Cửu Biệt Trùng Phùng

Chương 37: Nỗi nhớ Lệ Đình Xuyên




Chóp mũi đụng có chút đau, Tổng Vân Nhĩ khẽ thở ra.

Ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt thâm trầm u ám đang nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt rất phức tạp, nhưng giờ khắc này lại không mang theo hận ý.

Tống Vân Nhĩ dời tầm mắt của mình, dừng lại trên môi anh.

Nơi đó, hai hàng dấu răng hẳn sâu vẫn còn.

Ngày hôm qua, rốt cuộc cô cắn tàn nhẫn bao nhiêu, thật sự đã cắn anh đến mức này.

Khoảnh khắc đó, cô gần như mất hết lý trí chỉ nghĩ đến việc trút giận, chỉ nghĩ rằng sự hận thù của anh dành cho cô khiến cô rất đau đớn.

Có chút xấu hổ, có chút chột dạ, cũng có chút hối hận, càng có chút đau lòng.

"Sao vậy? Lương tâm cắn rứt? Hôm qua lúc cắn còn không có một chút lưu tình!" Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô.

Tống Vân Nhĩ trong lòng càng thêm áy náy, không dám ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Thực sự xin lỗi."

"Xin lỗi có ích gì?" Người đàn ông nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối mặt với chính mình, "Tống Vân Nhĩ, cô cắn, cô phải chịu trách nhiệm đến cùng!" "

"...." Tống Vân Nhĩ kinh ngạc cứng đờ nhìn anh, hỏi: "Sao ... Chịu trách nhiệm?"

Người đàn ông nhếch môi, không nhanh không chậm nói, "Cô có ý kiến gì?"

Tống Vân Nhĩ vẻ mặt đờ đẫn nhìn hắn, không biết làm sao.

Cho đến khi...

"Chú Lệ, Tiểu Nhĩ Đóa, hai người xem hoa tôi hái có đẹp không? Giọng nói của Tiểu Thạch Đậu truyền đến, sau đó...

"Ây da, con cái gì cũng không thấy, vẫn là nên một lần nữa qua bên kia hái hoa!" Một tay cầm hoa, một tay che mặt mình, lại khẽ trộm mở ngón tay ra, nhìn trộm từ kẽ ngón tay, khóe miệng cong lên một nụ cười gian gian, ma mãnh.

Sau đó xoay người, chạy vắt chân lên cổ.

Wow, cô bé đột nhiên cảm thấy mình giống như một bóng đèn.

Hừ, vậy mà còn nói không thích chú Lệ, rõ ràng đã bị chú Lệ của ta mê hoặc, đúng là nói một đằng làm một nẻo!

Một người đàn ông đẹp trai như chú Lệ của ta, làm sao có người phụ nữ nào không thích chú ấy!

Người lớn, đặc biệt là phụ nữ, đều thích nói dối!

Nhân lúc Lệ Đình Xuyên thất thần, Tống Vân Nhĩ nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh, sau đó tự nhiên bỏ chạy.

Lệ Đình Xuyên nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi khẽ cong lên rất thoải mái, dễ chịu, còn có một chút nhu hòa không dễ thấy.

Không còn lạnh lùng như lúc trước, u ám lại tràn ngập căm hận.



Giống như giờ khắc này, nỗi hận vốn ẩn sâu trong lòng anh, tự nhiên cũng tản ra theo sự ấm áp.

Đôi mắt sâu thẳm, sáng quắc nhìn một lớn một nhỏ phía bụi hoa, cong lên một nụ cười mãn nguyện.

Nếu ... Thạch Đậu là con gái của anh ta và Tống Vân Nhĩ thì tốt biết bao!

Nước ở mép hồ cạn, chỉ đến bắp chân.

"Tiểu Nhĩ Đóa, cái này là gì? Đó có phải ốc sên không? Nhưng tại sao ốc sên có thể ở trong nước?", Tiểu Thạch Đậu chỉ vào ốc đồng đang di chuyển trong nước, vẻ mặt tò mò hỏi.

Tống Vân Nhĩ đứng bên cạnh cô bé, giải thích: "À, đây không phải là ốc sên, đây là ốc đồng. Nó sống ở dưới

nudc."

"Ăn được không?"

"Có thể, nhưng phải để chúng vào nước sạch để chúng nhả sạch chất bẩn."

"Vậy con có thể nhặt một ít về không? Con muốn nếm thử mùi vị của chúng. Cô nhặt chúng cùng với con nhé?"

"Được thôi!"

Nhìn một lớn và một nhỏ vui vẻ lom khom nhặt ốc dưới nước, trên mặt Lệ Đình Xuyên lại khẽ nở lên một nụ cười vui vẻ, mãn nguyện.

Kỳ thật ở chung như vậy, cũng không phải không thể.

Chỉ có ba người bọn họ mà không bị người ngoài quấy rẩy, giống như một gia đình ba người hạnh phúc và ấm áp.

Sẽ tốt hơn nếu Tống Vân Nhĩ sinh thêm một đứa con cho anh.

Sinh một đứa con.....

Một tia sáng xẹt qua mắt Lệ Đình Xuyên, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Buổi trưa, ba người cùng nhau ăn cơm hộp mang theo từ biệt thự, đương nhiên vẫn là Lệ Đình Xuyên làm.

Hạnh phúc nhất không ai khác chính là Tiểu Thạch Đậu, tràn đầy niềm vui sướng và thỏa mãn.

Thậm chí, từ đầu đến cuối, cô bé còn chưa từng nhắc tới mẹ ruột Quý Chỉ Nghiên, cứ như Tống Vân Nhĩ mới là mẹ ruột của cô bé vậy, còn Lệ Đình Xuyên là cha ruột của cô.

Tống Vân Nhĩ nghĩ, ngày hôm nay thật sự cô đã cảm nhận được niềm vui mà đứa trẻ mang lại cho cô.

Cũng bởi vì có sự tồn tại của tiểu Thạch Đậu nên Lệ Đình Xuyên không có nói những lời quá đáng với cô, thậm chí còn có thể nói vẫn luôn rạng rỡ.

Dù không có được tình yêu như 5 năm trước nhưng cũng làm cho cô thập phần thỏa mãn.

Lệ Đình Xuyên, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Em không yêu cầu bất cứ điều gì khác, em chỉ hy vọng có thể được nhìn thấy anh và thỉnh thoảng ở bên cạnh anh một chút, vậy là đủ.

Đến một ngày nào đó, khi anh thực sự ghét em đến cùng cực, không muốn gặp lại em nữa, em sẽ hoàn toàn biến mất và không làm phiền đến anh.



Lệ Đình Xuyên, em chỉ hy vọng anh sống tốt, đơn giản như vậy mà thôi.

Tổng Vân Nhĩ vui vẻ bên Tiều Thạch Đậu, Lệ Đình Xuyên ngồi câu cá.

Tất cả những chuyện này tựa hồ chính là như vậy ngoài dự liệu của hẳn lại ở trong dự liệu của hắn hòa hợp tiền hành, ấm áp lại bình thường, lại là chân thật.

Tiểu Thạch Đậu và Tống Vân Nhĩ cũng ở một bên câu cá, nhưng không có con nào cắn câu.

Sau đó, Tiểu Thạch Đậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tổng Vân Nhĩ lấy áo khoác của Lệ Đình Xuyên trải trên bãi cỏ, dưới bóng cây để Thạch Đậu ngủ thoải mái hơn, tiếp đến dùng khăn choàng mỏng đắp cho cô bé, sau đó cô mới đi tới bên cạnh Lệ Đình Xuyên.

Không nói lời nào, chỉ là yên lặng đứng ở bên cạnh anh.

Lệ Đình Xuyên hờ hững liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, tiếp tục nhàn nhã nhìn mặt nước phía trước.

Tuy nói tĩnh mịch, nhưng cũng bình yên, không có giương cung bạt kiếm, không có ác ngữ nói ra, không có đau lòng.

Tống Vân Nhĩ đã rất mãn nguyện.

Giống như 5 năm trước, anh ngồi trước máy tính xử lý công việc, cô ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ nhìn anh, ở bên cạnh anh.

Trên mặt nước, cá đã cắn câu.

"Lệ Đình Xuyên, cắn câu rồi, cắn câu rồi!" Tống Vân Nhĩ rất kích động, phấn khích kêu lên.

Thay vì kéo cần câu, Đình Xuyên duỗi cánh tay dài, trực tiếp kéo người phụ nữ đang nhảy cẫng vào lòng.

Tống Vân Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, người đã nhào vào lòng hắn.

Nụ hôn nóng bỏng, che ngợp trời đất, tấn công dồn dập, không giống như lúc trước mang theo trừng phạt và cảnh giác, mà là mang theo tư niệm nồng đậm cùng dục vọng.

Hơi thở của người đàn ông xuyên qua mũi và khoang miệng của Tống Vân Nhĩ, thoang thoảng mùi thuốc lá, kèm theo hương bạc hà.

Cô ấy đã quá quen thuộc với nó và luôn nhớ tới nó trong 5 năm.

Nụ hôn có chút kéo dài, giống như muốn đem toàn bộ cô nuốt trọn vào miệng mình vậy.

Tống Vân Nhĩ không kìm được mà quàng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh cùng với nỗi nhớ nhung và khát vọng mãnh liệt.

"Reng."

Chuông điện thoại di động chợt vang lên, cắt đứt sự vong tình của hai người.

"Anh ... điện thoại." Tống Vân Nhĩ đẩy anh ra, muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.

Tay kia cầm điện thoại lên nghe, "Chỉ Nghiên, có chuyện gì sao?"

Thân thể Tống Vân Nhĩ bỗng cứng đờ.