Cửu Biệt Trùng Phùng

Chương 110: Mày là đồ ăn cây táo rào cây sung!




Quý Chỉ Nghiên không trả lời, nhưng ánh mắt càng thêm kinh hãi.

Nó giống như một bóng ma mang theo sự thù hận, rất đáng sợ.

"Tiểu tiện nhận này!" Lôi Lệ Như nghiễn răng nghiễn lợi nói: "Thật là không biết liêm sỉ! Năm đó, lúc Đình Xuyên khó khăn nhất lại bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Sao rồi, hiện tại biết Đình Xuyên không chỉ không có chuyện gì, mà càng có tiền hơn trước nên liền nghĩ quay lại? Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao?"

"Mẹ!" Quý Chỉ Nghiên nhìn bà, vẻ mặt bình tĩnh, "Sau này đừng nói những lời này trước mặt Thạch Đậu."

"Tại sao lại không!" Lôi Lệ Như tức giận, không cam lòng: "Cô ta dám làm mà không để người ta nói? Nhìn cô ta đi, hiện tại không chỉ quấn lấy Đình Xuyên, mà còn cùng Thạch Đậu lôi kéo làm quen. Bởi vì cô ta biết, Đình Xuyền rất quan tâm đến đứa nhỏ Thạch Đậu này, cho nên, chỉ cần có quan hệ tốt với Thạch Đậu, trở về bên cạnh

Đình Xuyên sẽ dễ dàng hơn nhiều. Con nói con xem, con coi cô ta là bạn, cô ta có coi con là bạn hay không!"

"Mẹ, đừng nói nữa!" Quý Chỉ Nghiên nhìn Thạch Đậu, vừa lúc Thạch Đậu mở mắt tỉnh lại, "Mẹ làm ồn đến Thạch Đậu."

Thạch Đậu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt vô tội thanh thuần nhìn hai người bọn họ, bộ dáng có chút còn chưa rõ.

"Thạch Đậu, nghe bà ngoại nói..."

"Mẹ, con đau!" Thạch Đậu nhìn về phía Quý Chỉ Nghiên, vẻ mặt đau đớn.

"Sao vậy? Đau ở đâu?" Quý Chỉ Nghiên vội vàng hỏi.

"Bà ngoại đè tay con!" Thạch Đậu tức giận nói.

Lôi Lệ Như nhanh chóng rút tay về, trên mặt nở một nụ cười yêu kiều, "Thạch Đậu, thật xin lối. Bà ngoại không phải cố ý, con đừng giận bà ngoại được không? Bà ngoại chỉ lo lắng cho mẹ con, cũng giống như mẹ con lo láng cho con vậy."

"Mẹ có lo lắng cho con không?" Thạch Đậu nhìn Quý Chỉ Nghiên, vẻ mặt ngây ngô hỏi.

"Đương nhiên rồi!" Lôi Lệ Như vội vàng nói, "Con là con gái của mẹ con. Mẹ của con đã vì con mà chịu đựng rất nhiều, vậy làm sao có thể không yêu thương con chứ? Người yêu con nhất trên đời này chính là mẹ con!"

"Ổ!" Thạch Đậu không mặn không nhạt đáp một tiếng, một bộ dáng không quan tâm.

"Thach Dau..."

"Mẹ, con đói rồi!" Thạch Đậu mặc kệ Lôi Lệ Như, nói với Quý Chỉ Nghiên.

"Con muốn ăn gì?" Quý Chỉ Nghiên ôn nhu hỏi.

"Con muốn ăn ..." Cô bé nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.

Thực ra, cô bé muốn nói rằng cô bé muốn ăn bữa sáng do chú Lệ làm.

Thế nhưng, cô sẽ không nói điều đó trước mặt mẹ và bà của mình!

Bữa sáng mà chú Lệ làm, chỉ có cô bé và Tiểu Nhĩ Đóa mới có thể ăn.

"Muốn ăn một bát sủi cảo lớn." Thạch Đậu dùng giọng điệu nghiêm túc lại rất khoa trương, hồi lâu mới nói thêm,



"Và cả một chiếc sandwich lớn nữa."

"Được, mẹ đi mua cho con. Con ngoan ngoãn nằm ở đây."

"Bà ngoại ở cùng với con mà, mẹ đừng lo." Thạch Đậu cười nói.

"Bà ngoại, con muốn nói với và một chuyện!" Thấy Quý Chỉ Nghiên rời đi, Thạch Đậu cười ngây ngô nhìn Lôi Lệ Như, chậm rãi nói.

Lôi Lệ Như đến gần, cũng nở nụ cười nhàn nhạt, "Con muốn nói gì với bà ngoại?"

Khóe môi Thạch Đậu cong lên, lộ ra vẻ giảo hoạt nho nhỏ.

Thấy vậy, khóe mắt như co giật dữ dội, trái tim cũng run rấy theo.

Bộ dáng này của Thạch Đậu quả thực khiến bà cảm thấy kỳ quái, trong lòng cũng có chút chột dạ.

Dường như thứ bà nhìn thấy không phải là đứa nhỏ Thạch Đậu, mà là Tống Vân Nhĩ của 5 năm trước.

Không, không, không!

Lôi Lệ Như nhanh chóng bác bỏ ý kiến này, Thạch Đậu và Tống Vân Nhĩ không có bất kỳ quan hệ nào, con bé là con của Chỉ Nghiên, là con của Chỉ Nghiên!

"Bà ngoại, lại gần một chút!" Thạch Đậu ngoắc đầu ngón tay về phía Lôi Lệ Như đang thất thần, vẫn cười tươi như thiên thần, "Chuyện này, chúng ta phải nói nhỏ nha!"

Lôi Lệ Như lại gần.

"Bà ngoại, bà đừng ngăn cản con và Tiểu Nhĩ Đóa gặp nhau, con sẽ không nói cho chú Lệ biết, hôm qua là bà đã đẩy con xuống cầu thang, được không?" Thạch Đậu vẫn cười ngây ngô, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy uy hiếp.

Lôi Lệ Như chỉ cảm thấy thân thể bị thứ gì đó ghim chặt, cả người cứng ngắc.

"Bà ngoại, nếu bà không nói gì, con sẽ coi là bà đồng ý nha!" Thạch Đậu cười nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đắc ý, "Còn nữa, bà cũng không thể mắng Tiểu Nhĩ Đóa."

"Ranh con, mày dám..."

"Bà ngoại, bà không đồng ý sao?" Thạch Đậu ngắt lời bà, tiếp tục cười tủm tỉm mà nói, "Vậy con vẫn là nên đi nói cho chú Lệ!"

"Mày-----!" Lôi Lệ Như nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, "Mày là cái đồ ăn cây táo rào cây sung! Quý gia chúng ta thật sự là nuôi mày không công! Mày vậy mà lại phối hợp với một người ngoài đến bắt nạt mẹ mình!"

"Bà ơi, bộ dáng tức giận của bà trông thật xấu xí!" Thạch Đậu vẻ mặt chán ghét nhìn bà, "Giống như một mụ phù thủy già vậy. Aida, nếu ông ngoại nhìn thấy bà xấu xí như vậy, có thể thích hay không! Vạn nhất ông ngoại ở bên ngoài thích người phụ nữ khác thì phải làm sao! Bà ơi, bà khi không tức giận trông thật đẹp, mà đẹp thì ông nội càng thích."

Lôi Lệ Như thật sự tức giận cũng không được, không tức giận cũng không được!

"Bà ngoại, vậy thì quyết định như vậy nha!" Thạch Đậu cười rất đáng yêu.

Lôi Lệ Như có chút không cam lòng hung hăng trừng mắt nhìn cô bé.

Con sói mắt trắng nhỏ!



Tuy nhiên, bà ta biết rất rõ, tuyệt đối không được để Lệ Đình Xuyên biết là bà đã đầy Thạch Đậu xuống cầu thang.

Bằng không, dựa vào tính cách của Lệ Đình Xuyên, nhất định sẽ nghi ngờ điều gì đó.

Nếu để cậu ta điều tra được cái gì, vậy thì hậu quả ... thật không thể tưởng tượng được.

Tuy nói, 5 năm trước, bọn họ giải quyết mọi chuyện rất sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào.

Nhưng, chính là không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Bà ta không thể mạo hiểm như vậy.

Lôi Lệ Như không thể không đồng ý.

Nhưng bà không hối hận.

Bà ta làm nhiều như vậy, tất cả đều vì lợi ích của con gái mình.

Bà không thể để cho con tiểu tiện nhân Tống Vân Nhĩ cướp đi Lệ Đình Xuyên, 5 năm trước như vậy, bây giờ cũng

vay!

Một người đàn ông xuất sắc như Lệ Đình Xuyên chỉ có thể là của con gái bà, Chỉ Nghiên.

Chỉ Nghiên vì Lệ Đình Xuyên, suốt 5 năm qua không oán không hối hận ở bên cạnh cậu ta.

Mà thấy Lệ Đình Xuyên đứng trên đỉnh cao Kim Tự Tháp, tại sao lại là con tiện nhân rẻ tiền Tống Vân Nhĩ kia!

Lôi Lệ Như càng nhĩ càng không cam lòng, nhưng lại chỉ có thể đồng ý.

Tống Vân Nhĩ không làm khó dì Triệu, không có ý định muốn rời đi.

Lệ Đình Xuyên cả ngày không về, không biết bận rộn cái gì, có lẽ anh ấy đang ở với Quý Chỉ Nghiên, hoặc cũng có thể đang bận rộn với công việc.

Bốn giờ rưỡi, dì Triệu đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.

Tổng Vân Nhĩ vào bếp.

"Tống tiểu thư, sao cô lại vào đây?" Dì Triệu kinh hãi nhìn cô, sau đó muốn đẩy Tống Vân Nhĩ đi ra, "Mau ra đi, phòng bếp nhiều khói dầu."

"Dì Triệu, tôi muốn nhờ dì giúp một chuyện." Tống Vân Nhĩ rất khách sao và lịch sự nói.

"Tổng tiểu thư có gì dặn dò xin cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ làm theo."

Tống Vân Nhĩ nở nụ cưởi xinh đẹp, "Có thể dạy tôi nấu ăn được không?"

Dì Triệu giật mình, nhìn cô với vẻ mặt khó tin