Chương 11: Làm việc trả nợ.
Gió thổi về phương bắc, cuốn lá bay thành biển hoa những ngày hè. Qua ngày ‘chơi đùa’ với số bảy đã được năm ngày.
Cả năm ngày Lý Nguyên Từ, Trần Anh Khang, n Khuyết đều chỉ có thể nằm liệt giường. Còn số bảy đã theo Lam thành chủ quay lại Cực Lam thành ngày hôm qua. A Cẩu mỗi ngày đều đến, nhìn một hồi rồi lắc mông bỏ đi.
Hôm nay A Cẩu cũng đến và mang đến cho bộ ba một tờ giấy. Mở giấy ra là một tờ thông báo bồi thường tiền.
Sáu con mắt ngơ ngác nhìn nhau lại nhìn đến con số ghi trên tờ giấy tạm thời không biết nên làm gì. Lý Nguyên Từ trước ở vùng núi dù có phá cũng là phá các bạn hàng xóm linh thú, cùng lắm thì bị tẩu cho một trận chứ chúng không chơi một bộ này. Trần Anh Khang nhà lớn, bố to chưa từng phải lo mấy thứ vớ vẩn thế này. Gần giống vậy, tuy bố n Khuyết không to, nhưng đùi bà chị cậu đủ thô, trước giờ chỉ cắm đầu vào luyện tập còn lại bà chị lớn lo hết.
Mắt nhìn con số trước mắt ý nghĩ đầu tiên của bộ ba không phải nên trả nợ thế nào mà là số tiền này là bao lớn.
Nghĩ không ra Lý Nguyên Từ cũng lười nghĩ hắn quay lại giường của mình, nằm ngửa ra mà nói:
“Mặc kệ, dù sao cũng không có tiền.”
Trần Anh Khang nhìn qua n Khuyết đã cuộn tròn trong chăn bắt đầu ngủ. Nhìn hai gã đồng bạn chẳng mấy để tâm Trần Anh Khang để lại tờ giấy lên tủ đầu giường rồi cũng ngả người đi ngủ.
…
Đến gần trưa ba người ra khỏi phòng viện xá, đi xuống căng tin. Tiếc rằng đến nơi thì không được ăn vì ba người đang ở trong danh sách nợ của học viện.
Bây giờ bộ ba mới ý thức được chơi có bao nhiêu lớn. Nhìn đến bác gái một nụ cười tươi rói cả ba đành cụp đuôi đi về.
Khỏi nói đến điểm đạo đức cao thấp ra sao, chỉ nhìn bác gái gõ nhẹ cái muôi xuống bàn làm rung luôn cả tòa căng tin cả ba liền biết hông có dễ chơi rồi.
“Giờ tính sao, phía bên này có động vật gì có thể săn không n Khuyết?” Lý Nguyên Từ xoa xoa chiếc bụng xẹp lép của mình mà hỏi
“Đừng mơ, xung quanh đều là linh thú cấp cao và hậu đại của chúng đều không thể đụng cũng đụng không nổi. Động vật bình thường cũng có nhưng đều do học viện thống nhất quản lý. Bình thường có động vật lắc lư bên ngoài chỉ có hai khả năng, một là thú nuôi của một ai đó, hai vật thí nghiệm của ai đó, đều không thể ăn.”
Thấy bên này vô dụng Lý Nguyên Từ nhìn sang Trần Anh Khang. Trần Anh Khang dùng bụng trả lời cậu.
“rộc rộc rộc…”
“không có năng lượng kích hoạt não bộ suy nghĩ.”
Dựa người không được chỉ có thể tự lực phấn đấu. Lý Nguyên Từ vỗ vai hai người đi cạnh, nhìn trái rồi lại nhìn qua phải. Hai bên đều là hai vị công tử, thở dài một cái Lý Nguyên Từ dùng giọng trầm buồn mà nói ra.
“vậy chỉ còn một cách thôi, làm công trả nợ.”
….
Buổi chiều sau khi đàm phán thành công với bác gái căng tin, cả ba được cho ăn một bữa sau đó bắt đầu phải làm việc.
Chia ra làm việc. Trong đó Trần Anh Khang phụ trách bắt gà. Tay cầm tờ danh sách đánh một loạt các con số. Hôm nay, cậu phải bắt được một ngàn con gà mà trong đó phải bắt đúng gà có số ghi trong danh sách không được bắt bừa. Nhìn biển gà trước mặt Trần Anh Khang không biết nói cái gì. Mỗi con gà đều có một con số được buộc ở dưới chân, nhìn mãi mới thấy một con vừa hay có số trong danh sách Trần Anh Khang liền tiến tới bắt. Nhưng khi vừa bước vào liền bị biển gà b·ạo đ·ộng đứng lên, cả một đám bay tung tóe. Lông gà như bão tuyết cuồng cuộn khắp mọi nơi. Tiếng gà inh ỏi bên tai làm Trần Anh Khang phi thường khó chịu, chưa kịp phát tác Trần Anh Khang liền thấy có một vật thể gì đó màu đen đen đang phi tốc tiến tới. Ý thức được vật thể nguy hiểm đó là gì, lông tơ cả người Trần Anh Khang dựng hết cả lên. Cậu dùng hết sức bình sinh, phi tốc né tránh. Phải trái, trên dưới, càng né Trần Anh Khang càng bị lún sâu vào trong biển gà, càng tiến vào trong Trần Anh Khang càng gặp nhiều vật thể nguy hiểm bay tán loạn.
Cuốn cùng cũng không thể né được. Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết phát ra từ khu vực chăn nuôi gia cầm. Sau đó chính là huyền thoại, huyền thoại về một cao thủ bắt gà.
Mắt như điện quang một liếc liền ra số, tay trái long trảo, tay phải cầm nã. Hai chân đạp phi ảnh cước tiến vào trong thiên quân vạn gà thảm chiến liên tục. Từ trong ‘bão tuyết’ hắn đi ra với chiếc áo bị lũ gà chảo nát, tóc tai bù xù nhưng hai mắt lại cháy rực chiến ý. tay trái nắm đầu chục con gà tay phải khóa chân chục con nữa. Chiến tướng khải hoàn trở về không kịp ăn mừng lại một lần nữa tiếng vào xa trường thảm chiến.
n Khuyết là dọn chuồng heo. Không khá hơn Trần Anh Khang là bao. Lũ heo này vừa to, vừa lười, vừa ở dơ. Ăn thì ăn hùng hục làm văng thức ăn ra lung tung, đặc biệt chúng thích bùn lầy. Đống rác rưởi n Khuyết phải dọn chính là báu vật quý giá của chúng. Không giống với lũ gà, lũ heo này n Khuyết không thể chơi c·hết chúng được. Dường như đã biết trước là như thế cả đám heo liều mạng bảo vệ tài sản của mình. Chúng không ngừng khởi xướng tiếng công n Khuyết, không còn cách nào n Khuyết chỉ có thể lựa chọn né tránh. Không những thế còn phải để ý bảo vệ lũ heo. Không để cho chúng chạy quá đà đâm đầu vào thành chuồng mà c·hết được. Cùng lúc đó n Khuyết còn phải giội nước, cọ rửa chuồng heo.
Hết cái đầu tiên n Khuyết đã thở không ra hơi, nhìn đến cả dãy chuồng tiếp theo n Khuyết khóc không ra nước mắt. Cậu chỉ biết cầu trời cho những chuồng còn lại lũ heo có thể bình thường hơn một chút.
Khác với Trần Anh Khang và n Khuyết làm việc với động vật, Lý Nguyên Từ được phân cho việc cắt cỏ cho bò ăn nhưng bò này là hồng ngưu bộ tộc.
Tộc nào thì tộc Lý Nguyên Từ chẳng quan tâm, cậu đã xác định lại một lần nhiệm vụ của cậu chỉ là cắt cỏ còn sau đó vận chuyển hay làm gì khác liền không có liên quan gì tới cậu.
Không có tiếp xúc trực tiếp, việc của cậu chỉ làm với cỏ vậy thì có gì khó đâu cơ chứ.
Nghĩ vậy Lý Nguyên Từ cầm lên liềm lớn rồi tiến vào đồng cỏ. Cỏ là loại cỏ lớn, mọc cao bằng cả cây ngô. Lý Nguyên Từ tiện tay khua liềm một cái thế mà lại hụt, không tin vào mắt mình Lý Nguyên Từ nhắm chuẩn một cái rồi chém xuống. Lần này đã chúng nhưng lưỡi liền lại lướt qua thân cỏ để lại cây cỏ còn nguyên si. Dụi dụi con mắt, Lý Nguyên Từ còn chạy đến đụng thử vào cây cỏ. Đúng là cỏ thật, Lý Nguyên Từ lại chém một lần. Kết quả y hệt lần trước. Bực mình Lý Nguyên Từ dùng tay nắm lấy tính nhổ luôn tận gốc, nhưng lần này cậu lại bắt hụt.
Ý thức được không đúng, Lý Nguyên Từ khoái chí cười. Bắt đầu chưa làm trò gì đặc biệt cậu chỉ chém liềm lung tung loạn xạ quả nhiên tất cả đều bị hụt. Sử dụng cả đại chiêu cuồng phong bão tố luân hồi cũng không ăn thua. Tuy vậy cậu cũng không nản lòng, bắt đầu thử các cách khác nhau mà mình nghĩ ra được.
Cuối cùng Lý Nguyên Từ cũng tìm ra cách đánh hiệu quả. Lúc đầu đi liềm không cần quá nhanh, khi gần chạm vào thân cây liền nhanh chong tiến liềm về phía trước một chút sau đó gia tốc cắt qua.
Giải quyết được cách làm chưa phải đã xong, số lượng Lý Nguyên Từ phải cắt rất nhiều. Vì bữa cơm tiếp theo hắn cùng đành phải liều mạng.
Qua ngày đầu tiên cả ba người đều bê bến lết từng bước đi về. Tính gặp rồi kể khổ nhưng khi nhìn thấy hai người đồng bạn còn lại cũng không được như ý liền thôi. Cả ba nhìn nhau cười gượng rồi thở dài cùng đi. Thật là một đồng tiền làm khó anh hùng.
Tiếp sau đó nửa tháng cả ba bị chỉnh đến không có tính tình không chỉ có bắt gà, tắm heo, cắt cỏ còn phải đấu với đủ thứ trên đời nào là nhổ củ cải, tách hạt bắp, vắt sữa bò …v.vv.v…
Ngày cuối cùng của tháng cũng là ngày cuối cùng cả ba phải đi làm trả nợ. Chỉ còn một ngày nữa là vào kỳ học mới, khuôn viên trường đã lác đác có bóng người từ lâu. Mỗi ngày lại một nhiều thêm, đến hôm nay đã là đầy người đi đâu cũng thấy người không là người.
Bộ ba lén lút bước đi theo hàng ngô đồng ra căng tin, nhanh chóng nhận việc rồi chuồn mất tăm.
Việc cuối cùng họ nhận lần lượt theo thứ tự là Lý Nguyên Từ nhổ củ cải, Trần Anh Khang tắm heo và n Khuyết cắt cỏ.