Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 42




Edit: Kiri

Gió đầu đông xuyên qua khe cửa xộc thẳng vào trong căn phòng âm u hôi thối.

Người nằm trên mặt đất bất giác run lên một cái, đống củi phía sau cứa vào da thịt hắn phát ra những tiếng kêu lạnh người nhưng hắn lại như là không hề phát hiện, đờ đẫn nhìn con chuột ở góc phòng.

Hắn cứ nhìn như thế, rất rất lâu mới chớp mắt một cái, hai mắt trỗng rỗng, vô thần.

Ba tháng, thấm thoát trôi qua.

Ba tháng, không thấy Thác Bạt.

Vết thương ở chân khép lại rất chậm, lúc đầu thì đau nhức hơi ngứa đến giờ thì lúc nào cũng nhức mỏi, cảm giác rũ rượi ấy lan truyền khắp cơ thể, cánh môi vốn đỏ tươi rực rỡ giờ tái nhợt đến đáng sợ, khẽ cười khổ.

Nhìn con chuột kia, Hoa Thiên mở miệng, giọng nói đã không còn than thoát uyển chuyển như xưa, vừa khô khốc vừa khàn khàn: “Hắn…. sẽ đến nữa sao….”

Hắn nói rất chậm.

Hai chữ đầu nói rất nhỏ, đến tiếng cuối cùng gần như là nỉ non vô lực, giống như lòng hắn suốt ba tháng qua, hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng…….

Bên nòoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Không, phải nói là từ sáng nay những tiếng ồn ào này chưa hề ngừng, hình như trừ căn phòng u tối này, cả phủ đều rất bận rộn.

Người ở trong bóng tối thì tính giác sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hoa Thiên biết, giờ đưa cơm duy nhất trong ngày đã tới.

Đương nhiên Hoa Trọng Lập sẽ không lãng phí đứa con trai này, kết thân với Hộ bộ Thượng thư Lâm đại nhân là một cơ hội tốt, sao hắn có thể bỏ qua, dù có ngu xuẩn đến đâu thì cũng biết đạo lý vật tẫn kỳ dùng, huống chi từ khi khi nữ nhi tiếng cung hắn đã thăng chức rất nhanh, đứa con trai chán ghét này cũng nên cống hiến một chút mới không uổng nuối nó mười hai năm.

Tiếng lạch cạch vang lên rồi sau đó cửa phòng bị mở ra, gió lạnh và ánh sáng ùa vào làm Hoa Thiên chói mắt.

Con chuột kia sợ hãi chạy mấy.

Run rẩy giơ tay lên che chắn thứ ánh sáng khiến hắn choáng váng kia, mấy sợi tóc rũ xuống che bớt đi một phần khuôn mặt tuyệt mỹ.

Gã sai vặt bịt mũi vội vã bước vào ném lại một cái bánh bao rồi chán ghét đi ra ngoài.

Nhặt cái bánh bao cứng như đá kia lên, Hoa Thiên bắt đầu ăn, miếng nào cũng đều nhai thật kỹ.

Đây là đồ ăn trong cả ngày của hắn, không muốn chết thì không thể không ăn.

Cửa gỗ đã khép kín lại đột nhiên rầm một cái mở ra.

Không biết tại sao, Hoa Thiên chợt ngừng ăn, thân thể hắn hơi run, trái tim như bị bóp chặt, tiếng mở cửa, gió lạnh thấu xương, ánh nắng chói chang và một bóng người cao lớn……

Mùi hương quen thuộc tràn vào bao lấy hắn, Hoa Thiên không dám ngẩng đầu, lại tham lam hít thở thêm thật nhiều, mùi hương này đã ở bên hắn bảy năm, quen thuộc đến mức khiến hắn muốn rơi lệ.

Bóng đen cao lớn kia đứng ngoài cửa lâu như vậy nhưng vẫn không nhúc nhích.

Hoa Thiên muốn giục một tiếng lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng, hắn thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn, sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, những chữ tưởng như đơn giản ấy đã khái quát cuộc sống sống không bằng chết ở đây trong ba tháng này……..

Bàn tay cầm bánh bao giật giật, cuối cùng đã bình tĩnh lại.

Nếu như nói, trong lòng Hoa Thiên tuyệt đối không bình tĩnh như bề ngoài thì……..

Thác Bạt Nhung đang đứng bất động ở cửa kia, lòng hắn đang vô cùng hối hận!

Ba tháng này Thác Bạt Nhung cũng không sống tốt hơn Hoa Thiên bao nhiêu, lúc này hắn cũng vô cùng chật vật, quầng mắt thâm đen, tóc tai rũ rượi, nhưng cái cảm giác xót xa trong lòng kia còn nhiều hơn đau đớn trên thên thể.

Tám năm trước, trước khi gặp được Hoa Thiên, ai có thể tưởng tượng được một đứa bé có màu mắt nâu Bắc Yến đã sống ở Nam Hàn như thế nào, một tâm hồn bé nhỏ lại phải chịu mọi người xung quanh khinh bỉ chửi bới, một đứa trẻ sống khổ sở, mẫu thân qua đời, thế nhân phỉ nhổ, cô đơn chiếc bóng……….

Thác Bạt Nhung không muốn thừa nhận nhưng hắn biết, tuổi thơ của hắn đau đớn khôn nguôi, tính cách kiêu căng tự phụ bây giờ chẳng qua cũng là một loại tự ti vặn vẹo mà thôi.

Nhưng mà Hoa Thiên năm tuổi, tại từ đường âm lãnh kia, giống như một ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cuộc sống ảm đạm của hắn, sáng sớm hôm ấy, lần đầu tiên Thác Bạt Nhung ngẩng đầu nhìn trời, cười một nụ cười trong sáng của một đứa trẻ tám tuổi.

Bảy năm không phải ngắn, đối với hai đứa trẻ, cũng đủ để chúng trở nên trưởng thành.

Hoa Thiên dùng bảy năm, từ từ thấm vào lòng hắn, đến lúc hắn hoàn toàn tỉnh ngộ thì con hồ ly nhỏ kia đã hoàn toàn chiếm lấy trái tim mình, ném đi không được, vứt cũng không xong. Nếu đã không xua đi được thì thôi không xua nữa…….

Thác Bạt Nhung nghĩ rằng, như lời nàng đã nói, mãi mãi ở bên nhau, cả đời không chia lìa.

Đợi nàng lớn lên, hắn sẽ lấy nàng!

Nhưng sự thật là gì, hắn đường đường là một đấng nam nhi, lại đi yêu một nam nhân!

Bảy năm hắn ái mộ, bảy năm hắn trân trọng, bảy năm gần như mỗi đêm hắn đều mơ đến cười tỉnh, bảy năm  hắn cảm tạ trời xanh, trong mắt của tiểu công tử Hoa phủ, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười.

Đúng vậy, khi Thác Bạt Nhung nhìn thấy cảnh tượng kia, đã thật sự cho là như vậy.

Sự kinh hoảng choán lấy tâm trí hắn, hắn xoay người rời đi, dù cho thấy người kia toàn thân dính máu cũng không hề quyến luyến, nhưng thật sự không ư, nếu không, sao hắn dù muốn đi nhưng vẫn cầm bó đuốc châm lửa?

Chung quy cũng là vì muốn người kia bình an……..

Chung quy cũng là không đành lòng…….

Đừng bên ngoài, cách một lớp tường nghe thấy tiếng ‘Giải đến phòng củi!’ hắn mới thở phào một hơi, rồi trái tim lại nổ tung vì câu ‘Thành thân’ kia, tự giễu rời đi.

Ba tháng, cũng đủ để lý trí trở về!

Ba tháng, cũng đủ khiến nhớ nhung ép hắn đến điên!

Ba tháng, càng đủ để hắn hiểu rõ trái tim mình, thì ra hắn đau đớn, phẫn nộ…. đều không bằng sự nhớ nhung, lo lắng của mình dành cho người kia……

Buồn bực mãi, cuối cùng Thác Bạt Nhung quyết định một điều mà chính hắn cũng không tưởng tượng nổi.

Thành thân, đi con mẹ nó thành!

Hắn quyết định sẽ túm lấy cổ tên chết tiệt kia: “Dám gây họa cho lão tử rồi thành thân? Lão tử liều mạng với ngươi!”

Nếu như hắn vẫn khăng khăng không chịu thì mình sẽ tự cầm đao, thiến luôn!

Rồi hung tợn nói cho hắn biết: “Lão tử Thác Bạt Nhung, không thích nam nhân!”

Chỉ là người hắn thích, trùng hợp là nam nhân thôi……..

Vậy mà lúc này, Thác Bạt Nhung không nói nổi một câu nào, kinh ngạc nhìn Hoa Thiên, chân như mọc rễ.

Người mà hắn khắc ghi trong lòng, người luôn lém lỉnh vui vẻ xinh đẹp trước mặt hắn lại đang ngồi ở một góc trong căn phòng bẩn thỉu này, tóc hắn bẩn rũ rượi, áo rướm máu rách bươm, chân bị còng bằng xích sắt, mười ngón tay run rẩy cầm một cái bánh bao……….

Đây chính là hòn ngọc mà hắn nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan suốt bảy năm sao?

Sự đau đớn dần dần ăn mòn hắn, hắn chưa từng hận như thế, hận, hận…….

Hận không thể tự giết chính mình.

Hắn giơ tay lên, muốn chuyển hết đống củi cứng sau lưng người kia đi nhưng cuối cùng lại siết chặt thành quyền, không dám tiến lên.

Hắn không dám.

Hắn không dám nghĩ, cũng không dám làm, bây giờ, người kia, sẽ có thái độ như thế nào?

Chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này, Thác Bạt Nhung đang hối hận khôn cùng thì thấy người kia rốt cuộc cũng chậm rãi, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong phút giât hai mắt nhìn nhau, lòng Thác Bạt Nhung, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Một giọt nước mắt lăn xuống rơi vào cái bánh bao, cũng rơi vào trong lòng Thác Bạt Nhung, hắn cử động hai chân đã cứng ngắc, từng bước một, từng bước một, thong thả bước lên…….. mỗi bước, đều là kiên định!

Một bước, hắn trung thành với cảm giác chân thật của mình.

Một bước, hắn thoải mái trung thành với lòng mình.

Một bước, hắn phá bỏ định kiến cổ hủ.

Một bước, hắn gạt bỏ quan niệm thế tục.

Đến khi hắn đứng vững trước mặt người này, lý trí của hắn ầm ầm sụp xuống, trong lòng nảy sinh một niềm tin mới, vững như Thái Sơn, Thác Bạt Nhung biết, từ nay về sau, trong thế giới của hắn, chỉ có Hoa Thiên.

“Oa –“

Một tiếng gào khóc vang lên.

Tiếng khóc khàn khàn ầm ĩ chói tai nhưng Thác Bạt Nhung lại nghe được như là tiếng nhạc, hắn ngồi xổm xuống kéo người kia vào trong lòng, vỗ về: “Ta đến rồi, ta đến rồi…..”

Bả vai cảm thấy đau xót.

Hoa Thiên cắn mạnh vào vai hắn, cắn đến bật máu mới chịu nhả ra, vừa khóc vừa mắng to.

“Tên chết tiệt này, ngươi dám đi à?”

“Tên chết tiệt này, sao ba tháng rồi mới đến?”

“Tên chết tiệt này, sao dám đứng ngoài cửa không vào?”

Thác Bạt Nhung bất động, mặc hắn cắn, mặc hắn mắng, đều chấp nhận cả, huống chi nghe mấy câu oán giận này trong lòng còn cảm thấy thoải mái, thật…….

Thật con mẹ nó cuồng ngược!

Hắn bĩu môi, vô cùng khinh bỉ chính mình.

Đầu cũng đau.

Hoa Thiên túm lấy tóc hắn lôi lôi kéo kéo, đôi mắt trong veo nhìn hắn một hồi, chớp chớp mắt rất đáng yêu nhưng hình như chợt nhớ tới cái gì, lập tức trừng mắt: “Ngươi dám thất thần?”

Thác Bạt Nhung cười rất tươi: “Không dám không dám.”

Hoa Thiên len lén cười, mất tự nhiên kéo góc áo của Thác Bạt Nhung, lẩm bẩm: “Ta không phải nữ nhi.”

Thác Bạt Nhung nghe xong không nói gì, trực tiếp ôm lấy hắn, ba tháng này không biết hắn gầy đi bao nhiêu rồi nữa, vốn đã nhẹ, giờ ôm còn không thấy cảm giác gì.

Hoa Thiên nóng nảy, sao không nói gì?

Hắn nói tiếp: “Ta….. ta không phải là nữ…….”

Bóng người trước mặt đổ xuống, lấy môi chặn lời hắn lại.

Trong nháy mắt, hai người đều chấn động!

Hoa Thiên chớp chớp mắt, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp người, mông không đau, người không lạnh, lưng không mỏi, căn phòng này cũng không phải là quá bẩn……..

Một lúc lâu sau hai người mới tách ra.

Thác Bạt Nhung mất tự nhiên khụ một cái, hai má đỏ bừng không dám nhìn thẳng vào Hoa Thiên.

Nhưng mà Hoa Thiên cũng không nói gì, không ríu rít suốt ngày như trước, hắn nghi hoặc khẽ liếc qua thì thấy Hoa Thiên đang ngơ ngác ngây ngốc cười gian như trộm.

Thác Bạt Nhung cảm thấy hài lòng, được, cả hai cùng mất mặt.

Một lúc sau, cuối cùng Hoa Thiên cũng có phản ứng, túm lấy vai hắn, bức thiết nhìn hắn, như là đang cố chấp đợi một đáp án rõ ràng.

“Lão tử……… khụ……. lão tử……..” Thác Bạt Nhung ho khan một tiếng, nói thẳng: “Lão tử không quản ngươi là nam hay nữ, dù nửa nam nửa nữ lão tử cũng chấp nhận!”

Hoa Thiên cứng người muốn nói gì đó, nhưng nam nhân kia rõ ràng là ngượng ngùng, lập tức trừng mắt: “Câm miệng!”

Hắn cười tủm tỉm, ngoan ngoãn câm miệng.

Thác Bạt Nhung cầm loan đao chặt đứt xích sắt ở chân hắn.

Hoa Thiên bước tới nhìn thẳng vào mắt hắn, nháy mắt hỏi: “Bỏ trốn?”

Thác Bạt Nhung nở nụ cười, ánh mắt sáng như kim cương: “Bỏ trốn!”

Nói thì nhẹ nhưng trong lòng thì rất trịnh trọng.

Hắn nhìn ra phía ngoài, phủ đệ của quan tam phẩm đương triều, mặc dù không có tư binh nhưng thị vệ cũng không phải là ít, trong mắt xẹt qua một tia kiên định, ôm chặt lấy Hoa Thiên  rồi chạy nhanh ra ngoài.

Bên ngoài trừ gã sai vặt đã ngất xỉu kia thì không có ai cả.

Nhớ lại sự ồn ào mà mình nghe thấy sáng nay, Hoa Thiên rì rầm: “Sao lại không có ai, quái lạ thế?”

Thác Bạt Nhung cũng chẳng phải tên ngốc, nhíu nhíu mày nói: “Lúc đến hình như cũng không gặp phải thị vệ.”

Không biết tại sao, rõ ràng là vắng tanh không một bóng người, thích hợp cho họ chạy trốn nhưng lòng hai người đều không tự chủ mà căng lên, như là cảm giác nhạy bén trước nguy hiểm không rõ ràng trước mắt….

Thác Bạt Nhung không nghĩ nhiều nữa, khẽ điểm mũi chân, bay vút ra ngoài phủ……..

Vụt!

Ngay lúc sắp ra được khỏi phủ thì không biết một hắc y nhân ở đâu lao ra trước mặt hắn, đằng đằng sát khí khiến kẻ nào cũng không dám khinh thường, hàn quang chợt lóe, trường kiếm đâm thẳng vào cổ Thác Bạt Nhung!

Hắn che trước Hoa Thiên, cầm loan đao đón chưởng.

Keng!

Một tiếng binh khí va chạm vang lên, hai người nhanh chóng tách ra.

Thác Bạt Nhung lui ra phía sau một bước, người nọ lui ra phía sau ba bước, cao thấp đã phân.

Người nọ nhìn chằm chằm vào hắn rồi đột nhiên cầm còi đang đeo trên cổ lên thổi.

Không tốt!

Thác Bạt Nhung bay đi với tốc độ nhanh nhất có thể, một người thì hắn không thèm quan tâm nhưng nếu hắn ta gọi đồng bọn tới thì không ổn, nếu chỉ có mình hắn thì việc chạy thoát không khó nhưng còn Hoa Thiên………

Nhất định phải mang được Hoa Thiên rời đi trước khi có người tới!

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, người kia đã lại tấn công, lần này không giao phong chính diện với hắn mà từng chiêu thức đều lộ rõ ý muốn ngăn cản.

Sau ba chiêu, Thác Bạt Nhung đã thấy không ổn.

Có mấy người đang bay tới đây.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã bị năm hắc y nhân bao vây, năm người đều có diện mạo bình thường, cầm trường kiếm, hiển nhiên là cùng một tổ chức, ở phía xa đã vang lên tiếng bước chân, không chỉ năm người này, chắc chắn thị vệ trong phủ và Hoa Trọng Lập cũng đang tới đây.

Thác Bạt Nhung đẩy Hoa Thiên ra sau lưng, nghiêm túc dặn: “Ôm chặt!”

Một thanh loan đao chặn lại năm trường kiếm!

Một mảnh trời ngập sát khí đan xen thành một chiếc lưới lớn……

Chỉ năm ba chiêu, Thác Bạt Nhung đã bị vài vết xước nhỏ, máu tươi rỉ ra, nhiều lần hắn đã muốn tìm cơ hội chạy thoát thân nhưng khổ nỗi năm người này phối hợp rất ăn ý, bao vây vòng chiến không một kẽ hở!

Hoa Thiên bịt chặt miệng lại, không dám kêu sợ hắn phân tâm.

Bỗng nhiên, hình như hắn nghĩ tới điều gì đó nên nhỏ giọng nói: “Tìm cơ hội thả ta xuống!”

Thác Bạt Nhung còn chưa đáp lời hắn đã nói tiếp: “Lúc sáng ta thấy bên ngoài rất hỗn loạn, chắc chắn trong phủ có chuyện lớn gì đó, mấy người này rõ ràng là ám vệ được nghiêm chỉnh huấn luyện, khi bọn họ đánh cũng không có chĩa kiếm vào ra, rõ ràng là kiêng dè, mà Hoa phủ không có thế lực như vậy, trừ phi là……”

Hoa Mị tới!

Một sủng phi, có năm ám đi theo, cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên.

Mà bọn họ biết đây là tiểu công tử Hoa phủ nên không dám gây thương tích thì dễ hiểu rồi.

Sự thực cũng chứng minh, Hoa Thiên đoán không lầm.

Lúc Thác Bạt Nhung có ý thả Hoa Thiên xuống thì mấy người kia không hề định ngăn cản.

Hai người một bị giam ở phòng củi, một đấu tranh tư tưởng, nên mới không biết, Hoa Mị tấn chức Hoa phi, được Hoàng đế cho phép hồi phủ thăm viếng, chuyện này đã truyền khắp Di thành, mà ngày hồi phủ, chính là ngày hôm nay.

Ở đây đang tranh đấu kịch liệt, còn ở phía xa, Hoa Trọng Lập đã dẫn rất nhiều thị vệ tới.

Hoa Thiên chạy vội về phía viện của Hoa Mị, toàn thân đều đau nhức nhưng hắn vẫn cố chịu đựng, trong đầu chỉ là hình ảnh Thác Bạt Nhung có thể chết bất cứ lúc nào…….