Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 24-1




Edit: Kiri

Mười ba tháng mười, cuối thu hiu quạnh.

Ngày này, có thể nói là…. ác mộng của Nam Hàn!

Một cánh quân Đại Tần đột nhiên xuất hiện, giống như một thanh lợi kiếm cắm thẳng vào trung tâm đang thiếu hụt binh lực của họ, đâm thẳng vào trái tim Nam Hàn!

Nửa tháng trước, khi Đông Sở đã hạ ba thành, hai tin tức không hẹn mà cùng truyền về triều đình Nam Hàn!

Đại Tần và Tây Vệ, cùng xuất binh tấn công!

Phía bắc, tròn mười lăm vạn quân Tần hung mãnh tấn công biên cảnh Quế Trung quan, sĩ khí ngút trời, bảy ngày sau, đại quân tiếp tục đi về hướng nam, bày trận trước thành Châu Lan, mười lăm vạn đại quân xếp thành một hàng, thanh thế lớn đến nỗi khiến Châu Lan thành sợ vỡ mật.

Triều đình vô cùng kinh hoàng, lại có tin tức báo về, Đại Tần tiếp tục phái ra mười lăm vạn binh mã, hướng về phía nam để tụ họp, tổng cộng có ba mươi vạn đại quân, thế như chẻ tre không thể ngăn cản!

Hai bên bị Đông Sở và Tây Vệ kiềm chế, ba mặt thụ địch, ngược lại, Đô thành ở trung tâm là an toàn nhất.

Đô thành Nam Hàn là Di thành, từ nam đến bắc, chia thành Lạc Thủy, Dung Khâu, Chiêu Thành, Vĩnh Gia, Châu Lan, Quế Trung Quan, bảy thành trì nối thành một đường, sau khi triều đình tranh luận kịch liệt, một phe cho rằng nên phái ba mươi vạn đại quân ở Đô thành ra trợ giúp Châu Lan, một phe lại cho rằng, trong Đô thành không thể không có binh lực.

Cuối cùng, Hoa Mị đứng ra trấn áp, xuất ra hai mươi vạn binh ở bốn thành gần đó chi viện cho Châu Lan.

Tám ngày sau, hai mươi vạn quân mới đi được nửa đường thì Châu Lan đã bị công phá!

Hai vạn bại quân Nam Hàn còn sót lại nhanh chóng rút lui về phía nam, tụ họp với hai mươi vạn đại quân ở Vĩnh Gia. Lần này là hai mươi hai vạn đối chiến ba mươi vạn, Nam Hàn co đầu rút cổ trong Vĩnh Gia, binh mã Đại Tần không công thành được, hai phe bắt đầu giằng co.

Tiêu Trấn Kiền chỉ huy ba mươi vạn đại quân đóng quân ở ngoài Vĩnh Gia thành, bày ra tư thế sẵn sàng tấn công, chỉ cần đại quân trong thành có ý rút lui, quân Tần lập tức công thành, dọa bọn họ không dám đi, còn nếu hai mươi hai vạn quân Nam Hàn tiếp tục co rúm trong thành, thì quân Tần lại lui ra phía sau dựng trại.

Cứ thế, giằng co gần một tháng.

Triều đình Nam Hàn vốn cho rằng quân Tần không công được Vĩnh Gia, đang thở phào đắc ý thì lại thu được tin, một cánh quân Tần đột ngột xuất hiện ở khu vực trung tâm, cả đám trợn trắng mắt.

Máu còn chưa kịp phun ra đã có tin tiếp, cánh quân này có năm vạn người, chỉ huy là Đại Tần Chiến thần, Chiến Bắc Liệt!

Đến đây, kẻ ngu cũng hiểu ra!

Đại Tần và Tây Vệ đột nhiên xuất binh nửa tháng trước, không phải là vì ngày hôm nay sao?

Một chiêu dương đông kích tây dụ bọn họ chia binh lực, đợi đến lúc ở đây thiếu binh thì năm vạn đại quân này liền trở thành một cái gai ở trái tim Nam Hàn!

Một chiêu này…….

Rất tiện!

Con mẹ nó rất tiện!

Trên triều đình Nam Hàn, văn võ bá quan và Thái hậu Hoa Mị, vốn căm thù chống đối nhau mấy tháng trời, cuối cùng cũng có một lần có chung suy nghĩ, không hẹn mà cùng tạm thời bỏ qua hiềm khích, mắng chửi phỉ nhổ nam nhân tên Chiến Bắc Liệt kia, hận không thể róc thịt uống máu hắn!

Có lẽ đã lâu rồi, ba năm quá yên bình khiến họ quên mất tôn sát thần này……

Quên mất danh hiệu của hắn, Đại Tần Chiến thần!

Quên mất mấy trăm trận chiến hắn từng trải qua, trăm trận trăm thắng, quên mất những trận chiến vang dội của hắn, lấy ít thắng nhiều, xuất quỷ nhập thần khiến đối phương trở tay không kịp, quên mất Đại Tần Chiến thần dụng binh như thần, khắp thiên hạ không có ai là đối thủ!

Chiến Bắc Liệt chết tiệt!

Mười ba tháng mười chết tiệt!

Nam Hàn chửi bới không vì qua ngày mười ba mà kết thúc……..

Mười bốn tháng mười, Lạc Thủy thành bị phá!

Lạc Thủy thành tiếp giáp với Đô thành, trong đó chỉ còn ba nghìn binh mã, chỉ trong một ngày, đã bị năm vạn đại quân của Chiến Bắc Liệt đánh hạ!

Nhưng mà khi Nam Hàn cho rằng, Chiến Bắc Liệt sẽ chỉ huy năm vạn đại quân xuất phát về Đô thành thì hắn lại lấy lương thảo và quân nhu trong thành lẻn về phía Dung Khâu.

Còn Lạc Thủy, hắn để lại ba vạn binh mã.

Chiến Bắc Liệt biết, Di thành chỉ còn mười vạn binh mã, dù thế nào cũng không thể chiếm lại Lạc Thủy thành, nhất là, Nam Hàn căn bản cũng không có gan để Đô thành trống không.

Nội loạn chưa yên, Hoa Mị vẫn đang đối đầu với văn võ bá quan, triều đình đang vô cùng căng thẳng, nàng dám điều mười vạn binh từ Di thành đi cứu Lạc Thủy ư?

Đến lúc đó không có con át chủ bài, không có đại quân, chức Thái hậu này cũng chỉ làm đến đây thôi!

Mười chín tháng chín, Chiến Bắc Liệt chỉ dẫn theo hai vạn đại quân, tiếp tục phá tan ba nghìn binh mã ở Dung Khâu. Như cũ, hắn để lại một vạn người rồi dẫn một vạn người còn lại và bốn trăm Thí Thiên Lãnh Hạ để lại cho hắn, tiếp tục đi về phía bắc.

Gió thu lạnh thấu xương.

Hai bên đường, cây cối đã khô héo, hơn một vạn người đi thành hàng dài trên đường dẫm trên lá khô vàng.

Mọi người đều đang nhìn bóng người cao ngất đi đầu, sự sùng kính trong lòng không tài nào tả nổi, lúc trước họ được chọn cũng không biết mục đích của lần hành động này là gì, chỉ là đi theo nam nhân này, đi theo Đại Tần Chiến thần của bọn họ, trèo đèo lội suối, lên rừng xuống biển.

Trong nửa tháng, chịu mọi gian nan, đường xá gồ ghề, màn trời chiếu đất, dã thú khắp nơi, rồi đột nhiên đánh thẳng vào trung tâm Nam Hàn, lại càng không ngờ, binh lực trong ba thành trì ở đây đều ít, mà đại quân phía ngoài, vốn cho là đại quân chủ lực, lại chỉ là kế dương đông kích tây, rải đường cho bọn họ.

Kỳ chiêu đó là do nam nhân này nghĩ ra, chỉ huy năm vạn đại quân tự mình xâm nhập vào lòng quân địch, kế sách kiêu ngạo như thế, giống như dẫm nát toàn bộ Nam Hàn dưới lòng bàn chân, cũng chỉ có Đại Tần Chiến thần mới có thể nghĩ ra, mới có thể làm được!

Trong hơn vạn người, chỉ có ba người, bây giờ cảm thấy rất kỳ quái.

Cuồng Phong Thiểm Điện Lôi Minh liếc mắt nhìn nhau, nghi hoặc nói: “Gần đây gia sao vậy?”

Không phải họ đa nghi mà họ rất hiểu Chiến Bắc Liệt, không biết từ lúc nào, trên người mỗ nam nhận hiện lên một trạng thái kỳ dị, như là đang cố gắng kìm nén cái gì đó, càng ngày càng ít nói, lúc giao chiến thì như không muốn sống, ngày nào cũng thấy có tia máu trong mắt, như thể ban đêm không nghỉ ngơi được, lúc các binh sĩ vui mừng khôn xiết thì lại tỏa ra khí tức lãnh khốc người lạ chớ đến gần……

Rất bất thường!

Lôi Minh chớp chớp mắt rồi thở dài: “Là lo lắng cho Tiểu Vương phi đi?”

Hắn nói đúng rồi, quả thật là Chiến Bắc Liệt lo lắng cho Lãnh Hạ.

Một ngày nào đó hơn nửa tháng trước, tim hắn bỗng nhiên đập như trống trận, giống như muốn nhảy ra ngoài, cảm giác này như là có một tảng đá nặng nghìn cân chặn ở ngực, khiến hắn cảm thấy đứng ngồi không yên.

Toàn thân đều nóng nảy, máu như không thể lưu thông!

Trong đầu hắn, lập tức nảy ra một dự cảm không tốt.

Mẫu sư tử đã xảy ra chuyện!

Hắn không muốn tin dự cảm này, hắn biết Lãnh Hạ rất bưu hãn, nên cố gắng gạt bỏ ý nghĩ này đi, Chiến Bắc Liệt vẫn như trước, nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, công thành, hạ thành này lại công thành khác……

Khả năng kiềm chế khiến hắn hành động không hề do dự, thậm chí còn có thể phân tích tình hình triều định Nam Hàn và Hoa Mị, tất cả hành động đều như kế hoạch, tiếp tục đến Chiêu Thành để thực hiện nhiệm vụ của hắn, làm nhiệm vụ của Đại Tần Chiến thần.

Từ ngày đó, cảm giác kia không xuất hiện nữa, nhưng dự cảm trong lòng ngày càng mãnh liệt, nó như một cây thuốc phiện mọc rễ rồi từ từ phát triển thành một đóa hoa xinh đẹp nhưng kịch độc, vô tình ăn mòn tâm can hắn, chắc chắn mẫu sư tử đã xảy ra chuyện!

Chiến Bắc Liệt sắp bị mấy loại phán đoán này dằn vặt đến điên rồi!

Hắn đột nhiên dừng bước, ra lệnh cho Thiểm Điện: “Gọi Lâm Thanh và Lý Tuấn đến.”

Không bao lâu sau, hai người đã đứng bên cạnh hắn.

Chiến Bắc Liệt nhìn thẳng, trong ưng mâu đằng đằng sát khí, toàn thân tản ra hàn khí lạnh thấu xương, đi nhanh về phía trước…..

“Vương gia……” Lý Tuấn muốn hỏi một câu, là hắn gọi bọn họ tới làm gì, nhưng cảm nhận được khí tức âm trầm kia thì đành nuốt lại lời định nói…….

Lý Tuấn liếc nhìn Lâm Thanh, Lâm Thanh cũng nhìn hắn một cách mờ mịt.

Cứ đi như thế, Chiến Bắc Liệt không nói với bọn họ nửa chữ, hai người định quay về nhưng vừa bước được nửa bước đã cảm nhận thấy khí tức của nam nhân kia đột nhiên âm lãnh thêm vài phần.

Được rồi, coi như là nể mặt cô nương, bọn họ nhịn!

Nhịn a nhịn, nhịn a nhịn, nhịn suốt một ngày, rốt cục không nhịn được nữa!

“Vương gia!” Lâm Thanh hét lớn một tiếng.

Chiến Bắc Liệt dừng bước, Lâm Thanh lập tức rụt cổ lại, yếu ớt nói: “Cái kia….. Vương gia……… gọi chúng ta đến…….”

Cuối cùng Đại Tần Chiến thần cũng liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: “Đi theo là được.”

Dứt lời, tiếp tục đi thẳng.

Thật ra hắn cũng không biết mình gọi hai người kia tới làm gì, thần xui quỷ khiến thế nào lại bảo Thiểm Điện đi gọi người, nhưng thật ra hắn cũng không hối hận, hai người kia, một là thuộc hạ đầu tiên và trung thành nhất của mẫu sư tử, một là con nuôi trên danh nghĩa của mẫu sư tử…..

Ở cạnh người có quan hệ thân thiết với Lãnh Hạ, hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút!

Được rồi, Chiến Bắc Liệt thừa nhận, hắn điên thật rồi!

Cuồng Phong Lôi Minh cùng thở dài, không nói gì hỏi trời xanh, bỗng nhiên thấy Thiểm Điện nhảy tới, không khỏi sùng bái nhìn hắn, gan không nhỏ a!

Thiểm Điện yếu ớt thò đầu ra hỏi: “Gia, không ngờ Chiêu Thành lại dựa vào Vĩnh Gia, bên trong thành Vĩnh Gia còn có hai mươi hai vạn đại quân đấy, nếu Vĩnh Gia phái ra mười vạn thì chúng ta phải đối phó thế nào?”

Chiến Bắc Liệt lạnh lùng cười, âm lệ khiến Thiểm Điện run cả người: “Ngoài thành Vĩnh Gia chẳng phải có ba mươi vạn quân Tần sao? Mười vạn người thì sao, chỉ cần có thể chiếm được Chiêu Thành, dù có mười vạn người bao vây, chúng ta cũng chỉ cần liều mạng chống chọi mười ngày, trong Vĩnh Gia chỉ còn hơn mười ạn, chuyện quân Tần phá thành cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.”

“Đến lúc đó….” Ưng mâu híp lại, âm trầm cười: “Chiêu Thành cũng chỉ là cá nằm trên thớt thôi.

Thiểm Điện rụt cổ lại chạy đi.

Hắn ném cho Lôi Minh và Cuồng Phong một ánh mắt oán niệm, hắn đang nỗ lực dùng quân tình để khiến Vương gia phân tâm, ai ngờ, gia chúng ta quá kỳ quái, người bình thường không thể ngăn cản.

Ba người ôm đầu than thở.

“Aizz…….”

“Tiểu Vương phi, mau quay về đi!”

“Nam nhân không có tức phụ, thương không dậy nổi a……”