…… Cô hiểu được, đây rõ ràng là Phong Vũ Tử Yên ghi hận trong lòng chuyện lúc trước, cho nên biểu diễn một hồi vừa ăn cướp vừa la làng. Vừa bôi nhọ cô, cũng thuận tiện xây dựng lên hình tượng vĩ đại mình “Vì tình dứt khoát”, tranh thủ lấy sự đồng tình của mọi người. Giỏi cho kế một hòn đá ném hai con chim!
Lúc trước cô có lòng tốt, không hy vọng Phong Vũ Tử Yên hãm sâu vào vũng bùn tình cảm không thể tự thoát ra được, cho nên mới đồng ý thành thân với Thượng Quan Ám Ảnh, không thể tưởng được cô ta lại không lĩnh hội được sự lương khổ dụng tâm của mình, ngược lại bố trí hãm hại mình…… Miên Miên càng nghĩ càng phẫn nộ, cô hận không thể…… Ngày mai tìm đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật giúp đỡ điều tra. Miên Miên nghĩ đến đây, xóa bỏ ý niệm trả lời làm sáng tỏ trong đầu. Dù sao dưới tình huống không có chứng cớ, nói nhiều chỉ biết càng tô càng đen.
Nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Ám Ảnh xuất hiện ở Vọng Nguyệt Nhai, lửa giận trong lòng Miên Miên lại bốc cháy lên một lần nữa, cũng có xu thế càng cháy càng mạnh. Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của gã đàn ông này, anh ta cái gì cũng không cần làm, còn có một đám phụ nữ vì anh ta tranh đến đầu rơi máu chảy, bây giờ còn liên lụy đến người vô tội như cô, quả nhiên là lam nhan họa thủy!
“Nhận” Thượng Quan Ám Ảnh gửi đi đề nghị giao dịch cho cô.
Miên Miên vừa thấy, lại có thể là Cửu thiên thanh linh kiếm, lực công kích 1230, thuộc tính kim 4, độ mạnh 8, rất rất cường đại. Thì ra anh ta chạy tới Thiên Nam luyện vũ khí, trách không được vừa rồi hỏi cô Lịch kim thạch.
Nắm vũ khí nghịch thiên tha thiết mơ ước, Miên Miên rất không cốt khí nuốt nước bọt, trong lòng lập tức cảnh cáo mình: Không được, không thể bị kẻ địch cám dỗ mê hoặc! Hừ, làm hại cô thảm như vậy, không trừng phạt anh một chút thì không giải hận được.
Nhưng mà, phải làm như thế nào mới tốt đây?
Sau khi tùy ý vung Cửu thiên thanh linh kiếm vài cái, cô nhìn bảo kiếm trong tay, tâm niệm chuyển động, đột nhiên, một chút ý cười hiện ra khóe miệng.
Miên Miên đổi lại sự khó chịu trên mặt, con ngươi ngập nước, ý cười tràn đầy nhìn anh, một tia giảo hoạt mơ hồ giấu ở chỗ sâu trong con ngươi vụt sáng: “Vũ khí này thoạt nhìn thật không tệ, lại không biết uy lực nó như thế nào? Thật sự là làm cho người ta tò mò”
Đối mặt với thái độ chuyển biến rất nhỏ của cô, Thượng Quan Ám Ảnh khẽ nhíu mi, tràn đầy hứng thú dừng ở khuôn mặt tươi cười điềm đạm của cô: “Ừm, đợi khi mang nàng đi Tiên phủ giết quái sẽ biết”
Miên Miên cười ngọt ngào với anh, nói: “Hao tổn tâm trí, tính tình muội có chút vội vàng, bây giờ muốn biết mà” Giả vờ giả vịt nhìn đông ngó tây, “Xung quanh đây đều không có quái vật, rất đáng tiếc”
Thông minh như anh, lập tức hiểu. Đôi mắt sâu thẳm của anh yên lặng dừng ở cô, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ đọc không ra cảm xúc gì, cũng không có nói ra lời nào. Chính là bên môi, bất tri bất giác hiện lên một độ cong nhàn nhạt.
Dưới ánh trăng, trên đầu Hắc Y Hiệp Sĩ xuất hiện chữ “PK”, môi mỏng phát ra: “Mời”
Miên Miên ngầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bị anh nhìn chằm chằm không hề chớp mắt dọa cho sợ, trong nháy mắt còn tưởng rằng anh lại đột nhiên nổi bão, giết cô.
Hắc hắc hắc…… Nếu bây giờ “Chú dê con” cam tâm tình nguyện dừng rơi vào tay cô, như vậy cô muốn tra tấn như nào thì cứ tra tấn như thế! Ngay cả anh ta Thượng Quan Ám Ảnh lợi hại như thế nào, bây giờ còn không phải rơi vào thế làm “Đá thử kiếm” cho cô sao? Moa ha ha ha, thật sự là rất thích! Miên Miên hóa thân làm Shiratori chống nạnh cười điên cuồng. Cô rốt cục cảm nhận được tư vị lời Đại Thúc nói “Hai mạch Nhâm Đốc” đều đả thông.
Miên Miên dương dương tự đắc, phát hiện không ra bộ dáng này của cô ở trong mắt người khác mới là chú dê con chân chính. Một chút giảo hoạt được ẩn giấu rất sâu hiện lên trên đôi mắt đẹp của Thượng Quan Ám Ảnh, anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô, chờ đợi cô ra tay.
Suy nghĩ đến Phong Vũ Tử Yên, nghĩ đến đủ loại chuyện đã trải qua, Miên Miên hận nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ ra hung quang, không chút do dự giơ lợi kiếm trong tay lên ——