Cửu Biệt Trùng Phùng

Chương 114




Tống Vân Nhĩ nhìn anh, ánh mắt mờ mịt, nhưng lại có vẻ choáng váng.

Nhìn bộ dáng này, thật đúng là một chút cũng không có gì muốn nói với anh.

Sắc mặt Lệ Đình Xuyên tối lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, như thể Tống Vân Nhĩ nợ anh một điều gì đó.

"Tôi......"

Lời còn chưa dứt, Lệ Đình Xuyên đã trực tiếp ném cô lên ghế ở bên cạnh, sau đó không thèm nhìn cô nữa, đi về phía cầu thang, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.

Tống Vân Nhĩ nhìn bóng lưng của anh, bất lực thở dài.

Đêm nay, Tống Vân Nhĩ nằm trên giường trằn trọc xoay người, cho đến khi sắp ngủ thiếp đi, Lệ Đình Xuyên cũng không trở về phòng.

Tổng Vân Nhĩ không biết anh đang làm gì ở trong phòng làm việc, nhưng biết anh đang tức giận.

Ngày hôm sau, khi Tống Vân Nhĩ thức dậy, vị trí bên cạnh trống không, hiển nhiên cả đêm qua anh không về phòng ngủ.

Nhìn chiếc giường to như vậy, Tống Vân Nhĩ sững sờ trong chốc lát.

Tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, đi đến phòng làm việc, muốn gõ cửa, nhưng bàn tay đang giơ lên lại hạ xuống.

Bây giờ vẫn còn sớm, mới chỉ có năm giờ mà thôi.

Cứ để anh ngủ thêm một chút đi.

Tống Vân Nhĩ mím môi cười, đi xuống phòng bếp.

Lệ Đình Xuyên, hôm nay là sinh nhật của anh.

Mặc dù tôi không thể nấu cho anh một bát mì ngon, nhưng tôi vẫn cố gắng nấu một bát mì trường thọ cho anh, hy vọng anh không ghét bỏ nó.

Tống Vân Nhĩ nấu xong mì, dáng vẻ nhìn khá vừa ý, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Đi ra khỏi phòng bếp, nhìn lên hướng phòng làm việc trên tầng hai, cửa phòng vẫn đóng chặt, không có ý định mở ra.

Định đi lên tầng gõ cửa gọi Lệ Đình Xuyên.

Trình Dương từ ngoài cửa đi vào, "Tống tiểu thư, anh Lệ bảo tôi tới đưa cô đi làm."

Tống Vân Nhĩ nhìn anh ta, biểu tình trên mặt có chút giật mình, hơi ngẩn ra, "Anh ấy đâu?"

"Anh Lệ đã đến công ty rồi."

"Từ lúc nào vậy?" Tổng Vân Nhĩ kinh ngạc nhìn Trình Dương, dường như không tin những gì mình nghe được.

Lệ Đình Xuyên, tôi còn chưa kịp nói "Chúc mừng sinh nhật" với anh, anh đã đi đến công ty rồi sao?

Thể nên, cho dù tôi có nói, thì cũng không phải là người đầu tiên đúng không?

Vậy ai là người đầu tiên?

Quý Chỉ Nghiền?



Nghĩ đến việc Quý Chỉ Nghiên là người đầu tiên nói "Chúc mừng sinh nhật" với anh, trong lòng Tống Vân Nhĩ bị nghẹn lại, ngột ngạt và rất khó chịu.

"Hai tiếng trước." Trình Dương nói vởi vẻ mặt nghiêm túc.

Hai tiếng trước?

Bây giờ mới chưa tới sáu giờ, vậy là chưa tới bốn giờ anh đã đến công ty sao?

Tống Vân Nhĩ không biết diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào, tóm lại là không thoải mái, rất khó chịu.

Trình Dương đưa cho cô một chiếc điện thoại mới tinh, "Đây là anh Lệ yêu cầu tôi mua cho cô."

"Tôi có điện thoại rồi." Tống Vân Nhĩ từ chối, không nhận lấy.

"Nếu cô không cần, hãy tự mình trả lại cho anh Lệ." Trình Dương bình tĩnh nhìn cô nói: "Tôi chỉ phụ trách làm việc anh Lệ giao phó mà thôi."

Tống Vân Nhĩ hít sâu một hơi, nở nụ cười cứng ngắc, "Được, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tìm cơ hội trả lại cho anh ấy. Còn nữa, công việc của anh cũng rất bận, không cần..."

"Đây là phân phó của anh Lệ!" Trình Dương trực tiếp ngắt lời cô.

Tống Vân Nhĩ nhìn anh ta giống như "Lời nói của Lệ Đình Xuyên chính là thánh chỉ, không biết nói gì nữa, chỉ gật đầu nói: "Vậy cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."

"Đó là nhiệm vụ của tôi." Trình Dương nói một cách nghiêm túc.

Tổng Vân Nhĩ không cẩm bất cứ thứ gì, ngay cả chiếc điện thoại Trình Dương mua cho cô, cô cũng để trên bàn không cầm đi.

"Tống tiểu thư!" Trình Dương cung kính gọi cô.

"Sao vậy?" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt mờ mịt.

"Cô không cầm theo điện thoại." Trình Dương tốt bụng nhắc nhở, "Như vậy, anh Lệ sẽ không liên lạc được với cô."

Tổng Vân Nhĩ mỉm cười, không nói gì, cầm lấy điện thoại.

Trình Dương đưa cô đến tòa nhà cao ốc T, mất một giờ đồng hồ.

"Cảm ơn anh." Tống Vân Nhĩ mở cửa, chuẩn bị xuống xe.

"Buổi chiều, Tống tiểu thư tan làm lúc mấy giờ?" Trình Dương hỏi.

Tống Vân Nhĩ vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, dường như có chút không hiểu anh ta nói lời này là có ý gì.

"Tôi sắp xếp thời gian tới đón cô."

"Năm rưỡi." Tống Vân Nhĩ bất đắc dĩ nói.

"Vâng, tôi biết rồi." Trình Dương gật đầu, "Đúng năm rưỡi chiều tôi sẽ chờ Tống tiểu thư ở đây."

"Tôi biết rồi, làm phiền anh." Tống Vân Nhĩ không từ chối nữa, chuyện Lệ Đình Xuyên quyết định, không ai có thể thay đổi.

Đi vào tòa nhà, vào trong thang máy.



Trình Dương nhìn cô cho đến khi cửa thang máy đóng lại rồi mới lái xe rời đi.

Lúc Lệ Đình Xuyên nhận được điện thoại của Quý Chỉ Nghiên, anh đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc.

Cả người trông rất lãnh đạm và cô đơn, nhưng nét kiêu ngạo, cao cao tại thượng kia lại tuyệt nhiên không bị ảnh hưởng.

"Chỉ Nghiên, có chuyện gì sao?" Lệ Đình Xuyên nghe điện thoại, nhẹ giọng nói.

"Đình Xuyên, sinh nhật vui vẻ!" Quý Chỉ Nghiên cất giọng nhẹ nhàng ôn nhu, giọng luôn luôn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ như vậy, là giọng nói mà đàn ông thích nghe.

Tuy nhiên, Lệ Đình Xuyên hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.

"Cảm ơn." Giọng điệu vẫn bình tĩnh, lãnh đạm

Anh không muốn nghe người khác nói với anh câu này, mà là muốn nghe từ miệng người phụ nữ Tống Vân Nhĩ kia nói ra.

Nhưng, hôm qua anh hỏi, cô ngây người ra và dường như không nhớ rằng hôm nay là sinh nhật của anh.

Cũng đúng, 5 năm, không phải ai cũng sẽ nhớ rõ những chuyện của anh.

Một người tuyệt tình như cô làm sao có thể còn nhớ rõ sinh nhật của anh?

Chỉ có anh giống như một kẻ ngốc, chỉ cần là chuyện của cô, từng thứ từng thứ anh đều nhớ kỹ.

Còn cô đã sớm quên tất cả.

Tống Vân Nhĩ!

Cô quả thật rất tuyệt tình!

"Đình Xuyên, em đã đặt bàn ở 'Đế Cung' tối nay, anh nhất định phải tới." Quý Chỉ Nghiên nhẹ giọng nói, giọng điệu tràn đầy chờ mong và hy vọng, "Thạch Đậu cũng đã dành rất nhiều tâm tư. Ẩm ĩ muốn xuất viện để đón sinh nhật với anh, nhưng em không đồng ý với con bé. Em để con bé ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ không

trach em chu?"

"Như vậy là đúng.!" Lệ Đình Xuyên nhẹ giọng nói, "Con bé bị thương, vẫn nên để con bé khỏa lại đã. Đợi con bé khỏe, tôi sẽ đưa con bé đi ăn chút gì đó ngon ngon. Còn sinh nhật năm sau, con bé muốn thế nào, tôi đều đồng

Ý."

"Đình Xuyên, anh chiều con bé quá như vậy, sẽ làm hư con bé." Quý Chỉ Nghiên cười nói, "Vậy tối nay anh nhất định phải đến, em còn mời mấy người Bảo Đạt, Trình Dương bọn họ. Chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh."

Lệ Đình Xuyên có chút do dự.

Nếu có thể, anh chỉ muốn ở bên cạnh Tống Vân Nhĩ mà thôi.

Giống như cách đây 5 năm.

Nhưng rõ ràng, người phụ nữ kia không để tâm đến chuyện của anh.

"Ừm, biết rồi. Sẽ không quên đâu." Lệ Đình Xuyên đáp lại, "Cảm ơn đã để tâm."

"Đình Xuyên, anh không cần khách sáo với em như vậy. Quan hệ của chúng ta thực sự không cần phải khách sáo."

Quý Chỉ Nghiên có chút thất vọng nói, sau đó hỏi với giọng điệu ngập ngừng, không chắc chắn thăm dò. "Đình Xuyên, Vân Nhĩ sẽ đến chứ?