Tổng Vân Nhĩ nhìn anh, ánh mắt rất phức tạp, có ý vị không nói nên lời.
Có phải anh thấy, cô hẳn không nên xuất hiện.
Nếu như, đây là Quý Chỉ Nghiên quay lại và nhìn thấy cô ở đây ....
Ôi, ôi!
Trong lòng Tống Vân Nhĩ cười lạnh, mang theo vài phần châm chọc.
Cho nên, Lệ Đình Xuyên không muốn Quý Chỉ Nghiên có một chút hiểu lầm và không vui nào.
Sau cùng, Quý Chỉ Nghiên mới là người quan trọng nhất của anh.
Tống Vân Nhĩ, mày ... làm nhiều như vậy để làm gì? Người ta có lẽ căn bản cũng không cảm kích.
"Được, tôi biết rồi." Tổng Vân Nhĩ thờ ơ đáp, không nói gì nữa, xoay người lên tầng trở về phòng.
Lệ Đình Xuyên nhìn bóng lưng cô, im lặng một hồi lâu, lông mày nhíu lại một chút, trong mắt trở nên có chút trầm
mac.
Bấm điều khiển từ xa để mở cửa.
Trình Dương cầm một cái túi đi vào, "Anh Lệ, đây là thư mà Tống Tiểu thư nhờ tôi mua giúp."
Lệ Đình Xuyên hơi giật mình, "Ừm, để xuống đi."
Anh cũng không xem Trình Dương đã mua gì, dường như không quan tâm, ngồi trên sofa, cầm một điếu thuốc, châm lửa hút.
Trình Dương nhìn anh như có chút do dự, muốn nói lại thôi.
"Muốn nói cái gì?" Lệ Đình Xuyên nhìn anh ta, hỏi.
"Anh Lệ, thật ra ... Tống tiểu thư dường như rất quan tâm đến anh." Trình Dương thận trọng nói, chỉ vào chiếc túi đặt trên bàn trước mặt, "Những thứ này, đều là cô ấy bảo tôi mua cho anh."
"Lúc nào?" Lệ Đình Xuyên hỏi.
"Vừa rồi."
Lệ Đình Xuyên dường như nghĩ đến điều gì, có chút không chắc chắn hỏi: "Dùng điện thoại của tôi gọi sao?"
Trình Dương gật đầu, "Đúng vậy."
"Biết rồi." Lệ Đình Xuyên vẻ mặt vẫn lãnh đạm, "Không còn chuyện gì nữa, cậu về đi."
"Vâng, vậy tôi về đây." Trình Dương gật gật đầu, sau đó như có điều suy nghĩ nói: "Quý tiểu thư, trên đường có hỏi tôi, gần đây anh đang bận cái gì."
"Cậu trả lời thế nào?"
"Anh Lệ luôn bận rộn, Quý tiểu thư không phải không biết điều này. Tôi đã trả lời như vậy."
"Ừ," Lệ Đình Xuyên lên tiếng, "Chuyện của tôi, không cần phải giải thích quá nhiều với cô ấy."
"Vâng, anh Lệ. Vậy tôi đi trước."
Trình Dương rời đi, Lệ Đình Xuyên tiếp tục hút thuốc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào túi đồ đặt trên bàn.
Một lúc lâu sau mới mở túi ra, khi nhìn vào bên trong, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ.
Lấy điện thoại mà Tống Vân Nhĩ đặt lại trên bàn, bấm xem lịch sử duyệt web của cô.
Trà bổ dạ dày và thông phổi.
Không sử dụng bất cứ thứ gì khác, chỉ có một cuộc gọi cho Trình Dương.
Cho nên vừa rồi cô ấy đi ra ngoài không phải gọi cho người kia, mà là gọi cho Trình Dương?
Trong lòng Lệ Đình Xuyên, dường như đã ăn phải một thìa mật ngọt.
Anh ngước mắt, liếc về hướng căn phòng trên tầng hai, dập điếu thuốc đang hút dở trên tay, đứng dậy đi về phía cầu thang.
Trong phòng, Tổng Vân Nhĩ đứng trước cửa số sát đất, nhìn Trình Dương rời đi.
Nhìn cánh cổng sắt kia, trong đầu hiện lên tất cả những hình ảnh của Quý Chỉ Nghiên.
Lần đó, Quý Chỉ Nghiên đưa Thạch Đậu đến tìm Lệ Đình Xuyên, bọn họ giống như một gia đình ba người.
Buổi sáng, hình ảnh Quý Chỉ Nghiên ngã vào trong vòng tay của Lệ Đình Xuyên.
Trong lòng chua chát, cảm giác rất khó chịu, giống như ngâm mình trong vại giấm.
Tổng Vân Nhĩ biết rõ cô đang ghen, cô đây là ghen với Quý Chỉ Nghiên.
Nhưng, cô có tư cách gì mà ghen? Lại có tư cách gì để ghen với Quý Chỉ Nghiên?
Không phát hiện Lệ Đình Xuyên đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông nhìn phía sau lưng cô, người nhỏ gầy khiến anh cảm thấy đặc biệt đau lòng.
"Nghĩ gì vậy? Hả?" Lệ Đình Xuyên từ phía sau ôm lấy cô, đặt cằm trên vai cô, đôi bàn tay xếp chồng lên nhau đặt trước bụng cô.
Nơi đó, vừa vặn là vết sẹo 5cm kia.
Tổng Vân Nhĩ chỉ cảm thấy vết sẹo có chút ấm lên, dường như có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh.
5 năm qua, vết sẹo này đều chỉ mang đến cho cô sự đau nhức, không nghĩ tới giờ phút này, sự đụng chạm vô thức của anh lại mang đến cho cô tràn đầy ấm áp.
Lệ Đình Xuyên, anh biết không?
Nơi này, đã sinh ra đứa con của anh.
Nó trong bụng rất hiếu động, cũng rất nghe lời, chưa từng dày vò em, giống như biết mẹ nó trong tù không dễ chịu.
Nó rất thương em, giống như anh cách đây 5 năm vậy.
Thế nhưng, em lại không thể bảo vệ nó, để mất nó.
Lệ Đình Xuyên, em thật vô dụng, đã đánh mất tất cả.
Em đều đã đánh mất đi ba người mà em quan tâm nhất, thân nhất, yêu nhất trên thế giới này.
Lệ Đình Xuyên, nói cho em biết, em phải làm gì đây?
Giờ phút này, Tống Vân Nhĩ đang nép vào vòng tay của Lệ Đình Xuyên, chỉ cảm thấy mình đặc biệt bất lực.
Mà vòng tay này là thứ cô quen thuộc, cô thèm muốn, ngày nhớ đêm mong, là chỗ dựa tinh thần của cô suốt 5 năm qua.
Cô không ngờ rằng Lệ Đình Xuyên vẫn sẽ đối xử dịu dàng với cô như vậy, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói chuyện với cô như vậy.
Giữa họ cứ như thể không có chuyện gì xảy ra, cũng không có bất kỳ hiểu lầm gì, vẫn giống như 5 năm trước vậy.
Người đàn ông vùi mặt vào cổ cô, từng chút từng chút hôn lên cổ cô, "Nói đi."
Giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn, tai Tống Vân Nhĩ nghe thấy, chỉ cảm thấy đặc biệt dễ nghe, gợi cảm, êm tai.
Chóp mũi của Tống Vân Nhĩ chua chua, có một cảm giác muốn khóc.
"Nghĩ tới anh." Não chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói ra.
Lệ Đình Xuyên đột nhiên từ cổ cô ngẩng lên, buộc cô phải quay đầu lại nhìn anh.
Hai tay đặt lên vai cô, đôi mắt sâu thằm nhìn cô không chớp, "Nói lại lần nữa."
Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười dịu dàng, "Đang nghĩ tới anh."
Hai tay giữ vai cô tăng thêm vài phần lực đạo, đôi mắt tĩnh lặng kia lộ ra vẻ nghiêm túc cùng chất vấn, "Tống Vân Nhĩ, tôi sẽ coi là thật."
"Vậy thì hãy coi là thật đi!" Tống Vân Nhĩ mỉm cười nhìn vào đôi mắt của anh.
Cô muốn để mình phóng túng một lần, tùy hứng, ích kỷ một lần.
Lệ Đình Xuyên, chúng ta hãy cứ như 5 năm trước, cùng nhau trải qua một ngày cuối tuần ngọt ngào, không bị ai quấy rấy được không?
Em chỉ có một chút tham lam như vậy mà thôi.
Em không muốn quan tâm bên cạnh anh có Quý Chỉ Nghiên hay không, cũng không muốn bận tâm hiện tại trong lòng anh, có phải ngay cả một ngón tay của Quý Chỉ Nghiên cũng không sánh nối hay không?
Em chỉ muốn hoàn toàn có được anh một lần nữa, để chúng ta một lần nữa trở lại như 5 năm trước.
Chỉ cần như vậy là đủ.
Lệ Đình Xuyên nhìn thắng vào cô, dường như có chút không tin những gì mình nghe được.
Cái cảm giác như mộng như ảo này quá không chân thật, không chân thật đến mức anh cảm thất mình đang nằm
mơ.
Tống Vân Nhĩ, em là đang muốn làm gì vậy?
Lúc lạnh lúc nóng, rốt cuộc em có ý gì?
Em nói em đang nghĩ về tôi, tôi sẽ coi là thật.
Một khi tôi đã coi là thật, em đừng hòng nghĩ đến chuyện muốn rời khỏi tôi!
Vai của Tống Vân Nhĩ bị anh ấn có chút đau, nhưng cô không phát ra tiếng kêu.
Đột nhiên, Tống Vân Nhĩ kiễng chân lên, đặt môi lên môi anh.