Ông chú đứng lên xoa đầu cậu nhóc nhỏ đáng yêu, nở nụ cười vô cùng tươi:
- Chú đi làm thủ tục nhập viện
- Chú đi rồi phải về đừng có bỏ trốn luôn đó!
- Quay lại nhanh thôi! Tiểu Tề nằm ngủ chút đi
Chú bước ra khỏi phòng, cậu rất vui vẻ ngóng theo, như vậy chắc là ổn thoả rồi phải tìm cách gì để chú ấy nói lời yêu mình đây?
Nhóc con ngồi chờ chú rồi chuyển sang nằm chờ được một thì đã ngủ quên khi nào không hay. Đến khi cậu thức dậy thì vẫn chưa thấy chú đâu Khải Tề cảm thấy bất an:
- Lẽ nào chú Thiệu bỏ trốn thiệt rồi sao?
Cậu bệnh nhân này liền xuống giường mang dép vào bước ra khỏi phòng đi dạo trên hành lang nhìn ngó xung quanh đi một lát đã xuống tới sân thì cậu cảm thấy mệt nên đã ngồi xuống ghế đá:
- Ông chú nói không bỏ mặc mình. Vậy mà giờ đang ở đâu không biết nữa!
Khải Tề ngồi trên ghế đá nhìn những đi qua lại, cảm nhận bầu không khí trong lành của những tán cây xanh mang lại thì tự dưng có một cách tay khoác vai cậu:
- Cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Tề rồi.
Cậu liền dập tắt đi thái độ tận hưởng cuộc sống mà thay vào đó là vẻ mặt buồn bã:
- Chú nói không bỏ mặc Tiểu Tề mà! Vậy chú lại đi mà không chịu quay lại
Người đàn ông lại dùng tay véo má cậu kéo lên, rồi ấm áp nắm lấy bàn tay của cậu nhóc:
- Chú đi về nầu đồ ăn cho Tiểu Tề
- Sao chú không nói với Tiểu Tề?
- Chú đi làm thủ tục nhập viện quay lại thì Tiểu Tề ngủ rồi, chú sợ Tiểu Tề lo lắng còn xin y tá tời giấy note ghi lại dán trong phòng.
- Tiểu Tề không thấy tờ giấy nào hết
- Chắc gió thổi bay mất rồi. Tiểu Tề ngoan, chú quay lại rồi mình lên phòng ăn cơm đi, ăn không đúng bữa thì đau dạ dày nữa đó.
Một người đàn ông đẹp trai cùng với một cậu thanh niên đáng yêu cùng bước bên cạnh nhau đi quay về phòng. Trên đường đi lại qua cô bác sĩ khám cho Tiểu Tề và một cô y tá đang đứng bên cạnh cứ cười khúc khích:
- Cô thấy hai người này hợp nhau lắm không?
- Bác sĩ nói hai người đàn ông đó? Tôi nghĩ họ ở bên nhau chắc sẽ vui lắm đó
- Cô cũng thấy vậy sao? Người ta tình bể bình luôn đó
- Cặp chú cháu này vô cùng đẹp đôi, mong sẽ có một ngày thấy được hôn lễ của họ
Hai người ngồi xuống cái ghế sofa cạnh cửa sổ, với một cái bàn đã được bày đủ thức ăn.
- Chú đút cho Tiểu Tề đi
- Được chú chiều Tiểu Tề hết
Người đàn ông cẩn trọng đưa từng muỗng cơm, từng miếng thịt, cọng rau vào miệng của cậu:
- Có chú đút ăn đúng là ngon hơn rất nhiều
- Để chú mớm cho thì còn ngon hơn nữa đó
- Chú học ai cái kiểu nham nhở như vậy hả?
- Không phải Tiểu Tề thích như vậy sao?
Cậu nhóc ngồi nhích xa ra chú rồi đứng lên ngượng ngùng đi vào nhà tắm:
- Tiểu Tề no rồi chú ăn đi
- Mới ăn xong đừng có tắm
- Đi vệ sinh được không?
- Được
Giang Thiệu ăn xong thì dọn dẹp hộp đựng thức ăn lại ngay ngắn, để vào một góc gọn gàng, giọng của cậu nhóc lại vang ra:
- Chú có cái khăn nào không, lấy cho Tiểu Tề một cái với. Tiểu Tề làm rơi xuống sàn ướt hết rồi
- Đã nói đi vệ sinh mà sao lại tắm?
- Cơm tiêu hoá hết rồi không sao đâu chú
Người đàn ông vừa nói chuyện vừa tìm trong balo đem tới lấy ra một cái khăn tắm đến trước nhà tắm:
- Khăn đến rồi
Chàng trai khép nép mở cửa rất nhỏ ra rồi đưa tay ra ngoài, người đàn ông thấy như thế thì lại bật cười khúc khích.
Chú đẩy dần cánh cửa vào, cậu cũng không cản nổi rồi cánh cửa được mở ra, cậu nhóc cầm lấy cái khăn nhưng một đầu kia chú giữ chặt dùng sức kéo lại khiến Khải Tề bước lại gần.
Giang Thiệu giữ lấy cằm của cậu và trao cho cậu một nụ hôn nhẹ vào môi rồi buông cái khăn ra:
- Đây là trả công chú cho mượn khăn, lau người nhanh nếu không để nước ngấm vào cơ thể lại bệnh nữa đó
Chàng trai cầm lấy khăn, liền nhanh chóng đóng cánh cửa lại. Cái gì vậy? Chú ấy đang trong trạng thái bình tĩnh mà sao lại hôn mình như thế? Lẽ nào chú ấy giúp ai cái gì thì sẽ đều làm như thế!
Một người thì nằm trên giường còn một người khác lại nằm trên ghế sofa cùng nhau xem tivi chỉ được một lúc cậu phát hiện người chú nằm ở bên cạnh chỉ xem điện thoại.
Cậu nhóc tắt tivi, nằm nghiêng người qua hướng người đàn ông đang nghịch điện thoại:
- Chú làm gì vậy? Hai người chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi được không?
- Tiểu Tề muốn nói gì?
Chàng trai hít một hơi sâu, suy nghĩ kĩ những gì bản thân chuẩn bị muốn nói:
- Ngày hôm đó cái tên đó bất ngờ hôn... nên mới không kịp phản ứng. Tiểu Tề đã đẩy hắn ra sau đó và đuổi theo chú nhưng chẳng tìm thấy.
Người đàn ông đang chơi điện thoại nhưng vẫn chú ý những lời nói của chàng trai mà lòng rất vui, bất giác mỉm cười:
- Chú cứ tưởng hai người quay lại rồi
- Vậy nên chú mới giận, không muốn gặp Tiểu Tề
- Không có giận, chỉ là chú thấy tên đó không xứng bên cạnh Tiểu Tề nữa nhưng mà chuyện yêu đương của giới trẻ chú không xen vào được. Chú bận nhiều việc quá nên không rảnh ở nhà chứ đâu có tránh mặt Tiểu Tề
Cậu nhóc nhỏ lườm vị giáo sư đang rất thờ ơ ở kia, rõ ràng là tránh mặt mình mà cứ chối nhưng sao chú phải lại như vậy?
- Chú nói chuyện thì cũng phải nhìn mặt người khác chứ
Người đàn ông siết chặt điện thoại, lỡ khi nhìn nhóc mà chú lại không kiềm lòng được rồi sao, người chú cũng bỏ điện thoại xuống nằm nghiêng người qua hướng Tiểu Tề:
- Chú đang ngắm nhìn nhóc con đây!
- Chú sao này đừng có mất tích như thế được không? Có gì chú cũng nghe điện thoại của Tiểu Tề được không?
- Được, chú biết rồi. Tiểu Tề cũng hứa với chú là đừng quay lại với tên tồi tệ đó được không?
- Sẽ không đâu, Tiểu Tề không bao giờ muốn quay lại với người đã lừa gạt, đã phản bội mình đâu
- Sao lại đi uống rượu với Chí Dương?
- Tiểu Tề biết người đó là bạn thân chú nên tìm cách liên lạc. Chú ấy nói chú ở quán rượu đến rồi thì chú chưa tới nên đã vô tình uống với chú ấy say như thế!
Cái tên này dám lừa cả Tiểu Tề, Giang Thiệu tự dưng nằm co người lại, tay lại cứ vuốt cánh tay của chính mình:
- Ở đây cũng lạnh quá đó!
- Sao? Chỗ của Tiểu Tề ấm lắm!
- Vậy Tiểu Tề ngủ sớm đi
- Chú ngủ ngon
Người đàn ông nằm trên sofa mà cứ thay đổi dáng nằm rất khó khăn, Khải Tề nở nụ cười rồi kéo chăn lên, nhìn chú tội nghiệp quá! Phải nằm trên cái sofa cứng nhắc đó mà còn bị lạnh người. Chàng trai ngây ngơ nằm qua một bên rồi vỗ tay lên giường:
- Chú lên đây ngủ đi và chỉ ngủ thôi đó!
- Tiểu Tề thấy không thoải mái thì không sao đâu chú ngủ ở đây cũng được mà
- Lúc trước Tiểu Tề bị bệnh chú đều bệnh cạnh chăm sóc, đâu có gì mà không thoải mái
Người đàn ông giây lát đã nằm gọn trên giường và chùm chăn lên người:
- Ở đây đúng là rất ấm, nhưng tay chú vẫn rất lạnh
Trong lúc đang nói thì tay lại mò vào bên trong áo rồi chạm vào cơ thể của nhóc con liền bị cậu phát hiện giữ lại:
- Tay để trong người Tiểu Tề ấm thật đó!
- Chú... ưm... đừng như vậy mà!
Nhóc con không thành thật miệng kêu dừng mà cơ thể lại phản ứng, chú còn xoa xoa ngực của cậu:
- Lúc nãy nằm bên kia lạnh lắm! Tay chú sắp đông lại rồi! Có phải Tiểu Tề ghét bỏ chú, không muốn giúp chú sưởi ấm
- Không... không có mà... chỉ là chú... đừng di chuyển đi lung tung
- Chú cháu mình mà Tiểu Tề còn ngại nữa sao?
Người đàn ông bỗng dưng nằm sát lại gần cậu nhóc hơn, mắt nhìn thẳng gương mặt ngượng ngùng đó rồi bỗng hôn lấy cậu rất sâu. Một nụ hôn tràn ngập sắc tình, cái cảm giác ươn ướt đó là khó nào diễn tả được:
- Đang ở bệnh viện đó, chú đừng như vậy nữa mà!