Cửu Gia Truy Thê: Trói Buộc Em Bên Mình

Chương 85: Bắt đầu từ một kết thúc




Ba tháng sau...

"Thiếu tướng!" Uy Vũ thu lại tập tài liệu đặt trước mặt Trần Niệm Lâm, ánh mắt hơi khó xử.

Người đàn ông ngồi trước xe lăn, ánh mắt nhìn ra khu vườn bên ngoài khung cửa sổ lớn, lắc đầu:

"Tôi không còn là cấp trên của cậu nữa, gọi tôi là 'anh Lâm' được rồi."

Uy Vũ thở dài: "Th... Anh Lâm, vụ án của anh e rằng rất khó để đào sâu hơn nữa, tay xã hội đen đánh anh đó là đàn em của một cậu ấm, bố cậu ta là người có tiếng nói trong chính phủ, cho nên..."

Uy Vũ không nói gì nữa, song đã đủ để Trần Niệm Lâm biết được lý do. Ở đâu cũng vậy, không thể tránh khỏi việc một bộ máy chính quyền xuất hiện sâu mọt, hiện thực luôn luôn tàn khốc đến đáng sợ.

Trần Niệm Lâm đưa tay vỗ vỗ hai đầu gối đã mất cảm giác của mình, thở dài: "Đáp án này tôi cũng đoán ra rồi, cậu không cần áy náy trong lòng. Chỉ cần giúp tôi khiến nhà họ Cố phải trả chút giá là được."

"Điều này thì anh không cần lo đâu." Uy Vũ nói chắc nịch.

"Ồ?"



"Sau mấy ngày anh vào viện, phía bên nhà họ Cố đã truyền đến tin báo tang rồi. Nghe nói Cố Diệp Uyển không biết vì sao nổi điên, giữa đêm lao vào phòng của bố mình đâm ông ta nhiều nhát chí mạng, đến Lục Cẩm Hoa cũng bị chém hụt vài nhát, bị cắt đứt gân chân, gân tay. Bản thân Cố Diệp Uyển tự sát bất thành, bên bệnh viện chẩn đoán cô ta có vấn đề về thần kinh nên không bị pháp luật phán xét quá nặng, đã được đưa vào viện tâm thần rồi."

Trần Niệm Lâm nghe xong thông tin, trong đầu thoáng qua nét mặt của Cố Diệp Uyển, sau cùng buông tiếng thở dài: "Tôi biết rồi, sau này cậu cũng không cần tới đây nữa. Tôi đã quyết định sẽ qua Úc để điều trị vật lý, chỉ một lúc nữa sẽ khởi hành."

Phải, tuy bản thân Trần Niệm Lâm đã rất muốn buông xuôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy áy náy của Trần Tĩnh Di, anh lại thấy đau lòng. Đứa con gái bé bỏng của anh luôn nghĩ tại cuộc gọi đó mới khiến bố thành kẻ tàn phế, vì thế dù không ôm ấp hy vọng gì nhưng Trần Niệm Lâm vẫn quyết định phối hợp với phương án trị liệu vật lý của bác sĩ đưa ra, nhằm "lừa" cho con gái anh vui vẻ.

Phía bệnh viện đã kết nối với một trung tâm có chuyên môn về các ca bệnh tương tự tại Úc, do đó Trần Niệm Lâm sẽ cùng Trần Tĩnh Di bay sang Úc.

Trần Niệm Lâm vừa dứt lời thì cửa phòng mở bật ra, Trần Tĩnh Di đeo ba-lô trên lưng, tay kéo một chiếc vali vàng sữa nhỏ xíu, nôn nóng lên tiếng: "Bố, mau đi thôi, không sẽ lỡ chuyến bay mất!"

Trần Niệm Lâm nhìn con gái, lại nhìn sang ông cụ Trần đứng ở cửa, anh xoay xe đẩy, lăn thẳng về phía cửa, khi lướt qua Uy Vũ, bàn tay đưa lên vỗ vài cái động viên vào cánh tay: "Cố lên, hãy phấn đấu thay cả phần tôi nữa! Hẹn gặp lại!"

Chiếc xe đẩy lăn một mạch ra cửa, sau đó biến mất cùng giọng nói non nớt đầy bồn chồn của tiểu thư bé nhà họ Trần.

Chỉ 20 phút sau, Trần Niệm Lâm và Trần Tĩnh Di đã có mặt ở sân bay, bên cạnh còn thêm một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt khác đồng hành cùng.

Đó là trợ lý đời sống mà Diệp Ứng Đình tìm giúp anh em tốt của mình, tên Chen, đã sống ở Úc 15 năm.

"Anh Lâm, thủ tục đã xong rồi, chúng ta chỉ có 5 phút trước khi máy bay cất cánh, để tôi đẩy anh." Trợ lý Chen cầm vé máy bay trên tay, sau đó chạy ra phía sau chiếc xe đẩy.

Trần Niệm Lâm khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó quay sang nhìn Trần Tĩnh Di: "Nhóc con, sẵn sàng chưa?"

Đã sẵn sàng với một cuộc sống chỉ có hai bố con nương tựa vào nhau chưa?

Đã sẵn sàng đến một môi trường hoàn toàn xa lạ chưa?



Đã sẵn sàng với kết quả đôi chân của bố vĩnh viễn không thể phục hồi lại chưa?

Trần Tĩnh Di nắm lấy bàn tay to lớn, thô ráp mà ấm áp của bố mình, dứt khoát gật đầu: "Bố yên tâm, con sẽ là chỗ dựa của bố!"

Chiếc xe lăn từ từ di chuyển, một lớn một bé nắm chặt tay nhau, khuất dần sau dòng người hối hả ở sân bay, bắt đầu cuộc hành trình mới...

Ba năm sau...

Melbourne, Úc.

Tại một bệnh viện nào đó.

Một cô gái châu Á đang ngồi trong phòng nghỉ nhân viên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sau đó dứt khoát bấm nút 'Gửi'.

"Đây là khoản tiền của tháng này, cũng là khoản tiền cuối cùng. Cảm ơn anh vì thời gian qua..."

Cô gái ngồi một lát, chờ đối phương trả lời lại. Thế nhưng đúng lúc này lại có một người khác lao vào phòng.

"Nancy, Nancy..."

"Tôi đây, có việc gì vậy?"

"Nancy, hãy kiểm tra phòng VVIP số 3 ở khu S, chiều nay chúng ta sẽ đón một bệnh nhân chuyển từ bệnh viện St. Vincent sang."

"OK, Lily, giờ tôi đã hết ca làm việc rồi. Tôi có thể giúp cô kiểm tra và chuẩn bị trước phòng, nhưng hãy cho tôi biết lý do tại sao?"

"Bệnh nhân là một người châu Á, hơn nữa là đồng hương với cô đó, vì vậy trưởng nhóm đã sắp xếp cô tăng ca, những người khác e là sẽ có rào cản ngôn ngữ."

"Wow, Lily, một lý do thật tuyệt vời. Vậy bệnh nhân khi nào sẽ chuyển sang?"

"Hmm, khoảng 4 giờ chiều."

"Thôi được, 10 phút nữa tôi sẽ có mặt ở khu S, hãy chuẩn bị trước hồ sơ bệnh án giúp tôi."

Cô gái tên Nancy nói xong thì điện thoại trong túi đổ chuông, cô rút ra, nhìn ba chữ trên màn hình, thở dài một hơi rồi bắt máy. Tuy nhiên, cô chẳng để đối phương có cơ hội lên tiếng, bản thân đã cướp lời trước:

"Ngôn Khanh, em nghĩ chiều nay sẽ phải làm phiền anh đón con, em tăng ca đột xuất!"

Đầu dây bên kia có tiếng cười bất đắc dĩ, giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên: "Thôi được, cứ giao cho anh. Em nhớ ăn uống đầy đủ nhé!"

"Em phải cúp máy đây, bệnh nhân sẽ đến sau 2 tiếng nữa, em sợ là không kịp mất!"

"OK, tạm..." Sở Ngôn Khanh còn chưa nói hết đã thấy tiếng 'Tút tút' vang lên bên tai. Anh cười bất lực, tắt điện thoại rồi nhìn sang ghế lái phụ, trên đó đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt cô thích ăn cùng với thức uống cô yêu thích, sau đó lắc đầu, đánh vô lăng, lái xe rời khỏi bãi đỗ xe bệnh viện.