Bởi vì cô rõ ràng thấy được phần đông ánh mắt ghen ghét chặt chẽ tập trung ở trên người mình, chúng nữ hận không thể dùng ánh mắt sắc bén hóa cô thành thịt băm, băm nát thành tro, từ đó biến mất khỏi chỗ ngồi.
Trái lại người nào đó vẫn như ôn thần ngồi ngay tại chỗ, vân đạm phong khinh, một chút cũng không thương cảm tình trạng nước sôi lửa bỏng của cô lúc này. Aizz…… Không biết nếu bây giờ đề xuất đổi vị trí, có thể rất kỳ quái hay không?
Quên đi, tóm lại cô tiếp tục yên lặng ăn cơm là được, dù sao ban đầu chính là đến cho đủ số người. Vừa nghĩ đến điều đó, hai mắt Miên Miên sáng lên nhìn về phía thức ăn trên bàn: Nem rán kiểu Việt, thịt bò nấu cà ri, cá chiên giòn, canh cá chua…… Woa woa, rất phong phú.
Cô tận lực không phát ra tiếng quấy nhiễu bọn họ nói chuyện, động tác rất nhẹ rất nhẹ gắp một lần lại một lần đồ ăn, sau đó không lên tiếng bỏ vào trong miệng nhấm nháp. Ưm, vị nem rán chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng. Thịt bò nấu cà ri đậm đà, khó trách mọi người đều nói không tồi. Ưm! Cá chiên giòn ăn ngon! Ớ? Canh cá kia nhìn qua có vẻ uống ngon lắm……
Tay nhỏ bé trắng nõn còn chưa thành công mò lấy cái thìa, lại đột nhiên run lên giữa không trung sau đó chậm chạp không tiến, Miên Miên đột nhiên phát hiện tiếng nói chuyện xung quanh lặng lẽ yên tĩnh xuống, ánh mắt mọi người đều roẹt roẹt roẹt tập trung ở trên người mình, cô nghi ngờ nhìn những khuôn mặt quen thuộc hoặc xa lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mờ mịt.
“Miên Miên, cô đang làm cái gì đó? Đừng chỉ lo ăn uống, đến phiên cô tự giới thiệu” Bởi vì ngai vàng phong thuỷ bị chiếm trước, giọng của Trần Phương có phần không tốt.
“Ờ” Tay nhỏ bé rụt về, Miên Miên xấu hổ nhìn phía đoàn người, giọng nói mềm nhẹ dịu dàng phát ra từ hai phiến môi hồng nộn, “Chào mọi người, tôi tên Nguyễn Miên Miên. A, đừng hiểu lầm, không phải Nguyễn trong Cứng hay Mềm, là Nguyễn có cái tai bên cạnh đó” Cô phản xạ có điều kiện nghiêng đầu, chỉ chỉ lỗ tai mình, không chút nào phát giác bộ dáng của mình hiện kỳ thật khiến cho người ta yêu thương.
“Tôi……” Cô còn muốn nói tiếp, đã thấy vài vị nam sĩ đối diện sau khi nhìn thấy động tác của cô, cũng không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười không rõ nghĩa, lời muốn nói lại nuốt trở lại trong bụng. Cô mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, nghĩ rằng: Trời ạ, luôn không đổi được động tác ngây thơ này. Nhìn xem, bây giờ lại bị giễu cợt rồi.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, bỗng dưng nhăn mày.
“Được rồi, nếu giới thiệu xong, mọi người thúc đẩy đi!” Trần Phương cũng không quản Miên Miên nói xong hay chưa, mỉm cười tuyên bố bắt đầu.
Thật ra thời điểm tự giới thiệu vừa rồi, trong lòng mọi người cũng đã tập trung nhìn mục tiêu số một của mình, cho nên sau khi Trần Phương tuyên bố như vậy, đều bắt đầu phát động vòng tiến công thứ nhất về phía mục tiêu. Đứng mũi chịu sào chính là vị này ——
“Anh Hỏa, nghe nói anh ở “Dịch Du” chủ yếu phụ trách công việc nghiên cứu và phát triển 《Phi thăng》, có đúng không?” Một mỹ nữ tóc xoăn mặc bộ đồ màu tím sậm, ngũ quan đoan trang xinh đẹp vừa múc canh vừa cười nói với Hỏa Nhạ.
“Ừ” Hỏa Nhạ đáp lại lịch sự cười, “Thỉnh thoảng cũng sẽ phụ trách những việc có tính chất khác”
“Tuy rằng trên danh nghĩa là giám đốc kỹ thuật, nhưng thật ra khiến cho người ta phiền lòng, vẫn là vấn đề quản lý đi?” Mỹ nữ tóc xoăn nhẹ giọng cười, tay ngọc lơ đãng vén mấy sợi tóc nhiễu loạn bên gò má qua sau tai, vô cùng nữ tính, “Điểm ấy tôi cũng lĩnh hội sâu sắc, tôi ở “Trung Thiên” chính là phụ trách công việc quản lý. Người khác đều cảm thấy công việc của tôi rất nhẹ nhàng, không phải chỉ là quản lý người ta sao? Nhưng trong đó có bao nhiêu gian khổ, chỉ có tự tôi biết” Đôi mắt đẹp nóng bỏng trực tiếp truyền ra thông tin: Cho nên, tôi rất hiểu khổ sở ưu sầu trong nội tâm anh, anh có bằng lòng để tôi tới an ủi tâm mỏi mệt của anh không?
Trong lòng chúng nữ không khỏi tức giận mắng: Ti bỉ! Dùng công việc để kéo gần quan hệ hai người, rõ ràng có dụng ý khác!
Hỏa Nhạ vươn chiếc đũa gắp một miếng thịt bò, thản nhiên nói: “Mỗi một cương vị đều phải đối mặt với những vấn đề khác nhau, mấu chốt vẫn là điều chỉnh tốt thái độ và tăng cường năng lực chống lại áp lực của mình” Anh trả lời rời tính chất đoạn đối thoại của hai người sang phương hướng “Thân thiện trao đổi kinh nghiệm”.
Mỹ nữ khẽ uống một ngụm canh, môi đỏ mọng tinh xảo hơi hơi nhếch lên, đôi mắt đẹp một khắc cũng không nguyện rời khỏi người Hỏa Nhạ: “Ha ha, nghe anh nói như vậy, tôi rốt cục có thể hiểu được vì sao anh có thể làm hạng mục《Phi Thăng》thành công như thế”
“Giám đốc, vậy anh bình thường giải quyết áp lực công việc như thế nào? Có thể dạy tôi không?” Trần Phương không nhịn được, nói xen vào giữa hai người. Chị ta tươi cười đầy mặt nói với Hỏa Nhạ, dư quang ánh mắt lại liếc về phía mỹ nữ tóc xoăn bên cạnh, ánh mắt sắc bén của hai người giằng co kịch liệt ở không trung, phát ra dòng điện mãnh liệt “Rẹt Rẹt Rẹt”.
Hỏa Nhạ ngoảnh mặt làm ngơ với những việc này, khinh đạm cười: “Thật ra cuộc sống của tôi rất là đơn điệu. Phương pháp áp lực giải quyết đơn giản là hẹn hai ba bạn tri kỷ đi chơi Bowling, leo núi, quan trọng nhất chính là phải duy trì giấc ngủ đầy đủ……”
Bên này có một đoàn lấy Hỏa Nhạ làm trung tâm tán gẫu vui vẻ, bên kia Miên Miên rất bận rộn vùi đầu ăn cơm, cư nhiên cũng khiến cho vị nam sĩ nào đó chú ý.
“Xin chào cô Nguyễn” Một người đàn ông đeo kính mắt viền bạc, bề ngoài nhã nhặn chủ động bắt chuyện với Miên Miên, “Tôi tên là Ngô Cương, là một lập trình viên của “Trung Thiên”. Rất vui được biết cô”
Động tác cắn nem rán của Miên Miên ngừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu. Có người chủ động nói chuyện với, cô có phần ngoài ý muốn, nhưng sau khi nghe được tên của anh ta, cô nhịn không được “Phì” một tiếng khẽ cười: “Chào Ngô Cương tiên sinh, Hằng Nga tiểu thư ở Quảng Hàn Cung có khỏe không?”
“Ha ha” Ngô Cương ngây ngô nở nụ cười, tựa hồ đã quen bị trêu chọc như vậy “Cô ở Dịch Du làm nhiệm vụ gì?” Anh ta vừa hỏi, hai mắt sau kính vừa lặng lẽ quan sát sợi tóc xoăn nhỏ và ngũ quan thanh tú của cô.
Nhã nhặn, có lễ, đây là ấn tượng đầu tiên của Miên Miên về anh ta. Cô cũng lịch sự hồi đáp: “Tôi là họa sĩ tạo hình bộ phận mỹ thuật, bây giờ thuộc tổ hạng mục 《Phi Thăng》”
“Oh?” Anh ta bất ngờ dương dương lông mày, không chút nào che giấu loại biểu tình bày tỏ sự khen ngợi của mình, “Trong ấn tượng của tôi họa sĩ chủ yếu nam giới chiếm đa số, cô khiến tôi có chút bất ngờ, ha ha, rất rất giỏi. Cô Nguyễn, cô có thể vào tổ hạng mục《Phi Thăng》, nói vậy công lực hội họa cũng không giống người thường rồi? Bội phục bội phục, tôi lại không biết gì về hội họa cả”
Được anh ta khen ngợi như vậy, trên khuôn mặt trắng nõn của Miên Miên nổi lên hai rặng mây đỏ, sau khi khẽ lắc đầu lại không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải mím môi cười khẽ. Lại không biết bộ dạng ngượng ngùng cười yếu ớt ở trong mắt người khác hết sức thanh thuần động lòng người, khiến cho Ngô Cương ngồi đối diện gặp tiếng sét đánh vào tim.
“Cô Nguyễn, cô ——”
“Anh Ngô”
Một giọng nói trầm thấp hữu lực cắt ngang lời Ngô Cương, anh ta kinh ngạc nhìn phía phát ra giọng nói, ánh mắt đối diện với tia sáng lóe ra của Hỏa Nhạ.