Trong xe ngựa. Tân Hồng Y uất ức tới mức muốn phát nổ ngay tại chỗ.
Kể từ ngày nàng ta chào đời tới nay, nàng ta vẫn luôn nổi tiếng là xinh đẹp.
Đã từng có vô số văn nhân mặc khách viết rất nhiều thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng ta.
Bởi vì, nàng ta đã từng là mỹ nhân đứng thứ mười trong thiên hạ.
Có người đã từng dâng cả một tòa thành chỉ để đổi lấy một nụ hôn của nàng ta.
Vậy mà tiểu tử này chẳng buồn đếm xỉa tới nụ hôn của nàng ta, lại còn tỏ ý chê bai.
Đúng là vô cùng nhục nhã.
Thật là không thể nhãn nhịn được nữa: “Hoang Châu Vương, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
“Ha ha ha..."
Hạ Thiên bật cười đầy đùa cợt: “Ngươi không giả vờ nữa à”
Cổ Tân Hồng Y nổi gân xanh: “Ngươi cũng đừng giả vờ nữa. “Nói đi” “Ngươi muốn lấy được gì ở chỗ ta?”
Hạ Thiên nghiêm mặt: “Tên ngươi là gì?”
“Tần Hồng Y”
“Ngươi tới từ điện Cung Phụng trong hoàng cung?”
Tân Hồng Y nheo mắt lại: “Phải”
“Ngươi nhận lệnh của Hoàng đế tới giết ta?”
Tân Hồng Y ngẫm nghĩ: “Xem như vậy.”
Hạ Thiên nhướng mày: “Xem như ư?”
“Vậy ngoài giết ta ra, ngươi còn nhiệm vụ gì nữa?”
Tân Hồng Y lảng tránh không trả lời, hỏi ngược lại: “Tiểu vương gia không biết điện Cung Phụng có quy định nếu nói ra thứ không nên nói thì sẽ chết hay sao?”
“Kỳ thật, ta rất tò mò, lúc ngươi ở trong hoàng cung, bọn
†a đều từng bí mật quan sát ngươi rồi, mặc dù không ngốc nhưng tuyệt đối không thể nói là thông minh.”
“Mặc dù có chút mưu kế nhưng không thể gọi là người mưu lược.”
“Mặc dù đọc nhiều sách nhưng chắc chän không thông hiểu tất cả.”
“Cả chín nhi tử của Hoàng đế đều đã được bọn ta quan sát và báo cáo những gì quan sát được cho Hạ đế”
“Cho nên mới có tin đồn Cửu Hoàng tử ngu dại.”
Nói đến đây, Tân Hồng Y lộ vẻ tò mò: “Nhưng sau khi ngươi bị đuổi ra khỏi đế đô thì tính cách và phương thức làm việc lại hoàn toàn thay đổi, như thể bỗng nhiên được mở mang đầu óc, hiểu thấu được chân ngôn của Thánh đạo và Vương đạo bá ngôn vậy.”
“Vương gia, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đã trải qua chuyện gì không?”
“Ngươi đã ăn tiên dược gì ư?”
“Hay là lúc ở trong hoàng cung, ngươi bị cao thủ phong bế cánh cửa trí tuệ, để trông ngươi có vẻ ngu dại.”
“Nhưng sau khi ngươi ra khỏi hoàng cung thì cao thủ kia đã mở phong ấn cánh cửa trí tuệ cho ngươi nên ngươi lại khôi phục về trí tuệ tầm cỡ thánh nhân.”
Lượng thông tin trong những lời Tân Hồng Y nói thực sự quá lớn.
Hạ Thiên suy nghĩ rất nhiều: “Cao thủ phong bế cánh cửa trí tuệ đó chính là người mà ngươi muốn tìm à?”
Tân Hồng Y gật đầu: “Phải.”
“Ngươi tìm người đó làm gì?”
Tân Hồng Y nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái nhợt: “Ngươi còn không cầm máu cho ta thì ta sẽ chết vì mất máu thật đấy.
“Nếu vậy thì ngươi đừng hòng biết được bí mật gì nữa.” “Nhanh lên.” “Ta lạnh quá.” Hạ Thiên cười khẩy: “Đừng giả bộ.”
“Sức sống trong cơ thể Tông sư là vô tận, tốc độ hồi máu rất nhanh, không thể chết được.”
Tân Hồng Y tức tới độ mở to mắt, quát: “Đan điền, kinh mạch, huyệt vị của ta đều đã bị ngân châm của ngươi khóa lại rồi”
“Chẳng khác gì sức sống trong cơ thể đã bị ngươi khóa lại: “Ta còn hồi máu cái của nợ gì nữa”
“Nói đi, phải thế nào thì ngươi mới chịu cứu ta?”
“Rốt cuộc ngươi muốn lấy được gì ở chỗ ta?”
Hạ Thiên rất nghiêm túc hỏi: “Làm thế nào để trở thành cao thủ cấp độ Tông sư?”