Điện thoại truyền đến tiếng Quý Chỉ Nghiên gấp đến mức sắp khóc, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Đương nhiên Tổng Vân Nhĩ cũng nghe thấy giọng nói truyền ra từ điện thoại.
Đột nhiên, cả người tỉnh táo lại.
Vẻ mặt xấu hồ lại không được tự nhiên nhìn Lệ Đình Xuyên.
"Đình Xuyên, phải làm sao đây, Thạch Đậu xảy ra chuyện, chảy rất nhiều máu, em ... em sợ, em phải làm sao đây?" Trong điện thoại, tiếng khóc của Quý Chỉ Nghiên tiếp tục vang lên, bất lực lại hoảng sợ
"Em đến bệnh viện trước đi, tôi đến ngay. Tôi sẽ gọi cho Bảo Đạt!" Lệ Đình Xuyên rất tỉnh táo nói rồi cúp điện thoại.
"Thạch Đậu ... có chuyện gì vậy?" Tống Vân Nhĩ căng thẳng lo lắng hỏi, đôi mắt kia nhìn Lệ Đình Xuyên không chớp, tràn đầy quan tâm.
Lệ Đình Xuyên từ trên người cô đứng dậy nhíu mày rất chặt. "Không rõ lắm. Chỉ Nghiên nói chảy rất nhiều máu.
Tôi phải đến bệnh viên."
Vừa nói vừa gọi điện thoại cho Bảo Đạt, sau đó đi về phía cầu thang.
"Tôi đi cùng anh!" Tống Vân Nhĩ không chút do dự nói, sau đó dường như ý thức được điều gì đó, có chút sợ hãi nhìn anh, thận trọng hỏi: "Được không? Tôi ... Tôi cũng lo lắng cho Thạch Đậu."
Vẻ mặt cô thoạt nhìn có chút bất an cùng luống cuống, nhưng trong mắt lại lộ ra đẩy vẻ chờ mong cùng thỉnh cầu.
Lệ Đình Xuyền biết rất rõ mỗi quan hệ của cô với Thạch Đậu, cũng biết cô không có ý đồ gì với Thạch Đậu, chỉ là lo lắng cho Thạch Đậu.
Hơn nữa Thạch Đậu cũng rất thích cô ấy.
"Ừm," Lệ Đình Xuyên gật đầu, "Lên tầng thay quần áo."
Tống Vân Nhĩ vội vàng chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người, theo anh lên tầng hai.
Quý Chỉ Nghiên nắm chặt điện thoại, trong đầu hiện lên câu nói của Lệ Đình Xuyên "Có chuyện gì? Tôi đang bận!"
Anh đang bận cái gì?
Bận lên giường cùng Tống Vân Nhĩ à?
Tống Vân Nhĩ, Tống Vân Nhĩ, Tống Vân Nhĩ!
Quý Chỉ Nghiên hận nghiễn răng cái tên này, sao cô lại âm hồn bất tán như vậy? Tại sao cô lại mặt dày mày dạn như vậy?
Đình Xuyên cũng không cần cô, tại sao cô vẫn cứ bám lấy Đình Xuyên!
Đôi mắt Quý Chỉ Nghiên trở nên dữ tợn và lạnh lùng, cả người toát ra vẻ hung ác, giống như một quả bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tổng Vân Nhĩ, nếu cô không biết điều như vậy, vậy thì đừng trách!
Tôi sẽ trút mọi hận thù của tôi dành cho cô lên người mà cô quan tâm nhất, tôi sẽ để cho người mà cô quan tâm phải thay cô chịu đựng!
Tống Vân Nhĩ, cô làm cho tôi không vui, tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết!
Lúc Lệ Đình Xuyên và Tống Vân Nhĩ đến bệnh viện, Thạch Đậu đã được chuyển đến phòng bệnh cao cấp.
Bảo Đạt dẫn họ đến phòng bệnh.
"Đình Xuyên, em ... sợ quá!" Quý Chỉ Nghiên nhìn thấy Lệ Đình Xuyên, vừa khóc vừa chạy nhanh về phía đó.
Lệ Đình Xuyên né tránh không chút lưu tình, không để Quý Chỉ Nghiên nhào vào trong ngực mình.
"Tôi đã hỏi Bảo Đạt, may mắn là vết thương của Thạch Đậu không quá nặng, chăm sóc tốt sẽ không để lại di chứng." Lệ Đình Xuyên nhìn Quý Chỉ Nghiên trầm giọng nói.
Quý Chỉ Nghiên đứng cách Lệ Đình Xuyên nửa mét, cô vẫn giữ động tác muốn nhào vào lòng anh, nhưng Lệ Đình Xuyên lại tránh được.
Điều này khiến Quý Chỉ Nghiên rất xấu hổ lại phần nộ, nhưng lại không biểu lộ ra trên mặt.
Khóe mắt liếc nhìn thấy Tổng Vân Nhĩ đi theo phía sau Lệ Đình Xuyên, lòng cô như muốn bạo phát.
Đình Xuyên, anh đã tha thứ cho cô ta sao? Lại đưa theo cô ta đến đây?
Anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em chưa?
Nhưng trên mặt lại không thể lộ ra chút bất mãn nào, thậm chí còn giả vờ ngạc nhiên, "Vân Nhĩ? Cậu cũng ở đây?"
Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Ừm, tôi đến thăm Thạch Đậu."
Thạch Đậu nằm trên giường, cả người đã ngủ say.
Đầu quấn băng gạc, trên mu bàn tay châm kim truyền nước, tóc hình như đã bị cắt đi một khoảng lớn, sắc mặt có chút tái nhợt.
Tống Vân Nhĩ nhìn mà cảm thấy rất đau lòng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lệ Đình Xuyên hỏi.
Quý Chỉ Nghiên lại lặng lẽ khóc, đưa tay lau đi nước mắt, vẻ mặt đau đớn.
"Tất cả là lỗi của em, là do em đã không chăm sóc con bé tốt." Bộ dáng tự trách lại đau lòng, "Con bé muốn mua quà sinh nhật cho anh, nhưng không muốn tiêu tiền của mọi người. Nói muốn làm hết một phần tâm của mình, dùng số tiền mừng tuổi của mình và tiền tiêu vặt đã tiết kiệm được."
Quý Chỉ Nghiên hít sâu một hơi, vẻ đau đớn trên mặt càng tăng thêm, tự trách và ảo não.
"Con bé qua vội vàng, rất phấn khích, cầm tiền chạy xuống cầu thang. Kết quả, không cần thận bước hụt vào chỗ trống, người ... lăn xuống cầu thang." Quý Chỉ Nghiên một lần nữa đau đơn bật khóc, ôm mặt mình, đau đớn đến khó có thể bình tâm.
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy tim mình co rút, cảm giác như chính mình lăn xuống cầu thang.
Quý Chỉ Nghiên lại nói, "Đầu của con bé đập vào bậc thềm, chảy rất nhiều máu. Em ôm con bé, sợ hãi!"
Ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Xuyên, nước mắt lưng tròng, hốc mắt đã sưng đỏ lên, "Đình Xuyên, khoảnh khắc đó, em nhìn Thạch Đậu chảy máu không ngừng, em không biết phải làm gì! Em thực sự không biết phải làm gì ngoài việc nghĩ đến anh! Em sợ con bé sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu con bé có chuyện gì xảy ra, em biết làm thế nào bây giờ! Em chỉ có một đứa con là Thạch Đậu, cả đời này em cũng chỉ có một đứa con là con bé, nếu có chuyện gì xảy ra với Thạch Đậu, em phải làm sao đây!"
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy gáy mình truyền đến một trận đau đớn, giống như bị cái gì đó đạp vào, rất đau.
Không khỏi đưa tay sờ gáy mình, cảm giác bị cái gì đó đập vào chảy máu này, quá mức chân thực.
Nhưng, nhìn bàn tay sạch sẽ của mình, không có một vết máu nào cả, Tống Vân Nhĩ ngây người nhìn bàn tay mình, thất thần, hoảng hốt, mờ mịt.
Bên tai vang lên lời nói của Quý Chỉ Nghiên.
"Cả đời này em cũng chỉ có một đứa con là con bé."
Đúng vậy, cô ấy vì Lệ Đình Xuyên mà xảy ra chuyện nên mới phải sinh đứa bé Thạch Đậu.
Lệ Đình Xuyên phải có trách nhiệm với cô ấy và đứa bé.
"Không sao đâu, Thạch Đậu hiện tại không sao. Đừng quá lo lắng!" Lệ Đình Xuyên an ủi Quý Chỉ Nghiên.
Trên người Quý Chỉ Nghiên dính đầy máu, ngay cả trên tay cũng đều là máu.
Nhìn qua có chút chói mắt, cũng có chút dọa người.
Quan ao mau trang, giong nhu nhuom mau vay.
Có thể tưởng tượng được, Thạch Đậu đã chảy bao nhiêu máu.
Quý Chỉ Nghiên hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, hướng về phía Tống Vân Nhĩ mỉm cười miễn cưỡng, "Xin lỗi Vân Nhĩ, tôi đã khiến cậu sợ hãi. Ngoài ra, cảm ơn cậu đã đến thăm Thạch Đậu."
Tống Vân Nhĩ lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười không tự nhiên, "Quan trọng nhất là Thạch Đậu không sao.
Cậu cũng đừng lo lắng quá, Thạch Đậu sẽ không sao đâu. Cậu có muốn đi thay quần áo không?"
"Không cần, tôi muốn ở cùng Thạch Đậu. Tôi không thể rời xa con bé, tôi phải ở lại với con bé!" Quý Chỉ Nghiên từ chối, giọng điệu có chút ... hoảng loạn và bất an.
"Chỉ Nghiên, Thạch Đậu không sao, em đi..."
"Em không đi!" Quý Chỉ Nghiên ngắt lời anh, giọng điệu cao lên vài phần, trở nên sắc bén và chói tai một chút, trong mắt hiện lên vẻ ngoan cổ.
"Anh đi cùng cô ấy đi, tôi trông Thạch Đậu cho." Tống Vân Nhĩ nhìn về phía Lệ Đình Xuyên, nghiêm túc nói.
Quý Chỉ Nghiên nhìn Tống Vân Nhĩ với vẻ mặt khó tin, sau đó đảo mắt nhìn Lệ Đình Xuyên, biểu cảm phức tạp.