Chiếc quần của Sở Dương dọc theo eo cậu mà chậm rãi trượt xuống đùi, từ dưới lên trên đều nhìn chăm chú vào Sở Dương, cách lớp quần vạch ra một cậu bạn học nhỏ của Sở Dương.
Đúng là Sở Dương đang đến tuổi phát triển, căn bản không thể bình tĩnh được, tối hôm qua cậu dùng Hồng Hoang cố gắng để tự khống chế chính mình, ai mà ngờ được lửa lớn vừa mới được dập tắt không được bao lâu thì còn thừa lại những ngọn lửa nhỏ, người này lại không biết sống chết đổ nguyên một thùng xăng, lại còn là loại chín mươi lăm, mới vừa lấy cậu nhỏ ra, Trình Cần dùng tay nắm lấy rồi cúi đầu ngậm vào...
Sau đó, Trình Cần đột nhiên cảm thấy không muốn ăn khi nhìn thấy tô cháo trắng.
Sở Dương sờ sờ gáy: “Anh không thích sao? Trong nhà vẫn còn mấy bịch sữa đậu nành, anh có muốn uống không?”
Trình Cần nhướng mày: “Vừa rồi anh uống còn chưa đủ sao?”
Sở Dương sửng sốt, ngượng ngùng, cậu gắp cho Trình Cần một chiếc bánh bao còn nóng hổi, yên lặng hơi cúi đầu uống cháo: “Nếu không thì anh chịu khó ăn cái này nhé.”
Trình Cần: “…”
Rõ ràng miệng anh cười gian, còn không nhịn được khiến anh nuốt luôn lòng trắng trứng, mỗi một cử chỉ động tác đều thân mật, hương vị ngửi qua cũng đã hưởng thụ, dáng vẻ cùng với vẻ mặt ngượng ngùng này thực sự làm người khác khó hiểu.
Nhà của Sở Dương là một căn nhà hai tầng, phòng ăn nằm cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, ánh sáng mặt trời lúc này quả thực rất tốt, Sở Dương ngồi đối diện với Trình Cần, cả người như nạm một tầng viền vàng, anh đổi thành một chiếc áo len sợi dày màu ngà voi. Nếu như mọi người gặp việc vui, sảng khoái trong những dịp vui vẻ, làn da của họ sẽ trắng như ngọc trai và dường như có thể thấy rõ các mạch máu ở vành tai.
Trình Cần cảm thấy một cậu trai trẻ lớn đến chừng này mà thẹn thùng thì rất là đáng yêu.
Trình Cần nói: “Sở Dương, tôi thích em.”
Sở Dương sửng sốt, tay cầm bánh bao kẹp trứng như ngưng đọng ở giữa không trung, vài giây sau, quả trứng rơi xuống.
“Em cũng vậy.”
Sau khi ăn xong, Trình Cần đến tham quan chỗ mà Sở Dương luôn miệng gọi là “chung cư”.
So với cảnh sắc thiếu một chút nghệ thuật ở nhà Trình Cần thì nhà của Sở Dương nhìn tổng quát thì cũng khá là hài hòa, phong cách trang trí trong nhà vô cùng giản đơn, tông màu nhẹ nhàng, không quá trống trải, chính giữa phòng khách còn được bày ra bộ ấm trà nghệ thuật, một bộ tử sa, một bộ thủy tinh, Sở Dương nói là nếu muốn uống trong bộ tử sa thì uống với trà Ô Long, còn uống trong bộ thủy tinh thì kèm theo trà xanh, giúp cơ thể tươi trẻ và được sức khỏe dồi dào nữa.
Trình Cần nghĩ rằng Sở Dương cùng với ông Trình chắc có thể làm bạn cùng tán gẫu ba chủ đề này luôn cũng được.
Ngoài phòng ngủ còn có ban công kính trên lầu hai. Dưới đất trồng nhiều cây cỏ hoa lá lạ mắt, có vài chậu cây có tuổi đời hơn hai mươi năm, trên cửa sổ thủy tinh ở ban công nhà có treo một chậu thủy lan điếu, mặt trên mở ra mộng bông hoa nhỏ màu trắng, sinh sôi không thôi. Đây đúng là một mảnh vườn nhỏ vô cùng tràn đầy sức sống.
Ban công bên cạnh chính là phòng làm việc của Sở Dương, đối với một họa sĩ mà nói, đó là một môi trường làm việc tương đối chuyên nghiệp và đáng mơ ước của nhiều người.
Trình Cần không dám quấy rầy nhiều hơn nữa, họa sĩ Sở Dương quả thực vô cùng nghiêm túc, mỗi lần anh gõ cửa đều không một tiếng trả lời lại, cuối cùng lưu luyến không muốn rời, bản thân cố gắng miễn cưỡng rời đi.
Trình Cần trở lại ban công, tùy tiện tìm một cây viết bi, anh ngồi vào ghế của mấy ông lão lắc lư, đầu óc trống rỗng một lúc thì linh cảm bỗng nhiên ùa đến, đầu bút dừng ở trên tờ giấy Kent trắng tinh, anh chậm rãi ra ban công phác họa.
Qua một lúc thật lâu, Trình Cần cảm thấy tay có chút đau, chắc là do lâu rồi tay không có hoạt động lâu như vậy, sau đó viết tên chủ đề và dòng chữ ngày tháng năm lên trên đầu tờ giấy.
Đơn giản.
Ngày 19 tháng 2 năm 201*
Trình Cần bắt đầu vào việc sáng tác tác phẩm của chính mình, anh dồn hết mọi sự tập trung của mình ở mức độ cực cao, tựa như việc đang chụp một bức ảnh, nhưng một ống kính vẫn chưa đủ để khai thác sâu vào điều mà anh muốn nên anh dùng hết những ống kính mà mình có được để khai thác sâu hơn. Anh không nhịn được cười, cảm thấy tác phẩm này nếu như trong người không có cảm hứng, bản thân anh sáng tác sẽ rất khó chịu giống như bị táo bón, cũng tựa như tới thời điểm bà dì đến, ban đêm dù có chuẩn bị loại có cánh thì vẫn phải đề phòng rò rỉ.
Anh nhìn vào lòng bàn tay của mình, chậm rãi giơ lên, chặn lấy chùm tia sáng đang xuyên qua khe hở chiếu đến chậu cây lan điếu, anh nghiêng đầu, cách một bức tường, giống như có thể nhìn thấy được dáng vẻ nghiêm túc của Sở Dương ở trong phòng, cả người giống như bị lấp đầy bởi một điều gì đó rất khó để nói ra, cảm thấy không có gì là không thể chiếm được.
Cho dù không chiếm được đi chăng nữa, chỉ cần Sở Dương nói không có gì thì anh sẽ liền ở lại.
Đúng vậy, anh sẽ ở lại.
Trình Cần đưa bức tranh lên cao đối với mặt mình, nó thoảng nhàn nhạt mùi vị mực dầu xọc vào khe mũi, có vẻ mùi ấy rất là thơm.
Anh khoanh hai tay, khóe miệng câu lên, anh đang tận hưởng niềm vui của một cuộc sống đơn giản, giống một cuộc sống mới.
Đúng, là một cuộc sống mới.
“Anh mệt rồi sao?” Giọng nói của Sở Dương truyền vào tai của Trình Cần, sau đó bức tranh được gỡ ra, một khuôn mặt đẹp trai và vô cùng trong sáng hiện ra.
Trình Cần nói: “Không có, chỉ là đang suy nghĩ một chút việc.”
“À.” Sở Dương nhìn vào tác phẩm của Trình Cần, cậu luôn biết những bức tranh của Trình Cần đều làm cho người khác phải nhìn dưới con mắt vô cùng khán phục trước bản lĩnh của anh, ánh mắt kinh ngạc, sau đó chậm rãi chuyển thành sự ghen tỵ: “Đẹp.”
Trình Cần nghiêng đầu nhìn cậu: “Làm sao vậy? Sao lại tỏ ra vẻ như ai sắp lấy gì của em vậy.”
Sở Dương khom lưng, đem bản thân vây quanh Trình Cần trên chiếc ghế dựa: “Em sắp không đuổi kịp anh nữa rồi, anh vẽ đẹp quá trời luôn.”
Trình Cần búng vào cái mũi của Sở Dương: “Nói bừa, vậy cố gắng chăm chỉ nữa đi, em thì làm sao không thể giỏi hơn một người tàn tật như tôi được chứ…”
Sở Dương dùng tay chặn lại miệng của Trình Cần, cắn môi dưới của Trình Cần một cái, nghe được đối phương “hừ” một tiếng, cậu hài lòng rồi thả ra: “Còn nói bậy nữa không?”
“Không.” Trình Cần chạm chạm môi, cảm giác như môi dưới của bản thân bị hôn đến chảy cả máu rồi: “Chậm chậm lại một tý đi, cậu trai trẻ.”
Sở Dương cười, thổi thổi vào miệng của Trình Cần và hôn lên môi anh một lần nữa.
Trình Cần nói: “Tại sao không vẽ tiếp?”
“Có chút mất hứng.” Sở Dương hôn lên mũi của anh, đứng dậy duỗi thẳng cả người: “Nếu không thì giúp em nhìn thử xem?”
Trình Cần nghi ngờ mà nhìn Sở Dương, rõ ràng không tin, anh nói: “Ý của em là nhìn như thế nào đây?”
Sở Dương không hiểu ra sao, có thể sau khi cùng thầy giáo trải qua một thời gian dài, cậu tự nhiên có thể lái xe và dừng xe càng ngày càng thuần thục: "Nghiêm túc, em sẽ không quấy rầy anh nữa."
Trình Cần nhướng mày: “Đi đi.”
Khẩu thị tâm phi vẫn luôn là bản lĩnh giữ nhà của Trình Cần, vài phút sau, đi cùng với những người khác đi đến phòng làm việc.
Trình Cần nói cho Sở Dương làm thế nào để thực hiện tốt hơn, thuận tay lấy phân kính xử lý.
Sở Dương rất thông minh, cậu có thể nhìn một chút là hiểu được, lời thoại sửa lại theo một trật tự, trình tự rõ ràng, nếu không phải bối cảnh truyện khác với cốt truyện, phong cách vẽ truyện quả thực có chút giống với cảnh tượng của《 Thần đỉnh 》, nhưng ý tưởng này nhanh chóng bị chính bản thân vứt bỏ, chẳng phải là thiếu tôn trọng một họa sĩ khi nghĩ như vậy sao?
Trình Cần hỏi: “Em đang xài ở trang web nào? Em đã ký hợp đồng chưa?”
“Fofo.” Sở Dương nói: “Chưa đâu, sau khi thay đổi yêu cầu trong hợp đồng thì mới xem xét lại, nó có nhiều điểm quá bất thường.”
“Hóa ra là Fofo, trong đó có nhiều nam thần.” Trình Cần gật gật đầu: “Phòng làm việc của chúng ta cũng thường xuyên hợp tác kia mà, áo choàng của em là gì?”
Sở Dương cười bí hiểm: “Không nói cho anh biết đâu.”
“Ai da.” Trình Cần bĩu môi: “Không phải nằm ở trên đường đó chứ?”
“Đúng vậy.” Sở Dương nhìn vẻ mặt buồn bực của Trình Cần, cậu cười ha ha: “Sau này sẽ nói cho anh biết, hiện tại em vẫn còn mắc cỡ.”
Trình Cần trợn trắng cả hai mắt: “Thấy rồi, tất cả đều bị tôi nhìn thấy hết rồi, xấu hổ cái gì chứ!”
Sở Dương: “…”
Trình Cần cầm chìa khóa xe, xua xua tay: “Đi làm đây, em ở nhà mà xấu hổ đi nhé.”
Sở Dương lôi kéo cánh tay của Trình Cần túm trở về, hôn hôn phía sau cổ của anh, kề vào bên tai anh và nói: “Chú Trình, buổi chiều gặp lại.”
Trình Cần nói: “Giữa trưa tôi sẽ trở về, giữa trưa là có thể thấy.”
Sở Dương nói: “Được, em sẽ đi nấu cơm.”
Sau khi đến phòng làm việc để giải quyết một số việc gấp, Trình Cần chuẩn bị về nhà thu dọn đồ đạc và qua nhà ở với Sở Dương mà không hề biết xấu hổ.
Không nói đến phòng sách của Sở Dương quả thực rất đỉnh cao, chủ yếu là anh đã nhìn trúng ban công, nơi có ánh sáng cũng không tồi, có hoa lá cây cỏ gì đó mà cậu không thể một mình nuôi dưỡng, chăm sóc hết chúng, sau buổi chiều thì có thể uống cà phê và đọc sách. Chỉ cần như vậy thôi là vô cùng hài lòng rồi! Quan trọng hơn, anh muốn làm việc ở hai nơi này, nhưng Sở Dương lại không có việc gì làm.
Trình Cần trở lại phòng làm việc để đóng gói những dụng cụ vẽ tranh và chuẩn bị bỏ qua công việc làm, Lý An Sâm chặn người anh lại và kể cho anh nghe một tin vui.
Anh ta nói: “ Tác giả Mõ Quân Tưởng của《 Đại thần hàng yêu cùng thực tập sinh bắt quỷ 》đã ký hợp đồng với phòng làm việc của chúng ta rồi đó.”
Trình Cần sửng sốt, cười nói: “Đây đúng thật là chuyện tốt, cậu có thể tự mình đi tiếp nhận vụ này đi, nhớ tiếp đãi đàng hoàng với người ta.”
Lý An Sâm tháo kính xuống và lau nó bằng khăn chuyên dụng.