"Nữ nhân hôi thối, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc thì hắn ta có gì tốt chứ?"
"Bốp..."
Khuôn mặt Thái tử vặn vẹo méo mó như rắn độc, hắn ta thẳng tay đập vào đầu cung nữ đó: "Ngươi nói xem, rốt cuộc thì bản Thái tử có chỗ nào không bằng lão Cửu chết tiệt kia chứ?"
"Bộp.."
Hộp sọ của cung nữ bị vỡ vụn, máu thịt be bét, hai mắt nhắm nghiền, không còn hơi thở.
"Chết tiệt!"
Sau khi Thái tử giết chết cung nữ, năng lượng tàn bạo. trong cơ thể hắn ta dường như được phóng thích: "Lão Cửu chết tiệt, lần này, ta nhất định sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
“Ngươi cứ chờ đi!"
"Ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi!" Phía bên kia.
Đoàn xe của Hoang Thân vương từ từ di chuyển trong tuyết.
Ởgiữa đoàn xe có ba chiếc xe ngựa mới được cải
Trông thì rất đơn giản, nhưng khung của cỗ xe được tạo thành từ những cây gỗ thô, bên ngoài nó được bọc bằng vải trắng dày.
Dạng xe ngựa cải tiến này có tất cả là ba chiếc, trong số đó có một cõ là xe phẫu thuật của Hạ Thiên.
Hai chiếc còn lại được thiết kế đặc biệt để chứa những thương binh sau khi phẫu thuật.
Bây giờ, Hạ Thiên đang tranh thủ thời gian để giúp những thương binh tiêu độc, giảm viêm, bôi thuốc và băng bó.
Trên thực tế, trong toàn bộ thương binh, Lão Quỷ là người trúng độc nặng nhất, độc của những thương binh khác thì dễ xử lý hơn nhiều.
Đầu tiên Hạ Thiên dùng kim bạc bịt kín các huyệt đạo của những thương binh, sau đó lại cắt miệng vết thương, vắt máu độc, bôi thuốc giải độc mà hẳn đã pha chế, sau đó băng bó thật kỹ để vết thương nhanh lành!
Trong nửa ngày làm việc, năm mươi thương binh có vết thương có độc đã được chữa trị, ba chiếc xe ngựa đã được lấp đầy.
Lúc này, chỉ còn lại một nửa số thương binh trong đoàn xe, nhìn qua thì thấy có vẻ thực lực của họ đã bị giảm đi rất nhiều.
Một thương binh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà kêu lên đau đớn, rưng rưng nước mắt nói: "Vương gia, nhẹ tay một chút đi!"
Hạ Thiên nhẹ nhàng nói: "Nếu ta dùng lực ít hơn thì ngươi sẽ bị đau nhức thêm một canh giờ."
"Bây giờ, bản vương cho ngươi hai sự lựa chọn, một là nặng tay, bớt đi một canh giờ chịu đau đớn."
"Lựa chọn thứ hai là nhẹ tay hơn và bị đau đớn thêm một canh giờ nữa!"
Thương binh nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì làm phiền Vương gia vất vả dùng lực nhiều hơn!"
Mặc dù trên mặt Hạ Thiên lộ rõ vẻ thương hại nhưng hắn lại thẳng tay động thủ.
Tiếng hét thê lương của thương binh vang vọng khắp con đường tuyết: "Vương gia, dùng sức nữa đi!"
Bên trong hai xe chở thương binh.
"Ha ha ha..."
Tất cả thương binh này đều là những người đã được ép chất độc ra, họ đã trải qua nên không nhịn được mà bật cười: "Tay của Vương gia thế mà lại rất có lực!"
"Ngươi cũng kêu to mài"
Thương binh không nhịn mà đáp lại: "Ta thích kêu to đấy, thì sao?"
“Ta kiêu ngạo thì sao?" "Các ngươi không phục thì cũng kêu lên đi?" "Ha ha ha..."
Đoàn xe đột nhiên trở nên vui vẻ, dường như sự đau đớn của những thương binh đã được giảm bớt rất nhiều.
Ngoài ra còn có một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt của những thiếu niên tàng kiếm lạnh lùng.
Những người hộ vệ xung quanh chủ nhân của họ dường như rất khác với những hộ vệ của nhà khác!