"Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ làm ca cố định, ca tối, từ 18:00 đến 22:00, có vấn đề gì không?" Chị Hoa theo dõi Tô Ý Hoan suốt một ngày, thấy bản thân cô nhanh nhẹn thì khá hài lòng.
Tô Ý Hoan hơi đắn đo, giờ giấc như vậy chẳng biết tên ác thần kia có sai bảo cô việc gì không, tuy nhiên kiếm tiền quan trọng hơn, cô phải mau chóng tích tiền để đón Tĩnh Di đi.
"Không vấn đề gì ạ."
"Vậy cô về nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu."
Tô Ý Hoan cầm theo ba-lô đi về.
Trần Niệm Lâm không có ở bệnh viện, chắc đã về quây quần cùng Tĩnh Di. Nghĩ tới đây nỗi nhớ con trong cô càng da diết. Tô Ý Hoan ăn tạm hộp mỳ gói ở căng-tin rồi lên giường chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Tô Ý Hoan vẫn không thấy Trần Niệm Lâm xuất hiện, Trịnh Sâm cũng biến mất như chưa từng tồn tại. Cô cũng không cần tới chăm sóc Cố Diệp Uyển nữa, chỉ là sáng sớm sẽ có y tá tới lấy máu, lấy một túi đầy. Đến khi lấy xong, cả người Tô Ý Hoan đã bủn rủn, vô lực. Một y tá khác lại xuất hiện, mang cho cô bữa sáng cực kỳ bổ dưỡng.
Tô Ý Hoan cảm thấy rất lạ, không lẽ Trần Niệm Lâm có ý tốt, quyết định dừng ngược đãi cô?
Rất nhanh đã tới năm giờ chiều, Tô Ý Hoan thay đồ, ngồi xe buýt tới nhà hàng.
Công việc của thu ngân rất đơn giản, Tô Ý Hoan cũng không cảm thấy áp lực khi làm công việc này.
Vị khách cuối cùng ra về là lúc 10:50, Tô Ý Hoan làm xong thủ tục thanh toán phát hiện trời đã rất khuya, bên ngoài còn đang nổi gió, có lẽ cơn mưa chuyển giao giữa Hạ và Thu sắp tới rồi.
Ở một góc tối trong nhà hàng, Sở Ngôn Khanh đang ngồi mải mê ngắm nhìn Tô Ý Hoan. Anh chính là con trai của ‘chị Hoa’, vừa tốt nghiệp Cử nhân ngành Quản trị Kinh doanh tại đại học Durham, nước Anh. Lần này về nước ngoài việc nghỉ ngơi anh còn giúp đỡ mẹ chỉnh đốn lại hoạt động của nhà hàng.
Sở Ngôn Khanh đã ngồi ở đây gần một tháng để theo dõi hoạt động kinh doanh, nhưng đến tận hôm qua anh mới gặp Tô Ý Hoan.
Ngay từ lần đầu gặp cô, Sở Ngôn Khanh đã bị vẻ đẹp của cô thu hút. Đó là một vẻ đẹp trầm lặng, mỏng manh và xa cách. Khi cô giao tiếp với khách hàng sẽ bất giác nở nụ cười, mà nụ cười ấy vừa hay xuyên thẳng vào lồng ngực anh, sự ngọt ngào lan tỏa trong xương tủy.
Chị Hoa nói anh bị trúng bùa, thậm chí còn cảnh cáo anh tránh xa Tô Ý Hoan, thế nhưng càng cố lảng tránh anh lại càng không kiềm nổi cảm xúc trong lòng, càng tò mò muốn quan sát cô nhiều hơn.
Vừa hay lúc đó có một nhân viên phục vụ đi ngang qua, Sở Ngôn Khanh gọi cậu ta lại, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh mai yêu kiều khuất sau quầy thu ngân: “Cậu đem ly trà sữa nóng này đưa cho cô ấy, nói là… phúc lợi cho nhân viên mới!”
Anh nhân viên phục vụ cũng đã quen thân với Sở Ngôn Khanh, anh ta nghe thế thì trêu đùa: “Ôi chao, tôi nhất định sẽ truyền đạt rõ ý với cô ấy!”
Nói rồi cầm theo ly trà sữa nóng ấm Sở Ngôn Khanh đã gọi sẵn tiến về quầy lễ tân.
“Cô Tô, đây là phúc lợi nhà hàng dành riêng cho cô đấy nhé!”
Tô Ý Hoan lưỡng lự một hồi, đón lấy ly trà sữa rồi mỉm cười lễ phép: “Cảm ơn!”
Dứt lời, Tô Ý Hoan liếc mắt nhìn quanh nhà hàng một lượt để xác định có thể kết thúc ca làm việc, vừa hay tầm mắt cô quét qua nơi góc tối, bắt gặp một đôi mắt.
Nụ cười của chàng trai đó rất lịch thiệp, tựa như gió xuân, cách ăn mặc vô cùng trẻ trung với áo hoodie, quần jogger và giày thể thao hiệu gì đó.
Có lẽ là lần đầu tiên bị đàn ông nhìn trực diện lâu như vậy, Tô Ý Hoan bối rối thu lại tầm mắt.
Sau khi giao ca với thu ngân ca đêm, Tô Ý Hoan vội vàng vào thay đồ rồi ra về. Hôm nay cô đã tan làm muộn mất 20 phút, đồng nghĩa với việc chuyến xe buýt cuối cùng về bệnh viện đã tới. Tô Ý Hoan vội vã chạy nhưng vẫn không kịp, xe đã lăn bánh đi mất.
Trong lúc cô còn đang rầu rĩ, bên cạnh bỗng xuất hiện một chiếc ô-tô màu trắng. Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong truyền ra một giọng nói dịu dàng: “Cô Tô, là cô sao?”
Tô Ý Hoan nghi hoặc cúi thấp người, để nhìn rõ chủ nhân chiếc xe. Tầm mắt hai người lại chạm nhau, chàng trai cất giọng vô cùng ngạc nhiên: “Cô Tô, đúng là cô rồi!”
“Giờ này chắc không còn xe nữa rồi, cô mau lên xe đi, tôi đưa cô về.” Chàng trai mỉm cười nói, không để cô từ chối anh đã nói tiếp: “Giờ này trời đang nổi cơn giông, một lát nữa thôi là sẽ mưa, cô yên tâm, tôi là con trai chị Hoa, Sở Ngôn Khanh.”
Tô Ý Hoan do dự nhìn bầu trời rồi ngó về đằng sau, quả thật đường lúc này chỉ còn vài người vội vã đi về, không thấy bóng dáng của chiếc xe nào, vả lại… cô cũng không đủ tiền để gọi taxi.
“Yên tâm, tôi không phải người xấu đâu! Có cần tôi lấy căn cước công dân ra đưa cho cô cầm không?” Chàng trai nở nụ cười ấm áp khiến Tô Ý Hoan cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ lệch lạc của mình.
Cô mím môi đi tới mở cửa xe, cánh cửa vừa đóng lại đã ngăn cản cơn gió lạnh bên ngoài, khiến cả người cô trở nên ấm áp hơn.
“Cô Tô nhà ở hướng nào nhỉ? Để tôi đưa cô về.” Sở Ngôn Khanh vừa dứt lời, mối lo ngại của Tô Ý Hoan lại xuất hiện, lúc trước vì không có nơi ở, cô đã tùy tiện viết vào hồ sơ xin việc địa chỉ nhà cũ.
Căn nhà đó hiện giờ đã bán, mà em trai cô hiện cũng im hơi bặt tiếng. Thế nhưng đâm lao thì phải theo lao, Tô Ý Hoan chậm rãi mở miệng, đọc địa chỉ: “Đường Diên Trường, khu Tĩnh An.”
Sở Ngôn Khanh mỉm cười, quả đúng là cô ở đó.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Tô Ý Hoan ngồi trong xe toát mồ hôi hột, chẳng để ý phía sau còn có một chiếc xe Rezvani đang đỗ trong bóng tối.
Trần Niệm Lâm híp mắt nhìn chiếc xe màu trắng đã đi được một đoạn, hừ lạnh: “Bám theo!”