Đình Hạ không ngồi ăn cơm cùng Mạc Tử Quân. Cô đứng ở một bên, đợi hắn ăn xong sẽ dọn dẹp.
Mạc Tử Quân từ nãy đến giờ vẫn chưa đụng đũa. Hắn khổ sở ngước nhìn cô gái nhỏ, lời nói thốt ra đầy nghẹn ngào:
“Đình Hạ, em đừng như vậy có được không?”
Bộ dạng quỵ lụy như thể cầu xin cô gái nhỏ. Đầu hắn hơi cúi xuống, thi thoảng lại cất lên tiếng thở dài. Đình Hạ đối với Mạc Tử Quân đầy cảnh giác, một chút cơ hội mở lòng cũng chưa từng dành cho hắn.
Cô chớp nhẹ hàng mi cong vút, gương mặt điềm tĩnh đến lạ thường. Khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu chế giễu:
“Đó không phải là những gì anh mong muốn sao? Mạc thiếu gia, anh ăn nhanh đi, tôi còn tranh thủ dọn dẹp bát đũa.”
Đình Hạ mệt lắm rồi, cô cũng không buồn quan tâm chút thay đổi này của Mạc Tử Quân là vì điều gì. Hiện tại cô chỉ muốn yên ổn làm tròn nhiệm vụ của mình, nhanh trả hết nợ và rời khỏi hắn.
Mạc Tử Quân ngồi lặng thinh, nhìn đống thức ăn trên bàn, cảm tưởng không thể nuốt trôi miếng nào. Hắn đứng dậy, quay đầu lại nói với cô gái nhỏ:
“Em ăn đi. Tôi không thấy đói.”
Mạc Tử Quân trở về phòng đọc sách. Đình Hạ đi lấy bát đũa khác, ngồi xuống bàn ăn. Thức ăn đã nấu cũng không thể bỏ phí, hâm đi hâm lại sẽ không còn ngon nữa, nên cô đã cố gắng ăn nhiều hơn ngày thường một chút.
Ăn tối xong, một mình Đình Hạ lau dọn phòng bếp rồi rửa bát. Sau đó, cô mới trở về phòng, mở tủ lấy quần áo để tắm.
Đình Hạ ngâm mình trong bồn nước rất lâu. Dòng nước ấm áp, hòa quyện cùng hương thơm nhè nhẹ của sữa tắm khiến cô vô cùng dễ chịu. Nhất thời, muốn mượn chút cảm giác thư giãn để quên đi muộn phiền trong lòng.
Ra ngoài, Đình Hạ ngồi trên ghế sofa để sấy tóc. Cô cầm điện thoại, lưỡng lự một lúc rồi bấm gọi cho Tiết San.
Đã đến hồi chuông thứ ba, nhưng không có tiếng trả lời. Đình Hạ khẽ thở dài, cũng không biết Tiết San là đang bận hay vẫn còn giận mình.
Đình Hạ đẩy cửa, bước ra ngoài ban công chật hẹp. Cô tựa mình vào lan can, ngắm trời, ngắm đất. Buổi tối gió thổi mạnh, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, nên chẳng thể tránh được cái lạnh lùa sâu vào da thịt.
Ánh đèn đường sáng rực, lấp lánh bao trùm. Xe cộ đi lại tấp nập, ồn áo náo nhiệt. Cô cảm thấy bản thân nhỏ bé, lại có chút ngột ngạt, tự ti với thế giới ngoài kia.
Là Đình Hạ tự cầm tù chính bản thân mình! Nhưng ngoài sự lựa chọn này, cô biết phải làm gì khác? Nhìn thì giống như được lựa chọn, chẳng qua đã được số phận an bài!
Đình Hạ đứng mãi ở đó, đến khi làn da lạnh buốt se lại, cánh môi cứng đờ, cô mới đi vào bên trong.
Mạc Tử Quân vẫn chưa về phòng. Đình Hạ bước đến đứng đối diện với gương soi trên bàn trang điểm, vòng tay ra sau, chậm rãi kéo khóa váy xuống.
Chiếc váy trên người tụt dần xuống đất, rồi đến nội y bên trong, từng món một đều được Đình Hạ cởi ra. Cô nhìn cơ thể trần truồng qua tấm gương lớn, hai mắt dần ngấn lệ.
Đình Hạ đưa tay lau vội, trước khi những giọt nước mắt yếu đuối kịp tràn ra hai bên gò má. Trước sau vẫn vậy, có cố gắng thay đổi vận mệnh, cô vẫn bị người khác chà đạp không thương tiếc!
Cho nên… chỉ cần cô chấp nhận, thì có thể tránh khỏi những rắc rối không đáng có, phải không?
Đình Hạ trèo lên giường, kéo chăn đắp ngang ngực. Cô không ngủ, hai mắt vẫn mở to nhìn lên trần nhà, chờ đợi Mạc Tử Quân quay trở về phòng.
Mười giờ tối, hắn giải quyết xong bản báo cáo cuối cùng, sau đó rơi vào phân vân với hai sự lựa chọn: Ngủ ở đây hay trở về phòng?
Thở dài một hơi nặng nề, bất giác Mạc Tử Quân mở ngăn kéo tủ dưới chân, lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ đã sờn cũ.
Mạc Tử Quân cẩn thận mở ra, nhìn hai chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn để bàn, lòng ngập tràn tiếc nuối.
Đây chính là nhẫn cưới của hai người, do đích thân ông nội giao hắn trong ngày trọng đại. Ông đã dặn hắn phải sống cho hạnh phúc, phải thật yêu thương Đình Hạ.
Vậy mà…
Mạc Tử Quân đưa tay vuốt mặt, lộ ra vẻ mệt mỏi, bế tắc. Hắn đem hộp nhẫn cất vào trong ngăn kéo, thầm hứa với ông nội một ngày nào đó, hắn sẽ đeo nó vào ngón tay áp út của Đình Hạ, thêm lần nữa!
Hắn trở về phòng, đẩy nhẹ cửa đi vào. Cô đang nằm trên giường, bờ vai trần mướt mát, nhìn xuống một chút, có thể bầu ngực lấp ló dưới lớp chăn dày.
Mạc Tử Quân bước đến bên giường, chưa kịp nói gì thì Đình Hạ ngồi dậy. Tấm chăn tụt xuống, lộ nửa thân trên khiêu gợi, không một mảnh vải che đậy.
Cô trườn người về phía hắn, ngón tay thon dài trượt dài trên hàng nút áo của người đàn ông kia. Hơi thở cô đều đặn, ánh mắt kiên định không chút sợ hãi nào.
Mạc Tử Quân giữ lấy cánh tay Đình Hạ, ghì cô vào lòng. Hắn đau đớn nhìn bộ dạng như người mất hồn của cô hiện tại, hối hận tự trách.
“Đình Hạ, anh biết rồi… Vụ tai nạn ba năm trước, là em đã cứu anh. Anh thật sự xin lỗi, lúc đó anh bị Lâm Uyển qua mặt, nên mới không biết người đó là em.”
Mạc Tử Quân không chịu nổi nữa, đành lòng nói ra tất cả. Cơ thể Đình Hạ bỗng chốc cứng đờ, ánh mắt sợ sệt né tránh, giống như bị người khác chạm vào mảng tối trong tâm hồn.
Đình Hạ không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Ngàn vạn lần cũng không muốn. Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng ngày hôm ấy, cô lại run lên bần bật, cả người mất dần sức lực.
Hóa ra là như vậy! Năm đó, Mạc Tử Quân không biết vợ cũ của mình gặp nạn, nên mới hời hợt và vô tâm như vậy. Đình Hạ chua chát bật cười thành tiếng, cái cớ này, cũng thật mỹ miều…
“Vậy nếu năm đó anh biết thì sao? Anh sẽ quan tâm, lo lắng cho tôi ư?”
“Hay sẽ hối hận, không muốn ly hôn cùng tôi nữa?”
Không đời nào! Mạc Tử Quân vẫn sẽ như thế, dù biết hay không biết, hắn vẫn sẽ chọn cách tổn thương Đình Hạ.
Cho nên, đừng cố ngụy biện!
Đình Hạ biết đêm nay Mạc Tử Quân không muốn mình nên đã đẩy hắn ra. Cô đi vào phòng tắm, mặc lại chiếc váy đã cởi ra ban tối. Cứ tưởng hắn sẽ rời đi, ai ngờ lại nằm xuống giường, có vẻ như sắp ngủ.
Đình Hạ nằm nghiêng người về phía hắn. Mạc Tử Quân im lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cho cả hai người. Cơ thể áp sát vào tấm lưng cô gái nhỏ, vòng tay ôm lấy bờ vai gầy.
“Đình Hạ, thật lòng xin lỗi em…”