Lệ Đình Xuyên ngồi hút thuốc trên ghế ở hành lang, Quý Chỉ Nghiên ở bên trong phòng bệnh tắm rửa.
Đây là bệnh viện của Bảo Gia, tầng này là phòng bệnh cấp cao, Lệ Đình Xuyên muốn một căn phòng bệnh lúc nào cũng có.
Đôi mắt anh một mảnh yên lặng và u ám, lông mày anh nhíu chặt, làn khói bay quanh quẩn.
Tâm trạng tốt lúc trước dĩ nhiên đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám và lạnh lùng.
Anh đang phì phèo điếu thuốc, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh băng gạc quấn trên đầu Thạch Đậu.
Vì mua quà sinh nhật cho anh mà bị thương.
Lại là vì anh!
5 năm trước, Quý Chỉ Nghiên vì thay anh bôn ba mà bị bọn người cưỡng hiếp, mất đi sự trong trắng quý giá nhất của người phụ nữ.
Bây giờ Thạch Đậu vì mua quà sinh nhật cho anh mà từ trên cầu thang ngã xuống.
Anh nợ hai mẹ con Quý Chỉ Nghiên, dường như cả đời này cũng không trả hết.
Còn Tống Vân Nhĩ thì sao?
Lúc đó cô ẩy đang ở đầu?
Cô ấy bỏ đi cùng người đàn ông khác, bỏ lại anh, không cần.
Cảm thấy rất phiền não, không ngừng hút thuốc, muốn dùng thứ này làm tê liệt chính mình.
Người phụ nữ Tống Vân Nhĩ đó đối xử với anh như vậy, nhưng vẫn không thể buông bỏ cô ấy.
Chỉ cần cô đối xử với anh tốt hơn một chút và cho anh một chút ngọt ngào, anh chính là có thể vứt bỏ hận ý đới với cô, một lần nữa chấp nhận cô.
Thậm có thể không quan tâm rốt cuộc cô từng có bao nhiêu người đàn ông, chỉ cần cô nguyện ý quay về bên anh, anh có thể không tính toán, không đồ lỗi.
Lông mày nhíu lại thành một đường, trong mắt anh đều là vẻ lạnh lùng.
Thời điểm Tống Vân Nhĩ đi ra khỏi phòng bệnh của Thạch Đậu, thấy Lệ Đình Xuyên đang ngồi trên ghế hút thuốc không ngừng.
Nhìn hàng lông mày của anh ấy, sự lạnh lùng và căm phẫn toát ra từ con người anh, Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy đau lòng.
Lệ Đình Xuyên, anh có thể đừng đem tất cả trách nhiệm đặt lên mình được không?
Anh thật sự sẽ nổ tung mất!
Tổng Vần Nhĩ biết, anh đang tự trách mình vì việc Thạch Đậu bị thương.
Hơn nữa, những lời của Quý Chỉ Nghiên khiến anh nghĩ đến chuyện Quý Chỉ Nghiên vì anh mà bị người ta cưỡng hiếp 5 năm trước.
Bác Dương nói không sai, Lệ Đình Xuyên chính là như vậy, ngoài mặt thì lạnh lùng, đối với ai cũng đều là dáng vẻ hờ hững.
Nhưng trái tim anh lại ấm áp hơn bất cứ ai, chỉ cần anh cảm thấy là trách nhiệm của anh, anh tuyệt đối sẽ không trốn tránh, anh sẽ đem tách nhiệm này gánh lên vai, hơn nữa sẽ gánh cả một đời.
Đột nhiên, Tống Vân Nhĩ cảm thấy Quý Chỉ Nghiên thực ra rất ích kỷ.
Cô ấy hết lần này đến lần khác trước mặt Lệ Đình Xuyên nhắc lại chuyện của 5 năm trước, lúc sáng như vậy, bây giờ lại tái diễn.
Giống như sợ Lệ Đình Xuyên sẽ quên đi những gì cô ấy đã trả giá, không ngừng nhắc nhở Lệ Đình Xuyên rắng anh không thể vong ơn phụ nghĩa, không thể quên đi những gì cô đã trả giá cho anh, anh phải nhớ kỹ lòng tốt của cô đối với anh cả đời này.
Tống Vân Nhĩ hít sâu một hơi, vẻ đau lòng trong mắt lại tăng thêm vài phần.
Thấy anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cô có chút muốn lao đến giật lấy điếu thuốc trên tay anh.
Nhưng, rốt cuộc vẫn nhin xuống.
Tất cả những gì lóe lên trong đầu cô là vẻ mặt bất lực, vô vọng, đau đớn của Quý Chỉ Nghiên.
Ngoài ra còn có những lời Lôi Lệ Như vừa nói.
Đúng vậy, cô ấy đã cùng người đàn ông khác bỏ trốn rồi, tại sao lại quay về với Lệ Đình Xuyên?
Nhìn về phía Lệ Đình Xuyên, đinh lặng lẽ rời đi.
Khóe mắt Lệ Đình Xuyên bắt được Tống Vân Nhĩ đang chuẩn bị rời đi, trong khóe mắt Lệ Đình Xuyên, một bước chân dài lao về phía cô.
"Đi đâu?" Tống Vân Nhĩ chưa kịp bước đã bị anh túm chặt lấy.
Người đàn ông với một đôi mắt lạnh lùng, u ám và lãnh lẽo nhìn chăm chằm vào cô với vẻ tức giận.
Tổng Vân Nhĩ nhìn anh, cong lên nụ cười yếu ớt, bình tĩnh nói, "Về nhà."
"Em đã hứa với Chỉ Nghiên sẽ chăm sóc Thạch Đậu!" Lệ Đình Xuyên gắt lên, "Tống Vân Nhĩ, em có biết mình đang làm gì không!"
Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Tôi biết. Thạch Đậu hiện tại không sao cả, hơn nữa đây là bệnh viện của bác sĩ Bảo, càng sẽ không xảy ra chuyện gì. Tôi ... có vẻ như không còn chuyện gì để làm. Cho nên, cảm thấy vẫn là rời đi thì tốt hơn."
"Tống Vân Nhĩ!" Lệ Đình Xuyên nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, ba chữ này gần như từ kẽ răng thốt ra.
"Quý Chỉ Nghiên vẫn đang đợi anh." Tống Vân Nhĩ bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi nói: "Hiện tại cô ấy rất cần anh, đừng để cô ấy đợi nữa. Còn có, Lệ Đình Xuyên, phụ nữ cần dỗ dành một chút. Anh..."
Nhìn sâu vào đôi mắt anh, hít một hơi thật sâu và nói rất nghiêm túc, "Đừng lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, sẽ khiến người ta sợ hãi. Phụ nữ mà, chính là thích người đàn ông của mình có thể nhẹ nhàng dỗ dành mình, chứ không phải lạnh lùng với cô ấy như một khối băng."
"Em đang dạy tôi cách theo đuổi phụ nữ sao?" Lệ Đình Xuyên âm u nhìn cô, từng chữ nói ra đều lộ ra sự tức giận,
"Tống Vân Nhĩ, em có biết mình đang nói gì không? Hả!"
"Tôi biết!" Tống Vân Nhĩ gật đầu, vẫn cười rất nhẹ như vậy, "Quý Chỉ Nghiên là một người phụ nữ tốt, cô ấy đã vì anh làm rất nhiều việc, đừng phụ cô ấy, hãy trân trọng cô ấy. Thạch Đậu cũng là một đứa trẻ rất đáng yêu, tuy rằng không phải anh thân sinh, nhưng ... cũng không nhất thiết phải ... Lệ Đình Xuyên, anh đang làm gì vậy?"
Tống Vân Nhĩ chưa kịp nói xong thì người đã bị anh kéo đi.
Chính là nửa túm nửa kéo, vẫn là cách kéo cưỡng chế ấy.
Lệ Đình Xuyên không nói gì, cứ như vậy kéo Tống Vân Nhĩ, nếu có thể, anh thật muốn bóp chết người phụ nữ này!
Cô ấy lại dạy anh cách để theo đuổi phụ nữ, làm thế nào để đối xử tốt với Quý Chỉ Nghiên, còn muốn anh không phụ Quý Chỉ Nghiên.
Tống Vân Nhĩ, người phụ nữ này, rốt cuộc có trái tim hay không vậy?
Em muốn đẩy tôi đến với người phụ nữ khác như vậy sao?
Anh nợ Quý Chỉ Nghiên, anh sẽ đối xử tốt với Quý Chỉ Nghiên, nhưng cũng không phải tốt tới mức như cô nói như vậy.
Anh sẽ bù đắp cho Quý Chỉ Nghiên theo một cách khác.
Nhưng còn cô thì sao?
Cô đang cái làm gì?
Cô hy vọng anh ở bên Quý Chỉ Nghiên đến vậy sao?
Hay là nói, cô ấy sợ anh làm ảnh hưởng đến chuyện cô ở bên người đàn ông khác?
Tổng Vân Nhĩ!
Quý Chỉ Nghiên tắm rửa xong, mặc quần áo đi ra, vừa lúc thấy bóng lưng Lệ Đình Xuyên kéo Tống Vân Nhĩ rời đi.
Tổng Vân Nhĩ!
Cô như vậy có ý gì?
Cô không thể chịu được Lệ Đình Xuyên ở bên cạnh tôi như vậy sao? Cứ như vậy vội vàng lôi kéo anh ấy rời đi sao?
Tống Vân Nhĩ, rốt cuộc tôi nợ cô cái gì? Cô phải đối với tôi như vậy sao!
Quý Chỉ Nghiên căm hận trừng mắt nhìn Tống Vân Nhĩ, bên trong đôi mắt phóng ra hừng hực sát khí.
Hai tay nắm chặt nắm đấm, đầu ngón tay trắng bệch, khớp xương còn phát ra tiếng "rắc rắc".
Đình Xuyên, Tống Vân Nhĩ quan trọng với anh như vạy sao?
Em đều đã làm đến mức này, anh vẫn chọn cô ta mà vứt bỏ em sao?
Không phải anh nói, anh sẽ coi Thạch Đậu như con của mình sao?
Chẳng phải anh đã nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, sẽ đối xử tốt với em sao?
Nhưng, tại sao ngay sau khi Tống Vân Nhĩ xuất hiện, mọi lời hứa của anh với em đều mất đi hiệu lực rồi sao?
Thạch Đậu đã như thế này, ngay cả ở bên cạnh nó thêm một chút anh cũng không muốn sao?
Đình Xuyền, anh sẽ hối hận!
Tôi thể, anh nhất định sẽ hối hận!
Tống Vân Nhĩ bị Lệ Đình Xuyên cưỡng ép ném xuống ghế sofa.
"Lệ Đình Xuyên..."
"Đừng ép tôi phải thô bạo!"