Đình Hạ ngồi trước bàn trang điểm, cánh tay đau nhức khó khăn vòng ra sau lưng chải đầu. Chỉ tại cái tên đàn ông nào đó tối qua quần quật cô suốt một tiếng đồng hồ, nên sáng nay sau khi Đình Hạ thức dậy, chân còn chẳng buồn bước khỏi giường.
Mạc Tử Quân từ đâu bước đến, nhìn cô gái nhỏ trong gương khẽ mỉm cười. Hắn giành lấy chiếc lược trong tay Đình Hạ, rồi nói:
“Để anh chải giúp em nhé?”
Cô khẽ “ưm” lên một tiếng trong cuống họng, ngồi yên để Mạc Tử Quân chải đầu cho mình. Bàn tay hắn chậm rãi di chuyển chiếc lược, lại có chút lóng ngóng mà gỡ rối phần đuôi tóc của Đình Hạ.
Hắn không dám thở mạnh, như thể sợ mình dùng lực mạnh một chút thì cô sẽ đau vậy. Đây là lần đầu tiên Mạc Tử Quân chải tóc cho phụ nữ, nên không tránh khỏi căng thẳng trong người.
Bàn tay hắn cầm chiếc cột tóc bằng vải mềm, động tác dịu dàng luồn vào mái tóc suôn mượt của Đình Hạ. Kiên nhẫn từng chút một, cuối cùng hắn cũng cột xong tóc cho cô gái nhỏ.
“Em thấy có đẹp không?”
Mạc Tử Quân nhếch cao khóe môi đầy kiêu hãnh. Hắn cột tóc cũng không đến nỗi nào, sau này phải thường xuyên làm cho Đình Hạ mới được!
“Đẹp lắm. Tử Quân, anh khéo tay thật!”
Cô xoay người về phía hắn, thuận tiện ôm lấy eo người đàn ông này. Mạc Tử Quân vừa mới tắm xong, trên cơ thể vẫn còn lưu lại mùi trầm hương thoang thoảng, Đình Hạ tham lam hít sâu vào cánh mũi, khuôn mặt dụi dụi vào cơ bụng của hắn.
Mạc Tử Quân nhìn thấy bộ dạng này, không kìm được lòng mà ôm cô thật chặt. Khoảng thời gian gần đây, hắn đã suy nghĩ rất nhiều đến chuyện cầu hôn Đình Hạ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa cảm thấy là lúc thích hợp.
Mạc Tử Quân sợ quá vồ vập sẽ khiến cô cảm thấy áp lực. Hắn muốn dùng tình cảm của mình để chữa lành vết sẹo trong tim Đình Hạ trước, đến khi cô có cảm giác an toàn, tin tưởng tuyệt đối mà giao cả phần đời còn lại cho hắn.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn trang điểm vang lên, phá tan bầu không khí tình tứ của hai người. Thẩm Trì bất ngờ gọi cho Đình Hạ, cô cầm điện thoại, ánh mắt lại hướng lên nhìn Mạc Tử Quân.
Hắn nghiêng đầu, khẽ nhắc nhở:
“Em nghe máy đi!”
Đình Hạ cắn nhẹ môi dưới, sau đó gạt tay lên màn hình điện thoại.
“Thẩm Trì…”
Đình Hạ không biết anh ta gọi cho mình để làm gì. Từ sau lần cô nói rõ tình cảm của mình dành cho Mạc Tử Quân thì đã không còn liên lạc với Thẩm Trì thêm lần nào nữa rồi.
“Anh sắp có chuyến bay sang Mỹ. Đình Hạ, em có thể đến sân bay tiễn anh được không?”
Đầu dây bên kia thoáng chốc im lặng. Thẩm Trì ngồi trên ghế chờ, một tay vịn trên tay kéo của vali, bất giác thở dài nhè nhẹ.
“Anh sẽ sang đó định cư hẳn, cho nên muốn gặp em lần cuối cùng…”
Giọng nói Thẩm Trì vô cùng chua xót, sau đó lại cười lên nham nhở. Trong lòng Đình Hạ như có thứ gì đè nén, cuối cùng đã gật đầu đồng ý.
“Được, bây giờ em sẽ ra sân bay! Khoảng chừng hai mươi phút nữa mới đến nơi được.”
Đình Hạ nói xong thì tắt máy. Cô mở loa ngoài, nên chắc chắn Mạc Tử Quân có thể nghe cuộc trò chuyện giữa cô và Thẩm Trì. Ánh mắt hắn hơi đục lại, đến cuối cùng đã nắm lấy bàn tay cô gái nhỏ, hôn nhẹ lên trên đó.
“Mau thay đồ rồi anh đưa em đi.”
Đình Hạ khẽ gật đầu, lập tức đi thay quần áo. Một lát sau cô trở ra, rồi cùng hắn đi xuống dưới nhà.
Mạc Tử Quân lái xe đưa Đình Hạ đến sân bay, bởi vì kẹt xe nên hai người đến muộn hơn dự định tầm ba mươi phút đồng hồ.
Thẩm Trì kiên nhẫn chờ đợi, chốc chốc lại gượng cười, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào Đình Hạ là cố ý tránh mặt mình nên mới không đến?
Anh ta đứng dậy, ảo não kéo vali vào khu vực check in. Đúng lúc Thẩm Trì nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình thì quay đầu nhìn.
“Thẩm Trì!” Đình Hạ cất tiếng gọi.
Cô tiến đến gần, bởi vì gấp gáp nên vẫn còn giữ sức để thở. Đến khi ổn định lại hô hấp, Đình Hạ mới nở một nụ cười:
“Anh đi đường bình an.”
Thẩm Trì hít sâu một hơi, nhìn người con gái mấy tháng qua không gặp, da dẻ đã nhuận sắc hồng tự nhiên cảm thấy lại cảm thấy vui trong lòng. Bàn tay anh ta đang siết lại từ nãy giờ bỗng buông thõng, cảm giác thật nuối tiếc như bỏ lỡ một thứ gì đó quan trọng.
Chỉ là, có những cái đã định mất đi rồi sẽ mãi mãi không tìm lại được…
“Đình Hạ, anh có thể ôm em một cái được không?”
Cô liếc mắt về phía Mạc Tử Quân đằng xa, lại chần chừ nhìn lên Thẩm Trì. Anh vẫn kia nhẫn chờ đợi Đình Hạ, cô khẽ gật đầu, bước lại ôm lấy người đàn ông trước mặt.
Cánh tay Thẩm Trì hơi siết lấy bả vai cô gái nhỏ. Đình Hạ đứng yên bất động, để anh ta giữ lại một lúc lâu, cuối cùng hai người mới buông nhau ra.
“Cảm ơn em. Đình Hạ này, em phải sống thật hạnh phúc nhé!”
“Anh cũng vậy! Chúc anh thật thành công trong sự nghiệp và gặp được người con gái thật lòng yêu mình.”
Giữa khung cảnh có chút ngột ngạt, âm thanh từ loa phát thanh lại vang lên, hối thúc mọi người nhanh chóng làm thủ tục check in để vào khu vực chờ bay. Thẩm Trì vẫy tay chào tạm biệt Đình Hạ, bước chân nhẹ tênh tiến về phía trước. Ngôn Tình Sủng
Cô cũng xoay người rời đi, ra đến chỗ Mạc Tử Quân đã thấy gương mặt ai kia trùng xuống, dường như có điều không vui trong lòng.
“Tử Quân, anh sao thế?”