Châu Vương sẽ khiến nàng ta khó mà rút lui toàn thân.
Sát khí như dao. Tô Kỳ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nàng ta cười nhạt: “Các vị tướng quân, Vương gia nghe lời kiến nghị của ta, dám tới núi Thần Long dựng trại đóng quân. Các ngươi cảm thấy... Vương gia sẽ sợ Thần Long kia sao? Bây giờ Vương gia chỉ nói cho các vị tướng quân biết, Thần Long trong truyền thuyết kia rất mạnh, cẩn thận vẫn hơn. Tô Kỳ không hề có ý mưu hại Vương gia. Tô Kỳ chỉ muốn để các cao thủ trong phủ Hoang Châu Vương có thể giết Thần Long kia, để danh tiếng của phủ Hoang Châu Vương vang vọng thiên hạ, giúp mọi người có thể tiến vào Hoang Châu một cách suôn sẻ.”
Sát ý trong mắt Lão Quỷ đã suy giảm: “Vậy Tô Kỳ tiểu thư, nếu phủ Hoang Châu Vương ta có thể giết rồng ở núi Thần Long thì sẽ nhận được lợi ích gì?”
Tô Kỳ sáng mắt đáp: “Ngươi có thể ăn thịt Thần Long để được sống bất tử.”
Lão Quỷ nghiến răng: “Nói chuyện đứng đắn.”
Tô Kỳ khẽ cười, đĩnh đạc nói: “Nếu không phải là Thiên Nhân thì không thể chém Thần Long, nhất định là Chân Long. Sau này danh tiếng Chân Long Thiên Nhân của Vương gia sẽ truyền khắp Cửu Châu. Mặc dù chưa đăng lên vị trí Thái tử, nhưng thiên hạ sẽ có người cảm thấy Vương gia mới là Chân Long Thiên tử tương lai."
“Vương gia giết thổ phỉ đã có nhân đạo thánh ngôn và vương đạo bá ngôn truyền đời, giúp vô số chí sĩ tài ba ở Cửu Châu hướng đến. Nhưng tiếc rằng, đất phong của ngài ấy là Hoang Châu, là tử địa trong mắt người đời. Do đó mấy chí sĩ tài ba đó không dám đến cậy nhờ một cách dễ dàng, mà đều đang quan sát. Nhưng nếu Vương gia có thể chém Thần Long Hoang Châu, chắc chắn mấy chí sĩ tài ba kia sẽ bất chấp tất cả chạy đến Hoang Châu để cậy nhờ Vương gia. Đến lúc đó, lo gì Hoang Châu không ổn định? Vương gia ngài nói thử xem có đúng không?”
Hạ Thiên gật đầu: “Tô Kỳ nói đúng lắm.”
Tô Kỳ trí tuệ vững vàng: “Thật ra các ngươi cưỡng ép tiến vào thành Hoang Châu, nguy hiểm mà các ngươi phải đối mặt còn nhiều hơn cả Thần Long trong truyền thuyết kia. Đây cũng là nguyên nhân Vương gia muốn đối mặt với Thần Long trước.”
Hạ Thiên rất tán thưởng trí tuệ của Tô Kỳ.
“Trong Thập Vạn Đại Sơn, Thần Long gieo vạ sinh linh, nuốt chửng con người, cần phải tiêu diệt. Còn sau khi chém Thần Long, nếu có thể thu hút chí sĩ tài ba trong thiên hạ đến cậy nhờ thì đó cũng chỉ là thuận tiện mà làm.”. Ngôn Tình Hài
Nói đến đây, Hạ Thiên quay đầu lại: “Tô Kỳ, tương lai ngươi muốn làm nữ thừa tướng không?”
Tô Kỳ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Hạ Thiên đáp: “Vương gia, ngài muốn làm Hoàng đế không?”
Hạ Thiên nghiêm túc trả lời: “Nếu ta muốn thì sao?” Tô Kỳ: “Vậy thì ta sẽ làm nữ thừa tướng.”
“Nếu ta không muốn thì sao?”
“Vậy thì Tô Kỳ không làm nữ thừa tướng nữa.”
Ánh mắt Tô Kỳ ảm đạm: “Bởi vì thiên hạ này không có đế quốc nào muốn để nữ tử làm thừa tướng.”
“Ha ha ha...” Hạ Thiên cười lớn đầy phóng khoáng: “Trên thế giới này, nếu chỉ có nam tử mà không có nữ tử thì ai sẽ sinh con dưỡng cái đây? Chẳng phải nhân tộc sẽ bị diệt vong à? Do đó bản vương luôn cho rằng, ở thiên hạ này, nữ tử có thể gánh nửa bầu trời.”
Trong mắt Tô Kỳ phóng ra tia sáng mạnh mẽ: “Nữ tử có thể gánh nửa bầu trời. Vương gia, Tô Kỳ biết rồi.”
Trong lòng Tô Kỳ chấn động, quay đầu đón ánh nắng, cười rất xán lạn. Nữ tử có thể gánh nửa bầu trời.
Thiếu niên tuấn tú nói ra câu này là Hoang Châu Vương tương lai. Có lẽ sau khi giết Thần Long kia, tương lai sẽ là Hoàng đế Đại Hạ.
Nếu mỹ nhân trong thành Hoang Châu kia nghe thấy câu này... liệu có nhìn Hoang Châu Vương bằng ánh mắt khác hay không?
Mong đợi quá đi!
Bên này, Tư Mã Lan đang đứng ở gần đó, đôi mắt xinh đẹp sáng rỡ: “Nữ tử có thể gánh nửa bầu trời. Lời nói đã chạm đến trái tim.”
Tư Mã Qua nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt sâu xa.
Sau đó Tần Hồng Y đang nằm trong xe ngựa cũng sáng mắt, lẩm bẩm: “Nữ tử có thể gánh nửa bầu trời ư?”
Sự thù hận trong mắt nàng ta đã vơi đi rất nhiều.
“Vô Diện lão tặc, Hoang Châu Vương muốn giết Thần Long Hoang Châu là ỷ vào vũ lực của ngươi à?”
Vô Diện Nhân lắc đầu: “Vết thương của ta vẫn chưa khỏi hẳn, nên không giúp gì được.”
Tân Hồng Y nghiêm túc nói: “Theo ta biết, mặc dù Thần Long Hoang Châu không phải là người, nhưng thực lực đã đạt đến cảnh giới Tông Sư. Các ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Vô Diện Nhân sững sờ: “Tại sao ngươi lại nói mấy chuyện này cho bọn ta biết?”
Tân Hồng Y nhìn bóng lưng của Hạ Thiên, nghiêm túc nói: “Bởi vì hắn ta nói nữ tử có thể gánh nửa bầu trời. Ta nghe xong trong lòng khoan khoái. Hơn nữa ta không muốn chết trong miệng Thần Long Hoang Châu.”
Vô Diện Nhân thừa cơ hỏi: “Tân Hồng Y, điện Cung Phụng các ngươi không chỗ nào không biết, có thể nói cho ta biết, rốt cuộc Thần Long Hoang Châu là thứ gì không?”