đều không ngừng truyền vào, đả thông kinh mạch cùng uẩn dưỡng thân thể, giảm bớt đau đớn cho nàng.
Tiêu Đình lúc này chuyên tâm chữa trị, tâm không tạp niệm, không hề có bất kỳ hành vi dư thừa hay quá phận, nhưng người bên dưới không nghĩ như vậy.
Qua hành động vừa rồi, nàng biết Tiêu Đình là đang giúp mình, nhưng đột nhiên lại bị đụng chạm khắp người, còn đặt tay lên ngực cùng bụng, làm nàng suýt kinh hô bật dậy, thật xấu hổ.
Tiêu Đình chỉ lo tập trung truyền đấu khí, lại là lần đầu tiên làm việc này nên trong lòng luôn phập phồng bất an, sợ xảy ra bất trắc ảnh hưởng đến Huân Nhi, nên không chú ý đến biểu tình trên gương mặt nàng, hiện tại chỉ có thể dùng từ đỏ mặt tía tai để hình dung.
Sau nữa giờ cũng truyền xong đấu khí đến toàn thân Huân Nhi, Tiêu Đình lúc này một thân mỏi mệt, lấm tấm mồ hôi, định quay về phòng thì trời lại đổ mưa, không cần nghĩ nhiều lập tức cởi giày hồn nhiên chui vào ổ chăn ôm Huân Nhi ngủ.
Huân Nhi tâm tình vừa mới thả lỏng lập tức cả người cứng đờ bối rối cả buổi, nàng còn đang không biết phải làm sao mới đúng thì bên tai đã nghe tiếng thở đều đều của Tiêu Đình, Huân Nhi chỉ đành sâu kín thở dài một trận, cũng cố dỗ giấc ngủ từ từ đi thiếp đi.
Tiêu Đình ngủ một lát lại cựa mình thức dậy, trời cũng tạnh mưa cô không muốn hành vi đột nhập bị Huân Nhi phát hiện nên vội vàng ngồi dậy cẩn thận đắp chăn cho Huân Nhi, còn bẹp một cái hôn lên trán người ta rồi mới chịu đi, cô vừa đóng cửa lại thì Huân Nhi cũng mở mắt ra, khẽ cong khóe môi... " có một tỷ tỷ thương yêu chăm sóc cho mình như vậy ... thật tốt."
Từ đó mỗi đêm Tiêu Đình đều đến truyền đấu khí cho Huân Nhi, lần nào cũng vậy đều là nán lại ôm người đẹp ngủ một chút rồi mới về phòng, cũng không quên trộm hôn lên trán hay má của nàng.
Tiêu Đình có nán lại ngủ một lát, cũng không sợ Huân Nhi bất chợt thức dậy phát hiện, cùng lắm thì nói do ngủ một mình sợ, còn không thì nói vì trước giờ các ca ca đều là nam tử nên luôn muốn có một tỷ muội để cùng trò chuyện tâm sự, ngủ cùng.
Huân Nhi dù sao lúc này cũng chỉ là một đứa trẻ, dù thấy có gì đó không ổn cũng sẽ không chấp nhất với một đứa trẻ ( lưu manh ) như cô, Huân Nhi dù tâm cơ thế nào thì lúc này cũng không tâm cơ bằng cô. Còn chuyện sau này lớn lên ai thông minh hơn ai thì sau này hẳn tính!
Sau một tháng tu luyện Phần Thiên Quyết, vì có công pháp bài bản nên hiệu quả tu luyện tăng lên rõ rệt, công pháp thuần thục rồi thì bắt đầu luyện thể song song với công pháp, Tiêu Đình cũng đã tìm ra nơi thích hợp để luyện thể.
Ở sau hậu viện Tiêu gia có một khe núi tên Phong Hình Đường, những người trong tộc phạm lỗi đều đến đây thọ hình vì gió ở đây rất đặc biệt, cương phong như côn đánh, đao chém, đau đớn vô cùng, là nơi thích hợp nhất để luyện thể.
Phong Hình Đường được phân thành hai khu vực, tương ứng với tội trạng nặng nhẹ của người thọ hình, khu chữ Nhất thì xa khe núi, cương phong chỉ như loạn côn đánh đập, khu chữ Nhị thì gần nên cương phong sắc bén lợi hại như dao đâm kiếm chém.
Tiêu Đình vừa bước vào khu chữ Nhất, tức thời từng luồng cương phong ập đến như loạn côn đánh tới tấp trên người cô, cố gắng chịu đau lập tức điều động Phần Thiên Quyết, hấp thu đấu khí tiến hành luyện thể.
Những nơi cương phong quét qua, trên người liền xuất hiện các vết bầm xanh, đỏ trong thật ghê người, mặc dù đã rất cố gắng nhưng Tiêu Đình cũng chỉ có thể chịu đựng được trong vòng một khắc ( mười lăm phút ), Lam Thiên Tuyết cũng bảo cô nhanh chóng rời khỏi đó, lần đầu tập luyện cũng không cần quá hấp tấp chờ khi quen dần lại tăng thời gian lên.
Tiêu Đình lúc này bặm môi đến bật máu, lảo đảo bước ra ngoài vừa đến cửa đã ngã quỵ xuống đất ngồi thở dốc thật lâu sau mới ổn định lại hơi thở, lúc này mới phát hiện có người đang đứng cách đó không xa đang nhìn mình, là Huân Nhi
Cố gắng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, cuối cùng phải nhờ Huân Nhi dìu cô về phòng.
" Sao tỷ lại ngốc như vậy, cư nhiên lại chọn phương thức tu luyện khủng khiếp như thế !"
Huân Nhi vì hiếu kì thấy Tiêu Đình lén lút chạy ra hậu viện sau núi nên cũng đi theo, kết quả lại thấy một màn tra tấn tự ngược của Tiêu Đình, nàng vừa lo lại vừa xót khẩn trương đến độ chóp mũi cùng hốc mắt cũng muốn đỏ lên.
" Hà ... tỷ tự biết mình có không thiên phú như người khác nên phải càng cố gắng, tỷ muốn mình mạnh mẽ hơn, có như vậy mới có thể bảo vệ cha cùng nương, còn bảo vệ Huân Nhi nữa a ~ "
Rốt cuộc cũng không nhịn được, hốc mắt đều đỏ, nàng cố gắng áp chế tâm tình không khóc trước mặt Tiêu Đình, nàng không muốn cô thêm buồn lo cho mình, có lẽ trên đời này ngoài cha nương ra người tiếp theo đối tốt với nàng cũng chỉ có Tiêu Đình...
Sau khi về phòng Tiêu Đình đổ nước vào thùng gỗ, cho vào thùng một viên thuốc to như mắt ngựa, ngâm mình trong nước thuốc vận dụng Phần Thiên Quyết, hấp thu đấu khí cùng dược liệu trong nước, bắt đầu tôi luyện thân thể cùng chữa trị các vết thương.
Dược liệu thấm vào cơ thể, truyền đến cảm giác mát lạnh dễ chịu, xua đi đau đớn trên cơ thể, khiến Tiêu Đình không ngừng cảm khái. Thật thoải mái, các vết bầm trên người nhanh chóng biến mất, thuốc a di cho tác dụng thật thần kỳ!
Lại thêm hai năm trôi qua, Tiêu Đình giờ đã bảy tuổi, đã là đấu khí chín đoạn, chỉ cần thêm một bước nữa là sẽ trở thành Đấu Giả. Thời gian biểu cho một ngày của cô vô cùng bận rộn, buổi sáng đến thư viện theo lão sư học chữ cùng các ca ca.
Sau đó về phòng theo Lam Thiên Tuyết học y thuật, đọc y thư tìm hiểu đặc tính các loại cây cỏ thảo dược cùng các kiến thức liên quan đến Đấu Khí đại lục nói riêng và tu chân giới nói chung.
Trưa thì đến chỗ Huân Nhi bồi nàng trò chuyện, dùng bữa, thỉnh thoảng cùng các ca ca dẫn nàng ra ngoài cùng chơi đùa, chiều thì đi tới Phong Hình Đường luyện thể. Mỗi ngày khi cô đến đây luyện thể Huân Nhi đều lặng lẽ đi theo chờ cô bước ra từ cánh cửa đó, không hề gián đoạn. Với thực lực Cửu đoạn đấu khí Tiêu Đình đã có thể vào phòng chữ Nhị để rèn luyện, tối lại trộm qua phòng Huân Nhi, thực bận rộn.
Sơn Thể tuy cường hóa nâng cao sức mạnh của nhục thể nếu luyện tới đại thành mỗi cú đấm hay đá đều nặng như sơn, nhưng nó cũng có khuyết điểm là vì mỗi đòn phát ra uy lực rất nặng, nên cũng khiến thân thủ kém nhanh nhẹn linh hoạt.
Lam Thiên Tuyết đã khắc phục nhược điểm này, bằng cách cho Tiêu Đình luyện vũ kỹ Kinh Vân Bộ, kết hợp với nguyên tố hệ Phong của Tiêu Đình, khiến thân thủ càng thêm nhanh nhẹn, uy lực kinh người.
Hôm nay a di cho nàng một phen kinh hỷ, cho cô một cái nhẫn trữ vật với không gian vô cùng to lớn, mặt ngoài được khảm một viên ngọc đỏ trông rất giống với miếng ngọc cô đang đeo trên cổ, vừa nhìn là biết không phải phàm vật, khiến Tiêu Đình yêu thích không thôi, a di còn dặn nàng chuẩn bị tốt mọi thứ, ngày mai dẫn nàng ra ngoài Ám Vụ Sâm Lâm lịch lãm học hỏi kinh nghiệm.
Vì suốt ngày ở nhà khổ tu nên tiền tiêu vặt mỗi tháng cô hầu như không xài đến, nhưng dù sao trong nhà cô cũng là quá nhỏ nên cũng không được bao nhiêu, chỉ để dành được hơn hai trăm kim tệ.
Hôm nay cô không luyện thể, vì phải ra ngoài mua vật dụng chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, một thanh kiếm ngắn loại tốt đã hơn bảy mươi kim tệ, còn có thuốc trị trương, một số hộp ngọc, bình ngọc dùng để bảo quản dược liệu ( nếu hái được )...
Rốt cuộc trong túi chỉ còn hơn ba mươi kim tệ, cô sắp nghèo rồi nhưng không ngại gì, tu luyện mới là quan trọng, cô vô cùng háo hức về chuyến đi này.
Tối nay vẫn như thường lệ Tiêu Đình đến chỗ Huân Nhi giúp nàng điều trị, sau hai năm thể trạng Huân Nhi đã có cải thiện, tốt vô cùng nên cô dự định chỉ hôm nay nữa thôi thì kết thúc quá trình điều trị.
Sau khi truyền đấu khí xong, vẫn như mọi khi cô leo lên giường ôm Huân Nhi tranh thủ ngủ một chút đến canh ba thì thức dậy nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, lại thật lâu ngắm nhìn người đang " ngủ say " trước mặt, từ nay không còn được ôm nàng ngủ cùng, thật có chút không đành lòng, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, nàng vẫn luôn như vậy, khả ái đáng yêu đến thế, thật khiến người ta yêu mến.
Tiêu Đình không tự chủ được, bất tri bất giác cúi xuống ngậm lấy cánh môi hồng nhuận, nhẹ nhàng mút mát, Huân Nhi đang nhắm mắt giả vờ ngủ, như bị sét đánh giữa trời quang, một cảm giác xa lạ mà trước giờ nàng chưa từng có, khiến nàng tay chân mềm nhũn, đôi tay run rẩy đang định nhấc lên đẩy Tiêu Đình ra, thì Tiêu Đình cũng vừa vặn kết thúc nụ hôn trong lưu luyến, lặng lẽ rời đi.
Huân Nhi lúc này trông thật đáng thương, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, tim đập đến lợi hại, vội vàng kéo chăn trùm kín cả người, giấu đi gương mặt đỏ bừng đến xuất huyết. Trong lòng trăm mối cảm xúc hỗn độn, vô cùng ủy khuất. Nương đã từng nói nếu cùng người khác nắm tay hay hôn nhau sẽ có hài tử, sao tỷ tỷ lại làm vậy với nàng?
Nhỡ... nhỡ có hài tử thì phải làm sao??
" Tỷ tỷ xấu xa đáng ghét, muội... muội không thèm để ý đến tỷ nữa!"
Tiêu Đình từ phòng Huân Nhi đi ra cũng không có về phòng mình, mà trực tiếp đến phòng bếp.
Sáng hôm sau cả Tiêu phủ rối loạn, đầu tiên là phòng bếp bị mất trộm một lượng lớn lương thực, mắm muối, xoong chảo, đến cả cái nồi đất trong bếp cũng không tha. Tiếp theo là tứ tiểu thư Tiêu gia bỏ nhà đi, trong phòng chỉ để lại một lá thư với hàng chữ xiêu vẹo.
" Hài nhi ra ngoài lịch lãm, vài hôm sẽ về, cha nương đừng lo lắng ."
Tiêu lão gia sau khi đọc xong lá thư hai mắt trợn trắng, nữ nhi mới mấy tuổi đầu lại bỏ nhà đi, còn ra thể thống gì nữa. Lập tức điều động toàn bộ gia nhân trong phủ tìm tứ tiểu thư mang về dùng gia pháp trừng trị.
------------------------------------------