Nam sắc của Hạ Thiên, đã khiến họ ngỡ ngàng.
Nhìn nhìn, một vài võ thị nữ không kìm được người mềm nhữn.
Có người còn uốn éo vòng eo, có người thì chỉnh lại sợi tóc rủ bên tai. Nữ nhân, có lòng yêu thích cái đẹp rất nặng.
Trong ngày thường, họ cũng thích ngắm các tiểu lang quân tuấn tú. Giờ thấy rồi, thật sự không thể trách tiêu thư lại mất hồn!
Muốn trách thì phải trách tên Bạch Tinh này có diện mạo quá thu hút. Trong đó.
Nữ thị vệ giám sát Đỗ Nguyệt Nhi kia còn nghĩ nhiều hơn!
Nhưng nàng ta lại oán hận nghĩ thầm trong lòng: "Thảo nào mười tám tuổi rồi mà vẫn cô đơn, hóa ra là nhìn trúng tên Tiểu Bạch kiểm này!"
"Đại tổng đốc, người đẹp mà ngài nuôi, bị người ta rước mất trái tim rồi!" "Thân hình xinh đẹp kia, chắc cũng sắp mất thôi nhỉ!" Nghĩ tới đây.
Ánh mắt nàng ta lóe lên tia sắc bén: "Tiểu thư, tại sao ta chưa gặp hai thị vệ này bao giờ?”
"Cẩn thận kẻo bị lừa!"
Lúc này.
Nữ võ thị Thúy cô vượt lên trước, chặn trước mặt Hạ Thiên: "Mời xuất trình
lệnh bài nhà họ Đỗ!"
Hạ Thiên lấy lệnh bài mà hắn nhặt được bên bờ sông đêm qua: "Mời kiểm
trai"
mà
Thúy cô đưa tay ra lấy, rồi kiểm tra tỉ mỉ, đúng là một trong những lệnh bài cha con nhà họ Đỗ hay mang theo bên người.
Thế là, nàng ta phải trả lại lệnh bài cho Hạ Thiên dù không cam tâm. Ánh mắt Hạ Thiên lóe lên tia khác thường.
Nữ võ thị này có vấn đề.
Lúc này.
Đỗ Nguyệt Nhi đã thoát khỏi trạng thái ý loạn tình mê: "Lên xe đi!" "Xuất phát!"
"Vâng!"
Đỗ Nguyệt hạ lệnh, đoàn xe bắt đầu chậm rãi tiến về phía trước.
Hạ Thiên nhún mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, đi theo sau Đỗ Nguyệt Nhi.
Bạch Hổ thì đi theo cạnh xe!
Bỗng nhiên.
Một số nữ võ thị phát hiện, anh thị vệ trung niên này cũng rất đẹp trai! Diện mạo thì giống Bạch Tinh vừa lên xe kia ba phần.
Nhìn một cái là biết, hai người là người một nhà.
Chẳng qua vừa nãy Bạch Tinh ở đây, nên nhan sắc của Bạch Hổ bị lu mờ. Lúc này.
Trên xe ngựa.
Đỗ Nguyệt Nhi xốc rèm xe lên, hơi cúi người bước vào trong xe.
Nhưng, vừa nghĩ đến chuyện tên oan gia kia đang theo sau nàng ta, cơ thể
mềm mại của Đỗ Nguyệt Nhi không khỏi nóng bừng.
Hạ Thiên vẫn bình tĩnh như thường, cư xử đúng mực. Xe ngựa của Đỗ Nguyệt Nhi rất rộng.
Bên trong có một chiếc giường nhỏ để nàng ta nghỉ ngơi, hương thơm ngào ngạt, bài trí như một phòng khuê nữ.
Thực ra, đây cũng được xem là khuê phòng di động của Đỗ Nguyệt Nhi. Nha hoàn của nàng ta bị đuổi ra.
Điều này khiến nha hoàn đó rất bất mãn.
Một nam nhân ở riêng với tiểu thư... chuyện này là sao?
Tiểu thư còn có tâm bệnh nữa!
Bên ngoài xe ngựa.
Ai nấy đều có suy tính riêng.
Bên ngoài xe ngựa.
Ai nấy đều có suy tính riêng.
Trong xe ngựa.
Hạ Thiên và Đỗ Nguyệt Nhi chỉ ra ngồi hai bên, đối diện nhau.
Hạ Thiên cũng nhân cơ hội này, ngắm người đẹp Giang Nam một phen.
Nét đẹp dịu dàng và tuyệt sắc của Đỗ Nguyệt Nhi, hiếm có trên đời, xứng đáng với hai chữ 'tuyệt sắc'.
Lúc này. Đỗ Nguyệt Nhi trông thấy Hạ Thiên bụi bặm khắp mặt, nàng ta không kìm
được đỏ mặt, rồi kiềm chế lại nhịp tim, đưa khăn tay ra rồi dịu dàng nói: "Lau mặt đi"
Hạ Thiên nhận luôn không khách sáo, hắn vừa lau mặt, vừa nói với giọng
vừa phải: "Tiểu thư, không hay rồi!" "Lão gia bị người ta bắt rồi!" Đỗ Nguyệt Nhi sững người: "Ai?"
Ở một nơi khác.
Triệu Tử Thường và Tô Kỳ dẫn theo ba nghìn tân binh của vương phủ, mai phục gần ngọn núi.
Trong một con sông trên núi, ba trăm chiếc bè đã sẵn sàng chờ xuất phát, có thể xuôi dòng tiến vào con sông lớn bao quanh ngọn núi bất cứ lúc nào.
Lúc này.