Cuồng Sóng

Chương 3






Editor: Meow
Hạ Hành liếc qua kính chiếu hậu, vừa hay đối mặt với tầm mắt của Hà Hoan.

Trong nháy mắt, hắn cảm giác ánh nhìn của đối phương như xuyên thấu luôn đầu mình.

Hà Hoan giật giật môi, dường như nói: Cũng được lắm.

Khán giả trên khán đài sôi trào còn kém nhảy xuống sàn thi đấu, vọt thẳng vào trong hóng chiến cuộc!
"Quá đã rồi! Nhìn là biết trừ pháo thủ, những vị trí khác kể cả phi công đều là một đám rắm thí! Nhưng mà không ngờ! Team như thế lại có thể KO hai ứng cử viên sáng giá nhất cho chiếc cúp lần này!"
"Thật là tài năng như thần nha!"
" Pháo thủ kia là ai? Này là muốn vượt qua cực hạn nhân loại sao?"
Mồ hôi trên trán Hạ Hành từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hắn là người, đương nhiên cũng có cực hạn.

Đây chẳng qua là một chiếc phi hạm dùng cho thi đấu, hắn còn có thể gắng sức một mình bao hết tất cả vị trí.

Nếu như là phi hạm quân đội, sợ rằng tinh thần đã sớm quá tải, trực tiếp hôn mê.

Haiz...!Đúng là không cẩn thận nhỡ nhận rồi...!Dù sao thì để cho mấy tên đại ngốc này kêu mấy tiếng "Baba", cũng xem như hòa vốn đi.

Chợt thanh âm trong trẻo từ sau cùng truyền đến.

"Có cần tôi lên trên* không?"
*上: trên, thượng
Ed: Ý anh Hoan là hỏi có cần anh ấy lên giúp không ấy, nhưng anh Hạ lại vặt nghĩa thành thượng.

Là Hà Hoan.

Như là khối băng mát lạnh rơi vào dòng nước sôi trào.

Hạ Hành bỗng thanh tỉnh hơn không ít.

"Thượng? Hay là thượng hắn đi?" Hạ Hành nhếch miệng, cằm hướng về phía Hàn đại thiếu ám chỉ.

"Thượng cậu cũng được." Hà Hoan thanh âm vững vàng, so với đám thiếu gia đang kích động kia khác biệt rõ ràng.

Cái gì gọi là "Thượng cậu cũng được"?
"Tôi thấy anh đây vội vàng muốn tìm chết rồi."
Hạ Hành cười lạnh, nhấc tay hạ luôn hạt giống cuối cùng của trận chung kết - Tuyệt cảnh vương giả.

[Ngạo thị thương khung hạ Tuyệt cảnh vương giả.]
Hàn đại thiếu đã kích động đến sắp xỉu, bỗng thanh âm hệ thống đột nhiên vang lên, vừa đưa tay lau mồ hôi, vừa hưng phấn la to: "Tuyệt cảnh vương giả cũng KO! Chúng ta quán quân rồi! Quán quân!"
Mấy bao cỏ phú nhị đại khác đã hưng phấn lột cả quần áo, mặt mũi tóc tai bù xù, y như mấy con hoa miêu.


Còn có vị thiếu gia kia, kích động đến tóc giả cũng rớt.

"Ta thao! Cậu thế mà mang tóc giả! Thế mang tóc giả!" Hàn đại thiếu ngây ngẩn cả người.

"Tôi...!tôi..." Đối phương tay chân luống cuống, thật sự quá nóng, tóc giả hold không nổi.

"Chính cậu đầu Địa Trung Hải, hôm qua còn dám cười nhạo tôi tóc ít?"
Chỉ có Hà Hoan.

từ đầu đến cuối đến một cúc áo sơ mi cũng không cởi, nhưng cũng nhìn về Hạ Hành, muốn cùng hắn chờ đợi thời khắc công bố đội quán quân sắp đến.

Rốt cuộc, Hạ Hành cũng đã lái chiếc phi hạm vượt qua cửa ải cuối cùng, trong đầy trời tung hô thành công giành được cúp vô địch.

Cửa khoang mở ra, bầu không khí mát mẻ tràn đầy, nhiệt độ khoang điều khiển nhanh chóng hạ xuống.

Hàn đại thiếu cùng đám bằng hữu như được sống lại, hưng phấn phóng tới khu vực trao cúp.

Tiếng la hét nhiệt liệt của khán giả làm cho họ ngẩn ngơ, không ngừng vẫy tay đáp lại, họ cảm giác như mình là trung tâm của thế giới.

Hà Hoan nhìn Hạ Hành vẫn ngồi ở chỗ cũ: "Cậu không đi ra sao?"
"Cũng không phải là tôi bỏ tiền, họ bỏ tiền mua vui vẻ, tôi cũng sẽ không ra ngoài làm kim chủ mất hứng.

Chút đạo đức nghề nghiệp này vẫn phải có."
Hạ Hành mở bình nước, từng ngụm từng ngụm mà uống.

Thật mệt, kéo thêm mấy con gà mờ này còn mệt hơn.

Thật hối hận không cho mấy tay mơ này chết sớm hơn chút.

Hàn Tiếu đang vui muốn chết nhưng cũng không quên đối tượng mình muốn lấy lòng, chạy đến cửa khoang, muốn cầm tay kéo Hà Hoan cùng ra ngoài.

Hà Hoan lắc đầu: "Không cần, tôi muốn ngồi đây, ở nơi này nhìn cậu cũng tốt."
Câu "Ở nơi này nhìn cậu cũng tốt" thật ôn nhu lạ kỳ, Hàn Tiếu nháy mặt đỏ bừng mặt.

"Vậy...!Được rồi...!Anh nhất định phải nhìn em nhé..."
"Đương nhiên." Hà Hoan gật đầu.

Hạ Hành bắt chước giọng Hàn đại thiếu, nói: "Nhìn anh nơi chín suối nha~."
Hà Hoan sửng sốt, bật cười.

Hạ Hành ngẩn ngơ, không thể không nói Hà Hoan này tuy ngoại hình không phải loại hắn thích, nhưng tiếng cười thật là êm tai.

Lúc này, quang não trên cổ tay y rung lên, một tin nhắn nhảy ra.

Lão Cố: [Tổ tông của tôi ơi, cậu đi đâu vậy? Đội trưởng đội cảnh vệ đều muốn tự sát rồi đây!]
Hà Hoan: [Tôi lập tức trở về.]
Lão Cố: [Vậy được, cậu còn không về, tôi không nhịn được sẽ đánh tên đội trưởng kia!]
Hà Hoan: [Nếu đánh hắn mà tôi về luôn được, vậy phiền anh đánh luôn đi.]
Lão Cố: [Đồ không biết xấu hổ! Hôm qua còn làm bộ muốn ép người ta, hôm nay lại không quan tâm người ta sống chết!]
Hà Hoan: [Là hắn hôm qua khóc lóc cầu tôi "Không muốn", tôi mới bỏ qua cho hắn.

Nếu không phải người của tôi, mặc kệ muốn chết thế nào.]
Lão Cố: [Người ta từ lúc còn là quân dự bị đã xem cậu là bạch nguyệt quang* mà thương nhớ, kết quả vừa gặp cậu đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi bảo hèn gì hôm nay nhìn nhóc kia, hai mắt còn hồng hồng.

Tra nam!]
Ed: kiểu như tình đầu, hay người để lại ấn tượng sâu nhất gì đấy.

Thường thì là tình đầu không thể quên.

Hà Hoan: [Anh có bản lĩnh cứ việc đến trước mặt đội trưởng cảnh vệ nói tôi là "Tra nam."]
Lão Cố: [Tôi nói, thằng nhóc kia cũng thật thẳng thắn, còn không cho phép tôi nói xấu cậu dù chỉ một câu.

Chắc trúng tà cậu rồi!]
Lúc này Hạ Hành tay cầm chai nước đi qua Hà Hoan, không biết vì sao, nhìn gò má người kia cười thật ôn hòa, lại cảm giác được sự lãnh duệ sắc bén.

Hạ Hành thị lực tốt, liếc mắt đã nhìn rõ hết thảy tin nhắn trò chuyện của Hà Hoan.

Hà Hoan: [Xong việc rồi, anh tới đón tôi đi.]
Lão Cố: [Xong việc? Cậu lại đi quán bar nào đấy? Phòng tổng thống? Có chỗ đỗ xe miễn phí không?]
Hà Hoan: [Đúng là đầu toàn phế liệu, thì ra anh là người như vậy.]
Lão Cố: [Hết cách rồi, cậu người này nói làm cái gì, đều chả đặc sắc.

Đối với cậu, tôi không có cách nào suy nghĩ đơn thuần được.]
Hạ Hành "Oh" một tiếng, xem ra đây là một cao thủ, Hàn đại thiếu thật thê thảm.

Vừa bước chân ra cửa khoang, thanh âm Hà Hoan vang lên.

"Cậu thấy đúng không? Đoạn tin nhắn của tôi."
"Không có, sao nhìn rõ được chứ."
"Nói dối."
Hạ Hành theo bản năng quay đầu, thân hình vừa lúc chắn ánh sáng trong khoang, trong bóng tối Hà Hoankhuôn mặt lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Hạ Hành, tâm hắn trầm xuống, bàn tay đang nắm cửa khoang không tự chủ mà siết chặt.

Hà Hoan chậm rãi nói: "Thị lực tuyển thủ phi hạm đều rất tốt."
Hạ Hành cũng lười giả bộ: "Ý anh là chắc chắn tôi đã nhìn thấy, muốn ăn vạ sao?"
Hà Hoan mỉm cười: "Tôi chỉ muốn nói, những tin nhắn kia đều là đùa giỡn với nhau thôi.

Tôi là người đứng đắn."
"Ồ, được rồi."
Hạ Hành xoay người rời đi.


Ngài không biết xấu hổ tự nhận mình là người đứng đắn, tôi đây cũng chỉ có thể trái lương tâm mà tin tưởng thôi.

Nhận giải xong, Hàn Tiếu còn đặc biệt chuẩn bị trước một bó hoa hồng đỏ rực tặng Hà Hoan.

Lấy mục đích khoe giàu mà làm 199 đóa, Hàn đại thiếu ôm nó ngay cả nhấc chân cũng khó, đi được mấy bước, bả vai cũng run lên.

Hạ Hành cười thầm muốn tắc thở.

Chín bông thôi không được hả? Nhất định phải là 199 bông, thêm phụ kiện các thứ, nặng biết bao nhiêu?
Đại thiếu gia chân yếu tay mềm đến gạch cũng chưa từng nhấc, khéo lại trật hông đó nha.

Hơn nữa...!Chính mình tặng cũng đã phí sức.

người nhận cũng không có tài mà "Biến nặng thành nhẹ" được!
"Cám ơn." Hà Hoan đưa một tay nhận lấy bó hoa kia.

Thật sự là...!Biến nặng thành nhẹ.

Hạ Hành ngẩn người, tinh tế đánh giá Hà Hoan.

Nhìn y không chỉ nhận lấy bó hoa kìa bằng một tay, mà thân mình cũng không chút lay động.

Hạ Hành nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, Hà Hoan này thoạt nhìn không đơn giản như vậy.

Có phần nguy hiểm.

May mắn mình vẫn chưa biểu hiện gì nhiều, xem ra gần đây phải khiêm tốn.

Công việc khu Đông, cố gắng không nhận.

Tặng xong Hàn đại thiếu còn tận hết khả năng mà biểu lộ tài sản bản thân với Hà Hoan thêm nửa giờ, Hạ Hành chờ thanh toán đợi đến bực mình, vì vậy đứng lên dùng sức ho khan một tiếng.

Hàn Tiếu thấy hắn chưa đi, rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện mình còn chưa thanh toán tiền cho Hạ Hành.

"Giờ tôi chuyển cho cậu một vạn!" Hàn Tiếu mở app chuyển khoản.

Hạ Hành lắc đầu: "Hàn đại thiếu gia, ngài có tính nhầm không, không phải 1 vạn mà là 4."
"Gì? Sao tự dưng thành 4 vạn?" Hàn Tiếu ngạc nhiên.

Hà Hoan một tay cầm hoa hồng nở nụ cười, thay Hạ Hành giải thích: "Đúng là 4 vạn.

Hắn cân cả ba vị trí mà."
Nghe Hà Hoan nói vậy, Hàn Tiếu cảm thấy cũng đúng.

Dù sao thì vô dịch giải được thưởng đến mấy triệu, đưa 4 vạn cho Hạ Hành, cũng không phải không thể.

Ngẫm lại mình cầm giải quán quân, có thể đem đi khoe thật lâu, Hàn đại thiếu nhìn qua biểu tình thái độ như muốn ăn đòn của Hạ Hành, đột nhiên cảm giác đối phương thuận mắt hơn.

Hàn Tiếu sảng khoái chuyển tiền, như hảo hữu vỗ vỗ vai Hạ Hành: "Người anh em, rất có bản lĩnh, nhưng tính tình cần thu liễm đi chút.

Tranh giải lần tới còn tìm cậu đó!"
Hạ Hành phủi tay Hàn Tiếu, nhíu mày: "Tiểu gia không nhận anh em với ai hết! Ở chỗ này của tôi, chỉ có tiền mới có thể giải quyết vấn đề."
"Cậu..." Hàn Tiếu bất thình lình bị nghẹn, "Cậu người này quá tục!"
Hạ Hành nhận tiền, vắt áo khoác lên bả vai, chỉ chừa một bóng lưng.

Hàn Tiếu vội vàng xoay tới trước mặt Hà Hoan, tính nhân lúc mình đang phong quang vô hạn mà bày tỏ.

"Hoan Hoan, anh nhìn em...!Nếu đã có thích một người, thì dù cho ngũ quan mất cảm giác, tình yêu cũng sẽ..."
Thanh âm Hạ Hành từ xa xa truyền tới: "Từ trong túi tiền chảy ra?"
Thanh âm kia rất lớn, xung quanh lối đi đều có thể nghe thấy.

Hàn thiếu gia cứng đờ, lời muốn nói kẹt ở cổ họng, nói không được, không nói không xong.

Hỏng cả bầu không khí.

Ngược lại Hà Hoan, bỗng cười rộ lên.

Y vốn có một khuôn mặt anh tuấn tao nhã, chỉ khi cười, mới thấy được một phần tà khí phóng khoáng.

Tương phản như vậy, làm Hàn đại thiếu nhìn đến choáng váng.

Trước đây luôn cảm thấy Hà Hoan thanh lãnh, không thể xâm phạm.

Mà Hà Hoan lúc này, không chỉ làm cho Hàn Tiếu nhìn mà xuân tâm nhộn nhạo, ngay cả nhân viên công tác quan đó cũng đỏ mặt.

Có thể ngọt có thể mặn, rốt cuộc là thần tiên bảo bối ở đâu đây?
Chỉ có Hạ Hành, lúc này vẫn quay lưng bước đi, như mang theo quyết tâm lục thân không nhận.

Từ giờ thi đấu khu Đông phải bớt lui lại.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy Hà Hoan kia không có ý tốt.

Lĩnh cúp, tiền thưởng đã nhận, phỏng vấn chúc mừng cũng quay xong, ảnh cũng chụp rồi, Hàn Tiếu lập tức nâng độ tự tin lên một tầm cao mới, có thể thoải mái khoác vai Hà Hoan.

"Hoan Hoan, hôm nay thật quá phấn khích! Vinh dự này cũng là một phần của anh, cùng đi ăn mừng nha!"
Hà Hoan nghiêng mặt, nhìn Hàn Tiếu: "Sao? Ngồi ở ghế dự bị mà cũng hưởng vinh quang?"
"Được chứ! Đương nhiên được!" Hàn Tiếu dùng sức gật đầu.

Hà Hoan vỗ đầu Hàn Tiếu: "Mọi người chơi đi, tôi còn có việc."
Nói xong, Hà Hoan liền đi ra ngoài.


Hàn Tiếu không cam lòng đuổi theo, nhìn thấy một chiếc huyền phù đen tuyền dừng ngoài cửa sân thi đấu, trước cửa xe là một người đàn ông trung niên cao lớn, toàn thân nghiêm túc còn có chút hung dữ, mặc một thân quân trang của liên bang.

Trong lòng Hàn Tiếu căng thẳng, hai chân như bị ghim trên đất, không dám tiến lên.

Người nọ mở cửa xe, Hà Hoan cúi đầu vào, ngồi xuống.

"Lão Cố đích thân tới đón? Thật vinh hạnh."
"Cút, Hà Tà, nếu tôi không tự tới, đám thiếu niên kia nói không chừng lại bị cậu bắt nạt thôi, về căn cứ nhớ đến gặp bác sĩ tâm lý." Lão Cố hừ lạnh, gọi luôn biệt danh Hà Hoan.

Thật ra thì "Hà Tà" biệt danh này, chỉ có người thân quen với y mới gọi.

Nghe như là nam chính tiểu thuyết ngôn tình máu chó thời trước, hay là ma giáo giáo chủ thế giới võ hiệp, nhưng cái tên này thực ra là mong đợi tốt đẹp của mọi người đối với Hà Hoan.

"Hà Tà" đồng âm với "Hài hòa"[1], tức phản ánh bản chất thật của y, vừa là hi vọng một ngày nào đó, biểu lộ bên ngoài cùng nội tâm của y có thể thật hài hòa.

[1] Hà Tà đọc là "héxié", hài hòa đọc là "hé xié"
"Tôi chỉ tới xem thi đấu phi hạm, cũng không phải đi giết người phóng hỏa,"
Hà Hoan ném bó hoa ra ghế sau, lão Cố trực tiếp ném một bộ quân trang vào thẳng mặt y, "Mặc vào! Về căn cứ phải thật chỉnh tề, ra dáng cho tôi!"
Hà Hoan vui vẻ: "Lão Cố, lời này của anh đúng là làm người ta lạnh lòng.

Tôi ngày nào mà chả chỉnh tề, ra dáng?"
Lão Cố đã quen với giọng điệu này của Hà Hoan từ lâu, sâu sắc rõ ràng không nên hùa theo y, rồi bị vào tròng.

"Thi đấu kiểu này như đám trẻ con tranh giải, có gì hay mà xem." Lão Cố nhíu mày, nhìn bó hoa hồng to đùng kia, "Cậu lại giả bộ băng thanh ngọc khiết đi lừa tâm thiếu niên nhà ai nữa?"
"Lừa gì chứ, chả lẽ trả lại cho người ta.

Tôi thấy hoa này cũng đẹp, căn cứ chúng ra lại nhiều đồng nghiệp nữ, mỗi người một bông, vừa đủ." Hà Hoan nói.

"Đem hoa người khác tặng đi lấy lòng đồng nghiệp nữ, đúng là chỉ có cậu tên này không biết xấu hổ."
"Được rồi, là tôi không biết xấu hổ.

Đến lúc đó anh muốn một bộ quân trang mới, mỹ nữ hậu cần sẽ làm theo đúng quy trình nhận, lúc nhận được quân trang mùa hè vừa vặn là mùa đông luôn, thật mát mẻ."
Vừa nghĩ tới nhóm mỹ nữ bộ hậu cần, lão Cố phút chóc kinh hãi: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, mặt mũi gì đó không cần thiết.

Đưa! Tôi cũng đưa, nhất định phải chiếu cố các mỹ nữ thật vui vẻ."
Người này tên Cố Hoài, từng là thao tác viên chiến hạm, giờ đã lui khỏi vị trí, trở về trụ sở khu đông làm huấn luyện viên.

Người này, làm việc nghiêm túc, câu cửa miệng là "Tất cả đều theo quy củ", ba mươi mấy tuổi đầu mà như ông già.

Lão Cố ngoại hình đoan chính, ngũ quan lập thể, nhìn qua như toát ra một vẻ tự nhiên chính khí.

Khi hắn vừa chuyển đến, nữ đồng nghiệp ái mộ hắn như 199 bông hồng này vậy, nở rộ vui sướng.

Nhưng rất nhanh, từng bông từng bông dần héo tàn, vì lão Cố chính là một sắt thép thẳng nam, hơn nữa còn là loại cực kỳ chắc cực kỳ cứng, chính là loại có thể bức cho nữ đồng nghiệp tức phát khóc.

Sau này, phàm là phái nữ trong căn cứ đều mất hết hứng thú với hắn.

Thậm chí khi hắn muốn đến lĩnh một bộ quân trang mới, nhóm mỹ nữ bộ hậu cần thống nhất bày mặt lạnh, máy móc nói: "Điền đơn, làm theo quy trình."
Ngược lại Hà Hoan, rõ ràng không phải người tốt lành gì, các nữ đồng nghiệp chỉ cần thấy quân trang y hơi bung chỉ, thế là ngày mai được gọi đến nhận bộ mới.

Nghĩ đến đấy, lão Cố liền đau lòng.

Rõ ràng các mỹ nữ đều biết, "Miệng Hà Hoan, đều gạt người.", nhưng vẫn nguyện ý đào hố rồi nhảy xuống, vì hố này ngâm đầy nước đường, ai lại không muốn?
Huyền phù đến cổng căn cứ, Hà Hoan đến trước hệ thông nhận dạng, hiện lên thông báo:
[Thiếu tá Hà Hoan.]
[Thao tác viên cấp S.]
Cửa vừa mở, Hà Hoan tiến vào, trong nháy mắt nụ cười trên mặt biến mất, khí thế quanh thân trở nên nghiêm túc.

Y nghiêng mặt, nói với lão Cố bên cạnh: "Tôi muốn tìm thông tin của một người, người này từng trải qua huấn luyện thao tác viên chiến hạm của quân đội."
Lão Cố ngừng một chút: "Tên."
"Hạ Hành."
"Tôi có thể tìm giúp cậu, nhưng cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.

Thao tác viên năng lực càng cao, càng rất khó tìm được người hợp tác tương xứng, càng không cần phải nói cậu là thao tác viên cấp S hiếm hoi còn sót lại của khu Đông.

Bên bộ phận kĩ thuật đã tính giúp cậu, muốn tìm một pháo thủ phù hợp với cậu thì độ tương xứng phải hơn 90%, xác suất này..."
"So với xác suất bây giờ sao băng rơi trúng đầu tôi còn nhỏ hơn." Hà Hoan vỗ bả vai lão Cố, "Nhưng dù nhỏ thì tôi vẫn muốn đuổi theo xác suất kia."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường ABO
Hạ Hành: Đậu, tên tiểu bạch kiểm Omega kia khỏe thế.

Bó hoa to như vậy mà cầm một tay?
Hà Hoan: Hoa hồng tặng cậu, làm Omega của tôi được không?
Hạ Hành: Lăn đi, hai O gặp nhau tất có một A!.