Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 508: Ông ta đẩy cửa đi vào




Nhờ vậy.

Lúc này ông ta mới kiềm được cơn cuồng bạo trong lòng, đứng bên bờ đợi Đỗ Nguyệt Nhi và Hạ Thiên tới với nội tâm đầy sát ý.

Nhìn cái đầu tiên, ông ta xác nhận Đỗ Nguyệt Nhi vẫn còn trong trắng. Điều này đã khiến ông ta thoải mái hơn nhiều.

Nhìn cái thứ hai, tên Tiểu Bạch kiểm này đúng là vừa trẻ vừa đẹp trai, nhất định phải

Nhưng ông ta vẫn giả bộ hiền từ trước mặt Đỗ Nguyệt Nhi. Lúc này.

Bạch Hổ truyền âm cho Hạ Thiên: "Tên Đại tổng đốc này là cao thủ cấp tông

sư: "Hơn nữa, công lực còn thâm hậu." "Xem từ tuổi tác thì hẳn là cao thủ còn sống sót từ thời Tiền Tần."

"Nhưng, với chiều cao và ngoại hình đặc biệt như này của hắn, thế mà lão phu lại chẳng có ấn tượng gì về hắn!"

Bạch Hổ biết rất rõ về các cao thủ thời Tiền Tân.

Nhưng sao đại tổng đốc này lại không khớp với bất kỳ ai trong ký ức của ông ấy nhỉ.

Từ trước đến nay, thân phận của Đại tổng đốc vẫn là bí ẩn ở Hoang Châu.

Đại tổng đốc chỉ là danh xưng của ông ta, tên gọi cụ thể là gì thì không ai biết!

Ông ta không phải tổng đốc được đế quốc Đại Hạ phái đến Hoang Châu vào năm khai quốc.

Từ thời Tiền Tần, ông ta đã khống chế Hoang Châu rồi.

Từ khi Đại Hạ khai quốc đến nay, hai mươi tổng đốc được Đại Hạ cử đến đều chỉ là con rối của ông ta.

Ông ta mới là chúa đất ở Hoang Châu suốt hai mươi năm nay.

Trong đầu Hạ Thiên hiện ra một phần tài liệu tuyệt mật, hắn khế động môi: "Bạch bá bá, ta biết ông ta là ai rồi!"

"Tên này đã điên từ thời Tiền Tần đến nay, đợi lát nữa, bá ra tay thì phải khống chế ông ta ngay!"

"Tuyệt đối không thể cho ông ta có cơ hội phát điên!" "Nếu không thì có khi ông ta sẽ làm ra chuyện gì đó đấy!" Bạch Hổ hiểu được khẩu hình: "Hiểu rồi!"

Nhưng, ông ấy thật sự rất tò mò, Đại tổng đốc là ai vậy? Tại sao ông ấy không có tí ấn tượng nào nhỉ?

Lúc này.

Thuyền nhỏ cập bờ.

Đỗ Nguyệt Nhi vui vẻ nhảy xuống thuyền, dịu dàng đi đến trước mặt Đại tổng đốc hành lễ: "Nguyệt Nhi chào Đại tổng đốc!"

"Ha ha ha..."

Đại tổng đốc cười đến mức da mặt nhăn nhúm, nhìn vào chẳng những không hiền từ, trái lại còn có vài phần âm trầm, ánh mắt vẩn đục quan sát Đỗ Nguyệt Nhi: "Nguyệt Nhi vất vả rồi!"

"Tới là tốt rồi!"

Nói xong.

Ông ta nhìn chằm chằm Hạ Thiên và Bạch Hổ rồi hỏi: "Nguyệt Nhị, hai vị này trông lạ mặt thế, họ là người bên cạnh phụ thân con à?”

Ánh mắt của Đại tổng đốc làm Hạ Thiên liên tưởng đến con mãng xà hai nghìn năm.

Vừa xảo quyệt vừa hung ác! Đỗ Nguyệt Nhi giới thiệu thân phận giả của Hạ Thiên và Bạch Hổ.

Đại tổng đốc không hỏi thêm nữa: "Nguyệt Nhi, Đại tổng đốc bá bá biết con sắp tới nên đã chuẩn bị rất nhiều món con thích, đi, theo ta đi dùng bữa đi!"

Đỗ Nguyệt Nhi nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó mới nói: "Vâng!" "Vất vả cho Đại tổng đốc bá bá rồi!" Trong giọng điệu đã thêm ba phần lạnh nhạt so với trước đây.

Đại tổng đốc theo ánh mắt của Đỗ Nguyệt Nhi nhìn Hạ Thiên một cái, sát ý càng hăng: "Bạch Tinh và Bạch Hổ cũng đi cùng đi!"

"Kể cho bổn đại tổng đốc nghe chuyện phụ thân Nguyệt Nhi bị bắt đi!" "Vâng!"

Đây chính là ý nguyện của Hạ Thiên!

Chẳng mấy chốc.

Đại tổng đốc đã dẫn mọi người đi vào sâu trong thung lũng, nơi đây có một gian nhà gỗ to cao nhất.

Ông ta đẩy cửa đi vào.

Lập tức.

Đập vào mắt là những mốn đồ nội thất đơn sơ, một bàn hai ghế, trên bàn bày sẵn các món ăn nóng hổi.

Ngoài ra, trong góc phòng, chỉ có một đồ vật thứ ba.... một cái chum lớn đậy nắp gỗ.

Đặc biệt bắt mắt! Đúng lúc này.

Hạ Thiên như nhìn thấy trong cái chum đấy chính là một bé gái tay chân đứt đoạn, co quắp, hấp hối.