Căn hộ 235 nằm trong góc khuất của khu biệt thự, phía trước nhà là một hồ sen thiết kế theo lối cổ xưa – hiện đại giao thoa nhau, còn có một đình nghỉ mát ở giữa hồ. Nếu đứng từ trong nhà nhìn ra cảm giác sẽ vô cùng thư thái.
Xung quanh căn nhà là một vườn tường vi hồng nở rộ, được vây quanh bởi hàng rào trắng cao khoảng một mét, vừa đem lại sự riêng tư cho chủ nhân lại vừa có không gian mở nhìn ra bên ngoài.
Tô Ý Hoan nhìn căn nhà theo phong cách Tây Âu trước mắt, vô cùng thích thú.
Ngày trước, khi chưa vào tù cô đã không thích nơi ồn ào tấp nập, sau khi ra tù bản thân lại càng sợ ánh nhìn nhòm ngó của người đời. Trần Niệm Lâm chọn chỗ này quả thực có suy xét đến tình cảnh của cô, trong lòng cô bỗng thấy con người anh cũng không đáng ghét đến vậy.
“Nơi này an ninh khá tốt nên tôi sẽ không canh gác 24/24, nhưng nếu cô có việc ra ngoài, nhất định phải báo với tôi một tiếng nhé. Nếu không thiếu tướng sẽ phạt tôi mất.” Trịnh Sâm đẩy cánh cổng gỗ nhưng không bước vào.
“Cảm ơn anh, tôi hiểu mà, sẽ không liên lụy tới anh đâu.” Tô Ý Hoan bước qua cánh cổng, vươn tay chạm vào những giỏ tường vi treo thành vòm cong trên cao.
Trịnh Sâm bỗng giơ ra trước mặt cô một tấm thẻ đen: “Trong khu biệt thự có siêu thị gia dụng nhỏ, thiếu gì cô chủ động đi mua nhé. Thiếu tướng không thuê giúp việc, nên việc lau dọn nhà cửa và ăn uống phiền cô tự túc.” Sau đó lại nhanh tay rút ra một tờ giấy ghi số điện thoại: “Còn đây là số của tôi, trong nhà có điện thoại bàn, cô có thể sử dụng để gọi cho tôi.”
“Cảm ơn anh, anh thật chu đáo.”
Tô Ý Hoan lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn cầm lấy tấm thẻ và tờ giấy ghi điện thoại.
Sau khi chia tay Trịnh Sâm, Tô Ý Hoan ngắm nghía vườn tường vi một hồi mới vào nhà.
Trong nhà có đầy đủ những vật dụng cơ bản, bếp cũng có đủ dụng cụ và gia vị nấu ăn, tất cả đều mới tinh, bát đĩa còn dán tem bên trên.
Cô bước chân lên tầng hai, phát hiện trong căn nhà có đến ba căn phòng, một trong ba căn phòng đó là phòng làm việc, còn lại đều là phòng ngủ.
Cô thích không gian nhìn ra ngoài hồ sen, vì vậy chọn ngay căn phòng trước mặt, bên trong có ga giường mới tinh còn chưa lồng, bận rộn một hồi cuối cùng đã tới giữa trưa.
Tô Ý Hoan còn đang nghĩ ngợi xem trưa nay ăn gì thì dưới nhà đã có tiếng động cơ xe tới gần, nghĩ bụng là Trịnh Sâm quay lại, cô rảo bước xuống dưới.
Tuy nhiên khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh lùng điển trai của Trần Niệm Lâm.
“Tránh đường!” Thấy Tô Ý Hoan cứ đứng ngây ngốc trước cửa, Trần Niệm Lâm có chút không vui, anh lạnh lùng quát một tiếng.
Cô gái nhỏ nghe thấy vậy thì giật mình lùi sang một bên trong vô thức, sau đó cô vội vàng đuổi theo anh bước vào trong.
“Anh tới đây làm gì?”
“Tới để xem vẻ mặt hân hoan hám hư vinh của cô.” Trần Niệm Lâm vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế sofa giữa phòng khách: “Sao nào? Quà bồi thường của tôi cô thích chứ?”
Tô Ý Hoan mặc dù rất ghét thái độ kênh kiệu, tỏ vẻ ta đây của Trần Niệm Lâm, nhưng quả thật cô cũng nên cảm kích người đàn ông này, anh ta đã cho cô một tổ ấm thuộc về riêng cô. Vậy nên Tô Ý Hoan thôi xù lông, cô vào phòng khách rót một ly nước lọc mang ra: “Cảm ơn anh.”
Bầu không khí rơi vào trầm lặng. Có lẽ đây là lần đầu tiên họ ở riêng cạnh nhau mà không cãi vã, xung đột. Trần Niệm Lâm cảm thấy không thoải mái với bầu không khí gượng gạo này, bèn hắng giọng: “Ăn gì chưa?”
Tô Ý Hoan nghĩ một hồi: “Tôi tính ăn tạm mì tôm.”
“Đi!” Nghe thấy câu trả lời, Trần Niệm Lâm tỏ ra không hài lòng. Người phụ nữ này đã gầy sắp bằng tờ giấy, gió thổi là bay, vậy mà vẫn ăn uống không khoa học như vậy.
Ngay khi Tô Ý Hoan còn ngơ ngác, anh đã đứng lên kéo cô đi thẳng ra ngoài: “Đi mua đồ về nấu, tôi không quen ăn mì gói.”
Tô Ý Hoan: “…” Cô có câu nào nói sẽ nấu mì cho anh ta ăn sao?
Khu biệt thư có siêu thị tiện lợi, tuy quy mô không lớn nhưng cũng có đầy đủ đồ cần thiết. Trần Niệm Lâm mua đầy một xe thức ăn nào thịt heo, thịt bò, thịt gà, hải sản, rồi lại thêm một loạt gia vị, đồ ăn vặt rồi mới đẩy xe ra quầy thanh toán. Suốt chặng đường Tô Ý Hoan chỉ biết lẽo đẽo đi theo.
Khi hai người xách đồ ra về, Tô Ý Hoan không giấu được sự tò mò, khó hiểu trước thái độ mà cô cho là ‘quan tâm thái quá’ này, bèn hỏi: “Trần Niệm Lâm, anh đối xử tốt với tôi như vậy là có mục đích gì?”
Trần Niệm Lâm khựng lại vài giây rồi hất hàm: “Bồi bổ máu cho cô.”
Con mèo nhỏ ngu ngốc này, mới cho cô chỗ ở, cùng đi siêu thị mua đồ mà đã coi là đối xử tốt. Đây chẳng qua là vì anh cảm thấy hành động bắt nạt cô tối qua không được quân tử cho lắm, thế nên mới bù đắp thôi. Vả lại để cô ở bệnh viện suốt không phải cách hay, nhà họ Cố thường xuyên ra vào thăm nom, khó tránh khỏi việc đụng mặt.
Thế nhưng không thể để Tô Ý Hoan biết được suy nghĩ của mình, Trần Niệm Lâm đành nói một câu chẳng hề ăn nhập với suy nghĩ.
“Là sao?”
“Diệp Uyển cần lọc máu, một tuần hai lần, vừa hay nhóm máu của cô tương thích, vì thế cô là kho cung cấp máu cho cô ấy.” Trần Niệm Lâm dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tô Ý Hoan: “Sao nào, cô còn thắc mắc gì nữa không?”
Sau khi nghe được nguyên nhân, hảo cảm dành cho Trần Niệm Lâm mới nhen nhóm trong lòng Tô Ý Hoan đã bị dập tắt. Cô đờ đẫn mất một lúc mới xử lý hết thông tin nghe được.
Tô Ý Hoan cười tự giễu: “Ha! Hóa ra là vậy, tôi biết rồi!” Nói xong cô rảo bước đi vượt qua Trần Niệm Lâm, tránh để anh nhìn thấy giọt nước mắt phẫn uất đang dâng trào nơi khóe mắt.
Tất cả mọi thứ Trần Niệm Lâm làm đều xuất phát từ Cố Diệp Uyển.
Anh ta sợ cô suy dinh dưỡng, thiếu máu cứu sống vị hôn thê của mình mà thôi.