Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 37-1




Edit: Kiri!

Lãnh Hạ mơ mơ màng màng khôi phục ý thức, tóc đen toán loạn trên bờ vai trắng mịn, hai gò má ửng hồng đầy e lệ.

Nàng cảm thấy thân thể đang trong tình trạng kiệt sức!

Ngay cả mắt cũng chưa kịp mở mà đã bắt đầu nghiến răng, thật sự không thể nghĩ ra, người kia làm sao có thể liên hệ chuyện nàng xuyên không tới đây và chuyện này chứ.

Lãnh Hạ yên lặng hạ quyết định, nếu lát nữa mà thấy bộ dạng người kia rạo rực, thoả mãn…………..

Nàng nhất định, khẳng định, nhất định hung hăng dạy dỗ hắn!

Vươn tay sang bên cạnh lại cảm thấy lạnh lẽo.

Lãnh Hạ nhíu mày, cảm giác buồn ngủ cũng biến mất, quay người nhìn sang bên cạnh.

Giường lớn trống không, trong phòng chỉ có mình nàng.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, khắp người đều đau nhức, mặc y phục vào rồi ra ngoài.

Trong đại điện rộng lớn, khắp nơi được chiếu sáng bằng dạ minh châu, tựa như ban ngày vậy, Chiến Bắc Liệt một thân hắc y, đứng ở phía trước, khí tức cao quý mà bá đạo khó có thể che giấu được, quay lưng về phía nàng, đứng chắp tay.

Lãnh Hạ không biết vì sao, nhìn hắn nàng cảm thấy có vài phần đè nén…………

Âm trầm?

Nàng bước nhanh về phía Chiến Bắc Liệt, nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu, trong ưng mâu rất hỗn loạn, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.

Bất chợt khiến Lãnh Hạ dừng bước.

Trong đôi mắt kia ẩn chứa vô số tâm tình, giống như một dòng suối cuộn trào mãnh liệt, ở trong đó tràn đầy sự sợ hãi, tràn đầy bá đạo muốn tranh đoạt với trời, tràn đầy kiên định, xuyên qua trăm nghìn năm dài đằng đẵng, xuyên qua ranh giới giữa hai thế giới, xuyên qua sinh mệnh, xuyên qua hồi ức, ánh mắt như thế, xuyên thẳng tới đáy lòng nàng.

Hắn nói: “Nàng sẽ không quay về nữa, đúng không?”

Tiếng nói trầm thấp giống như thở dài, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, muốn có một lời khẳng định.

Lãnh Hạ vốn đang tức vì đau nhức khắp người nhưng tất cả oán niệm, bởi vì …. một ánh mắt này mà biến mất hoàn toàn.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt đưa tình.

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt Chiến Bắc Liệt, vươn hai tay ôm lấy hắn, áp mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Nàng đáp: “Sẽ không.”

Chiến Bắc Liệt thở phào một hơi, vừa rồi hắn đã nghĩ, mẫu sư tử tới từ thế giới kia, có khi nào…………

Đối với mẫu sư tử, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn thận trọng, hạnh phúc tới không dễ dàng, hắn vừa cảm tạ trời xanh, vừa cảm thấy tình cảm của mình càng ngày càng sâu đậm, hắn lại bắt đầu thấy sợ, không phải vì Lãnh Hạ, mà là vì chuyện nhập hồn khó tin kia, đó là một loại sức mạnh mà con người không thể chống đối.

Lúc này, nghe được lời khẳng định như vậy, đột nhiên hắn ôm nàng thật chặt, tựa cằm vào đỉnh đầu nàng, lầu bầu nói: “Nàng xác định.”

Lãnh Hạ tựa vào lồng ngực của hắn gật đầu, trịnh trọng đáp: “Ta xác định.”

Loại chuyện nhập hồn này, trong biển người có được mấy người gặp phải?

Nàng cũng không tin mình may mắn như vậy, nhập hồn một lần rồi còn nhập lần nữa, huống chi thân thể kia của nàng chắc đã sớm tan xương nát thịt, bột phấn cũng không còn.

Rốt cục Chiến Bắc Liệt cũng hài lòng, vỗ vỗ tóc Lãnh Hạ, cười híp mắt: “Đói bụng không, ta nướng rắn cho nàng.”

Lãnh Hạ khẽ nhướn mày, đẩy hắn ra rồi liếc hắn, rõ ràng là không tin: “Chàng?”

Nàng thật sự đói bụng, đại chiến nhiều như vậy, đến giờ da bụng đã dính vào da lưng rồi, nhưng ở đây không có nhiều rắn, nàng không dám giao cho người này phá hoại, nàng còn nhớ rất rõ lần trước trên đường tới xích cương, thỏ gà gì hắn cũng không biết làm.

Chiến Bắc Liệt chợt cảm thấy mình bị coi thường, nghiến răng ken két, nhướn mày, hào hứng nói: “Nhìn!”

Rồi lập tức khí phách hiên ngang bước nhanh về phía phòng bếp.

Lãnh Hạ nhún vai, cũng không đành lòng đả kích lòng tự tin của hắn, tuy rằng thật sự thì nàng không biết người này lấy tự tin ở đâu ra.

Hơn nữa…………

Ngươi – Đại Tần Chiến thần, thực sự không nên đòi thể hiện tài năng nơi phòng bếp.

Sau gần nửa canh giờ, cuối cùng Chiến Bắc Liệt cũng rửa sạch rắn rồi cũng nướng như Lãnh Hạ từng làm.

Trong ánh mắt mong chờ của hắn, kiên nhẫn chịu đựng món thịt rắn khó nuốt, trái lương tâm liên tục gật đầu, nói mà ngay cả mắt cũng không chớp: “À, hương thơm ngào ngạt, ngoài giòn trong mềm, nêm nếm vừa ăn,……………”

Chiến Bắc Liệt tươi cười ấm áp, hăng hái tăng vọt, lập tức vung tay: “Từ sau, việc nướng rắn, ta làm hết.”

Trước mắt Lãnh Hạ tối sầm, cắn lưỡi một cái, đờ đẫn gật đầu.