Cuồng Nhiệt Khi Yêu

Chương 5: Niềm hi vọng của cả làng




Dưới cái nhìn mãnh liệt của ba mẹ Tống, Tống Cẩm Ngọc cùng Thẩm Vọng ngay trên bàn ăn, thêm bạn tốt với nhau như thể đang nộp bài tập về nhà cho giáo viên vậy, ngoan ngoãn hết sức.

Sau một hồi xác nhận thông tin, cả hai nhìn vào danh sách bạn tốt, hơi giật mình.

Tống Cẩm Ngọc: Niềm hi vọng của cả làng.

Thẩm Vọng: Đừng chạm vào tôi.

Ánh mắt hai người va vào nhau: Nick name xàm xí gì đây?

Lầu hai biệt thự nhà họ Tống có 2 phòng ngủ, ba mẹ Tống ngủ ở phòng chính, Tống Cẩm Ngọc ngủ ở đối diện, một phòng ngủ phụ với chiếc cửa sổ lớn. Lầu ba được sử dụng làm phòng sách.

Với thiết kế của một căn biệt thự phố, từ cửa sổ phòng cô nhìn ra, vừa hay là con đường thường ngày lui tới.

Buổi tối, trước giờ đi ngủ.

Tống Cẩm Ngọc cài lên chiếc băng đô gấu trúc đen trắng, bông xù trông đến là dễ thương, hai cục nhung đen nhỏ trên đầu hệt như lỗ tai của gấu trúc, cô dừng trước bồn rửa tay đánh răng rửa mặt.



Trong tấm gương sáng, phản chiếu bóng dáng cô trong bộ đồ ngủ gấu trúc đen trắng, đáng tiếc là không nhìn thấy được nốt đôi dép đáng yêu.

Đánh răng rửa mặt xong liền vỗ bộp bộp lên má, cô chỉnh nhiệt độ điều hòa phù hợp, đem chính cơ thể của mình ngã vào chiếc giường lớn êm ái.

Phòng ngủ của cô có màu be dịu dàng mà ấm áp, ga giường, chăn bông màu xanh nhạt được in lên hình chú gấu trúc siêu to bự, đầu giường đặt 2 chiếc gối, trên mỗi chiếc vẫn là sự xuất hiện của gấu trúc.

Tắt đèn chính, lưu lại đèn ngủ sáng mờ, Tống Cẩm Ngọc làm ổ trên giường nghịch điện thoại.

Cô nhìn thấy Thẩm Vọng trên danh sách bạn bè, hốt hoảng thầm nghĩ, anh chàng lớn lên với khuôn mặt của mối tình đầu này, thế mà lại là hàng xóm của mình, chính cô sợ mình đang sống trong mơ.

Sau đó, cả một đêm cô nằm mơ thấy ác mộng.

Trong mơ, Thẩm Vọng không biết đứng ở chỗ nào, trong bàn tay thon dài xinh đẹp đang cầm 1 cái đuôi cá--

【 Nhìn con cá vàng này xem, đừng vội vứt đi, tẩm bột vụn bánh mì rồi chiên ngập dầu đến khi vàng rụm, là có thể đem qua nhà hàng xóm, khiến đứa trẻ thèm ăn đến phát khóc luôn. 】

"Đừng, đừng làm tôi!!!".

Tổng Cẩm Ngọc chợt tỉnh lại khi đang vùng vẫy trong chảo dầu, mặt trời đã lên cao, toàn thân cô đổ đầy mồ hôi lạnh.

Càng muốn mạng hơn là, ngẩng đầu lên liền thấy mẹ Tống mỹ lệ đang ôm một chồng giấy, y chang như giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô,

- -cái ánh nhìn chết chóc đó.

"Mẹ".

"Tống Cẩm Ngọc, con giải thích một chút, con vừa hét lên ba chữ kia là có ý gì?"



Mẹ Tống ngồi xuống chiếc ghê sofa đơn trong phòng cô, đem 1 xấp đồ đặt lên bàn tròn nhỏ, bộ dạng muốn dò hỏi tường tận.

"Chính, chính là một loại biểu tượng cảm xúc". Tống Cẩm Ngọc cầm điện thoại lên từ tủ đầu giường, gửi bức ảnh qua cho mẹ Tống bằng tốc độ ánh sáng. "Mẹ, mẹ xem chú thích trên con mèo này, có phải là "đừng chạm tôi" không?1".

Mẹ Tống nhìn nhìn, ấn xuống, lưa vào bộ sưu tập biểu cảm.

Vừa vặn ba Tống gửi tin nhắn tới, bà liền đem hình đã lưu gửi đi.

【 Ba Tống: Buổi chiều để tiểu Cẩm ở nhà làm bài tập, sẵn dịp cuối tuần chúng ta đi xem phim đi. 】

【 Mẹ Tống: [Đừng chạm tôi].Hình ảnh. 】

【Ba Tống:... 】

"Tiểu Cẩm, con ngủ dậy muộn quá rồi đó, Thẩm Vọng nhà người ta đã cùng bạn học tập thể dục, chơi bóng về rồi kia kìa".

"Mẹ, hôm nay không phải cuối tuần sao, chúng ta nên ngủ nướng, ngủ nướng".

Phần trước đều không phải trọng điểm.

Mẹ Tống cầm lên xấp giấy trên bàn tròn, khen ngợi không dứt lời: "Ba mẹ quả nhiên không nhìn lầm, con xem, cậu bé Thẩm Vọng này hiểu chuyện biết bao nhiêu, tối qua vừa ăn cơm xong, từ nhà chúng ta rời đi, liền giúp con sao chép một bộ bài tập hè hoàn chỉnh đây này".

Tống Cẩm Ngọc gần như ngất xỉu đến nơi.

Nụ cười trên môi dần biến mất, ".... Mẹ, mẹ nói gì cơ ạ?!".

"Tự mình lại đây xem, bài tập hè của trường trung học số 1 với trường trung học phụ thuộc Ninh Đại so ra, có phải độ khó khác nhau không?"

Tống Cẩm Ngọc dép cũng không kịp mang, giẫm chân trần lên thảm, cuống quýt chạy qua.

Cô sớm đã đem bài tập của trường trung học phụ thuộc làm xong rồi. Như nào giờ lại phải làm thêm 1 bộ? Thẩm Vọng!!!!!!!!!!!!

"Mẹ, còn có 19 ngày nữa là khai giảng rồi, bài tập nhiều như vậy...con chọn bài làm được không?". Tống Cẩm Ngọc nào dám không làm, suy cho cùng thì cô là học sinh chuyển trường cơ mà.

"Con ôn tập, củng cố lại kiến thức qua một lượt đi, dù sao thì 19 ngày này ba mẹ phải đi làm, còn con thì mỗi ngày đều ở nhà."

Tống Cẩm Ngọc: "...".