Chiếc xe Rezvani hầm hố kiểu dáng quân đội từ từ lăn bánh vào dinh thự nhà họ Trần rồi dừng lại trước cửa lớn.
Từ trong nhà, một ông cụ chống gậy ba-toong vội vàng bước ra, tiếng guốc gỗ quẹt trên nền đất vang lên những tiếng ‘cộc cộc’.
“Ôi tiểu bảo bối của cụ, cháu đi đâu vậy hả? Làm cụ lo chết!”
Cô nhóc Trần Tĩnh Di nhảy từ trên xe xuống, nó hếch mắt, bĩu môi nhìn Trần Niệm Lâm đang đứng chắp tay sau lưng ở bên cạnh rồi lầm lũi đi về phía ông cụ.
“Cụ nội, Tiểu Di nhớ mẹ.”
Ông cụ ôm lấy cô cháu gái vào lòng, đưa tay vuốt ve hai bím tóc tết, giọng an ủi: “Cụ biết, cụ biết mà, chẳng phải bố Lâm đã tìm mẹ cho con sao? Chờ mẹ Uyển tỉnh lại, cụ sẽ nhắc bố đón mẹ về với con luôn.”
“Không!” Trần Tĩnh Di bỗng đẩy ông cụ ra: “Cô ấy không phải mẹ con!” Đôi mắt con bé ngước nhìn ông cụ, đẫm lễ: “Tại sao tất cả các bạn đều có mẹ, chỉ mình con là không!” Dứt lời con bé lao vụt vào trong nhà.
Ông cụ và Trần Niệm Lâm chỉ biết thở dài, cái tính giận dỗi này không biết giống ai, cứ phận lòng chuyện gì là chạy biến lên phòng khóa trái cửa.
“Ông, đừng chiều con bé quá.” Trần Niệm Lâm đi tới đỡ ông cụ vào nhà, vừa đi vừa dặn.
“Hàm hồ! Cả nhà có một đứa con nít tất nhiên phải chiều, chứ không lẽ lại để anh mang cái thói nhà binh uốn nắn cháu tôi như đám con trai à?”
Trần Niệm Lâm không đáp lại nữa, dìu ông cụ về phòng nghỉ ngơi xong, anh cất bước lên phòng con gái. Đứng trước cửa, Trần Niệm Lâm cất lời: “Tiểu Di, bố biết con ở trong đó.”
“…” Bên trong không có tiếng đáp lại.
“Bố biết con rất nhớ mẹ, bố hứa sẽ tìm mẹ về cho con, nhưng chí ít con cần phối hợp với bố chứ?”
Lần này trong phòng rốt cuộc cũng có tiếng động, cô bé đứng dựa lưng vào cửa phòng, nũng nĩu cất lời: “Con phải phối hợp thế nào?”
“Chí ít con cần ngoan ngoãn, đừng làm cụ nội lo lắng, như vậy bố mới có thời gian để đi tìm mẹ.”
Cánh cửa phòng ngủ từ từ mở ra, Trần Tĩnh Di ló đầu ra ngoài, đôi mắt vẫn còn ngấn nước, nó cúi đầu nhìn bàn chân, giọng khụt khịt: “Con chỉ muốn biết mẹ có nhớ đến con không thôi.”
Trần Niệm Lâm khuỵu chân, bế bổng con gái vào lòng: “Bố hứa, sinh nhật tới của con mẹ sẽ xuất hiện.” Nói xong, ánh mắt của anh lập tức u ám.
Rốt cuộc là người phụ nữ chết tiệt nào đã tính kế anh?
Nếu không phải xét nghiệm ADN cho kết quả rõ ràng, Trần Niệm Lâm thật sự không dám tin đứa trẻ được bỏ trước cửa dinh thự vào đêm mưa bốn năm trước lại chính là con mình. Bỗng dưng anh có con, người vui nhất là ông cụ Trần, còn kẻ rầu rĩ nhất là anh. Vì chuyện này mà nhà họ Cố còn đến làm loạn một phen, không biết khi Cố Diệp Uyển tỉnh lại thì sẽ ra sao.
Trần Tĩnh Di làm loạn cả ngày, đến giờ đã mệt nhoài, con bé nằm gục trên vai bố ngủ ngon lành. Trần Niệm Lâm đặt con gái xuống giường, vừa đinh về phòng nghỉ ngơi thì điện thoại trong túi rung lên.
“A lô!”
“Cửu gia, Tô tiểu thư đã trốn mất rồi.”
...****************...
Tô Ý Hoan buộc ga giường lại với nhau, thành công trốn thoát bằng đường cửa sổ. Cũng may phòng bệnh nằm ở tầng hai, bên dưới là bãi cỏ bằng phẳng nên cô tiếp đất không hề đau đớn. Vội vã trốn đi trong đêm, trên người cô chẳng còn lại đồng nào, đành lần theo trí nhớ trở về biệt thự nhà họ Tô.
Ký ức của Tô Ý Hoan trở về nhiều năm trước, ngày đầu tiên cô bước chân vào cửa nhà họ Tô.
Tô Ý Hoan được mẹ dắt tay, đứng giữa phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ngay trước mặt Tô Giản Nhu.
Người phụ nữ là mẹ ruột của cô, nắm tay cô, khuỵu chân xuống, ánh mắt bà dịu dàng, tràn đầy yêu thương nhìn Tô Giản Nhu: “Giản Nhu à, đây là Ý Hoan, em gái của con, từ nay trở đi để Ý Hoan sống cùng con nhé?”
Tô Giản Nhu thăm dò cô một lượt từ trên xuống dưới, bĩu môi: “Con không thèm đâu, nhìn nó ăn mặc quê mùa chết đi được!”
“Con bé này, ăn nói kiểu gì vậy hả trời!” Tô phu nhân nhéo má Tô Giản Nhu trách móc: “Ý Hoan, gọi chị đi con.”
Lúc đó cô rất nhút nhát, chỉ lí nhí lên tiếng: “Chị!”
*“Thật lễ phép!”* Tô phu nhân vui mừng tán thưởng rồi dắt cô đưa lên phòng ngủ.
Cảnh tượng đó phảng phất hiện lên trước mắt, mới thế mà đã mười mấy năm trôi qua, lần này cô lại đứng trước cánh cửa gỗ quen thuộc đó.
Tô Ý Hoan dứt mình khỏi dòng hồi ức, cô đẩy cánh cửa trước mặt ra, bên trong người làm đang thu dọn bát đĩa và thức ăn thừa của gia chủ để lại, có không ít món hảo hạng gần như chẳng đụng đũa đến.
Khi thấy người xuất hiện trước cửa, tất cả đều dừng động tác lại. Trong đám người làm có vài người cũ, nhìn thấy cô thì người cứng đờ, giọng ấp úng: “Nhị… nhị tiểu thư?”
Nghe thấy thế, quản gia đang hầu hạ gia chủ ở phòng khách vội vàng đi tới: “Nhị tiểu thư, sao… sao cô đã về rồi?”
Tất cả những người còn lại đang đứng chờ xem kịch hay.
Tô Ý Hoan cũng chẳng chùn bước, bây giờ cô đâu còn là Tô Ý Hoan nhút nhát, mặc người khác bắt nạt như trước.
“Dì Lưu, đến dì còn gọi tôi một tiếng ‘nhị tiểu thư’, chẳng lẽ tôi không được về lại căn nhà này sao?”
“… Không phải thế, nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi chỉ bất ngờ thôi.” Quản gia họ Lưu phủi tay: “Không biết nhị tiểu thư lần này về nhà là có chuyện gì?”
“Tôi cần phải báo cáo với dì sao?” Tô Ý Hoan mỉm cười: “Chỉ năm năm không gặp, từ khi nào Tô gia đã mất hết tôn ti trật tự, một người làm cũng dám lên giọng chất vấn gia chủ thế?”
“Tôi…”
“Dì lên mời phu nhân và lão gia xuống đây.”
“…Vâng!” Dì Lưu gật đầu, đè nén biểu cảm trào phúng, coi thường nơi khóe mắt, đi lên lầu hai, nhưng còn chưa đi được mấy bước, bên trên đã vọng xuống tiếng bước chân.
“Xảy ra chuyện gì thế? Đứng ngây ra đó với nhau làm gì hả?”
Một người phụ nữ đi xuống, trông nhan sắc vô cùng trẻ trung, có thể thấy bình thường được bảo dưỡng rất tốt. Trên tay bà ta đeo đầy đá quý xa hoa.
Đây là mẹ ruột của Tô Ý Hoan, Tô phu nhân Từ Tĩnh Lan, vợ của Tô Trọng Nhân.
Từ Tĩnh Lan nhìn thấy Tô Ý Hoan ngồi trên sofa, bước chân trên cầu thang càng gấp gáp hơn: “Ý Hoan… Ý Hoan… là con ư? Con đã về rồi ư?”
Từ Tĩnh Lan đến trước mặt Tô Ý Hoan, ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của cô, đôi mắt đẫm lệ: “Con ra tù khi nào thế? Ở trong đó có ăn uống đầy đủ không?”
Tô Ý Hoan gạt tay Từ Tĩnh Lan ra, thái độ vô cùng xa cách: “Tô phu nhân.”
Chỉ ba từ đã đẩy người mẹ ruột ra xa nghìn trượng, hóa ra máu mủ ruột rà cũng có thể đi đến bước này.
“Ý Hoan…” Từ Tĩnh Lan bị hành động của Tô Ý Hoan làm tổn thương, đôi mắt chảy xuống hàng lệ nóng: “Con là con gái của mẹ mà!”
“Tô phu nhân đừng nói vậy!” Tô Ý Hoan lắc đầu: “Tôi chỉ là một tội phạm giết người, nào dám trèo cao đến nhà họ Tô.”
“Ý Hoan, đừng vậy mà con! Mẹ…” Từ Tĩnh Lan còn muốn nói thêm nhưng đã bị vẻ mặt lạnh lùng của Tô Ý Hoan chặn lại: “Tôi không có nhiều thời gian, hôm nay về đây chỉ muốn hỏi Tô phu nhân một chuyện cũ thôi.”
Từ Tĩnh Lan ngây người.
“Năm năm trước, hai ta từng thỏa thuận, tôi chịu án tù chín năm, bà sẽ lo cho em trai tôi chạy chữa, phải không?”
Đó nào phải thỏa thuận, là cô bị ép.
Cặp vợ chồng cưu mang cô dưới quê đã mất, chỉ để lại đứa em trai khi đó mới mười lăm tuổi, hiềm nỗi thằng bé mắc bệnh hở van tim, cần được chữa trị gấp. Từ Tĩnh Lan biết chuyện, đã lấy ra uy hiếp Tô Ý Hoan, buộc cô phải cúi đầu.
“Hóa ra hôm nay con trở về là để hỏi mẹ chuyện này?” Từ Tĩnh Lan lau hàng lệ đọng trên đôi mắt, lấy lại phong thái của gia chủ: “Mẹ đã làm như thỏa thuận, thằng bé được chữa trị, còn được đưa ra nước ngoài học tập.”
“Hôm nay tôi tới đây không phải để hỏi chuyện này.” Tô Ý Hoan lắc đầu: “Mà là chuyện thứ hai bà đã hứa.”
Nghe Tô Ý Hoan nhắc tới chuyện kia, mặt Từ Tĩnh Lan bỗng biến sắc. Đôi bàn tay bà ta gắt gao vo chặt tờ khăn giấy vừa dùng để thấm nước mắt.
“Đứa bé đó đang ở đâu?”