Cửu Gia Truy Thê: Trói Buộc Em Bên Mình

Chương 53: Không còn nợ nần




Nghe thấy câu nói của Tô Trọng Nhân, trên mặt Tô Ý Hoan đầy ý cười:

"Ồ! Không biết một kẻ tiền án tiền sự như tôi có thể giúp gì cho đại gia tộc lẫy lừng chốn Diệp Thành này đây?"

Tô Trọng Nhân nghe thấy mấy chữ 'tiền án tiền sự', tâm trạng thấp thỏn vô cùng: "Ý Hoan, dù sao chũng ta cũng là bố con máu mủ ruột thịt, bố biết chuyện năm đó con trách gia đình, nhưng con đừng nói chuyện với bố bằng thái độ này được không?"

Tô Ý Hoan hắng giọng: "Bố con máu mủ ruột thịt? Để tôi nghĩ xem, là từ thời điểm tôi và Tô Giản Nhu bị bế nhầm hay là lúc các người biết sự tồn tại của tôi nhưng vẫn sống chết không trả Tô Giản Nhu về với gia đình cô ta nhỉ? Từ khi đó tình cảm ruột thịt của chúng ta đã không còn, đúng không?"

Giọng của cô vô cùng bình tĩnh, như đang kể một câu chuyện cười, sau đó cô cũng mất kiên nhẫn đứng dậy, xoay lưng đi: "Hết giờ rồi, chào ông!"

Nhìn Tô Ý Hoan đứng lên xoay người định đi, Tô Trọng Nhân vội nhoài người níu tay cô lại: " Ý Hoan, Cửu gia vì chuyện mẹ con làm với con mà đang trút giận vào nhà họ Tô. Cậu ấy phân phó Diệp thị đánh sập Tô thị, coi như nể tình bao năm dưỡng dục, con cầu xin Cửu gia buông tha cho nhà mình được không? Bố cam đoan sẽ quản giáo tốt mẹ con với chị gái con, sẽ không để họ đến quấy nhiễu cuộc sống của con."

Tô Ý Hoan dừng lại: "Ông hiểu lầm đâu đó rồi, Trần Niệm Lâm rất ghét tôi, tôi cầu xin anh ta không có tác dụng đâu."

"Không, có tác dụng. Chỉ cần con chủ động nhận là con chủ động nghĩ ra ý này, Cửu gia sẽ không giận lây sang nhà họ Tô, coi như bố xin con đó, Ý Hoan."

Lời cầu xin của ông ta giống hệt vợ ông ta 5 năm trước!

Tô Ý Hoan nhắm mắt, hít một hơi, gạt phăng tay người đàn ông ra:

"Nhưng sống chết nhà họ Tô liên quan gì tới tôi?"

Năm năm trước cô đã trả hết ơn nghĩa dưỡng dục cho họ rồi.

Từ đó về sau, không ai nợ ai nữa!

Tô Ý Hoan đi rồi, Tô Trọng Nhân vẫn ngồi lặng người một lúc lâu. Mãi sau mới thở dài đứng lên thanh toán.

Cô con gái này của ông ta, ông ta đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của nó rồi.

...****************...

Tô Ý Hoan vừa ra khỏi cửa được một lúc thì gặp Sở Ngôn Khanh. Khi nhìn thấy anh đứng chờ trước cửa khu biệt thự, môi cô hơi mím lại.

“Sở Ngôn Khanh… sao… sao anh lại tới đây?”

Sở Ngôn Khanh cười sang lạn: “Tối nay vừa hay không có việc gì, lái vu vơ hóng gió không ngờ lại tới tận đây. Có lẽ là trái tim mách bảo phải tới gặp em.”

Thực tế thì hôm nay chị Hoa có việc đi công tác, vì thế anh mới tìm cách lẻn ra ngoài hẹn bạn bè uống rượu, sau đó lại lén lái xe tới đây, vốn chỉ định đứng ngoài một lát rồi về.

Anh rất muốn gặp cô, cho dù chỉ đứng ngoài cũng đã thấy rất vui.

Ai ngờ ông trời lại để họ gặp nhau.

Tô Ý Hoan nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ tầm nửa tiếng nữa Trần Niệm Lâm sẽ tới đây, cô không muốn đẩy mình vào thế khó, chẳng dám mời Sở Ngôn Khanh vào nhà, cuối cùng hai người chọn cách đi bộ xung quanh hàn huyên.

Hai người đi một lúc, im lặng không nói gì, Tô Ý Hoan cũng chẳng biết tại sao dạo này sức khỏe mình kém thế, mới đi một lúc cô đã thấy đầu óc choáng váng, bỗng dưng đổ người ra phía sau.

Sở Ngôn Khanh nhanh chóng đỡ được, vội vàng dìu cô vào lề đường.

“Ý Hoan, em không sao chứ?”

Tô Ý Hoan ngồi một lúc mới thấy trước mắt xuất hiện ánh sáng, vừa định đứng lên đã bị Sở Ngôn Khanh ngăn lại: “Đừng cử động, để tôi đưa em đến bệnh viện!”

“Không cần đâu, dạo gần đây hơi thiếu ngủ nên bị chóng mặt chút thôi, phiền anh đưa tôi về.” Tô Ý Hoan lắc đầu, cô vịn vào tay Sở Ngôn Khanh đứng lên, sau đó xiêu vẹo quay ngược lại.

Một lát sau, cả hai đã tới trước cổng khu biệt thự.

“Em có chắc là tự đi vào được không?” Sở Ngôn Khanh mặt đầy lo lắng.

“Tôi không sao, cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt.” Nói xong, cô chẳng chút lưu luyến gì xoay người đi qua cánh cổng, khuất bóng sau hàng cây.

Đi được một đoạn, trong đầu Tô Ý Hoan lại xuất hiện suy nghĩ ngổn ngang. Vốn dĩ hôm nay cô định nhân tiện gặp Sở Ngôn Khanh ở đây, sẽ nói rõ tất cả, từ chối anh luôn, chẳng ngờ cơn choáng váng này lại đến không đúng lúc, làm cô chẳng còn tâm trạng suy nghĩ.

Tô Ý Hoan tìm thẻ trong túi, dí vào khóa cảm ứng rồi mở ra, tay cô lần mò tìm công tắc đèn.

Ánh đèn vừa bật sáng, cô đã giật mình khi thấy một người ngồi lù lù trên ghế sofa, cả người ngửa ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, mà ánh sáng bất ngờ này khiến anh ta nhíu mày nheo mắt ngồi dậy.

Vừa hay chân Tô Ý Hoan cũng vô tình đá vào đôi ủng da xếp gọn trước lối vào.

Câu đầu tiên mà cô hỏi anh ta là: “Sao giờ này anh đã ở đây? Không phải còn mười lăm phút nữa sao?”

Còn câu đầu tiên anh ta hỏi cô là: “Cô thấy Sở Ngôn Khanh thế nào?”