Cửu U Long Giới

Chương 30: Nữ Thái Sơn




"Đấu quyết?" Nghe thấy hai từ đó, hai mắt Bạch Khởi rực sáng, cứ như một kẻ bị đói khát lâu ngày nhìn thấy thức ăn, nước miếng gần như sắp rớt cả ra rồi. Lời của Bạch Ngọc Đường chính là mong muốn tha thiết bấy lâu nay của Bạch Khởi tăng cường lực lượng của mình.

Tu vi của Bạch Ngọc Đường ra sao Bạch Khởi cũng không biết, nhưng có thể đoán rằng vị lão tổ tông gần trăm tuổi này nhất định lợi hại hơn người cha riêng của hắn rất nhiều. Có thể kết giao với Bạch Ngọc Đường, tu vi của lão bằng hữu này có thể tưởng tượng được. Tuyệt học bí truyền của ông ta thì không nói cũng biết lợi hại thế nào.

Nhìn bộ dạng của Bạch Khởi, Bạch Ngọc Đường cũng không tức giận, ông mỉm cười nhìn Bạch Khởi, sau đó rút từ trong tay ra một cuộn vải, trên quyển trục viết bốn chữ thiếp vàng "Bất bại kiếm quyết".

"Tên hay quá" Bạch Khởi nhìn thấy quyển trục, đặt trong tay, bất giác tán thưởng. Chỉ nhìn tên thôi cũng biết cái vật này chắc chắn không tồi rồi, nếu không làm sao có cái tên kiêu ngạo như vậy chứ.

"Ha ha, đâu chỉ tên hay, đó chính là tính mạng, là tuyệt kĩ nổi tiếng của cái lão tiểu tử đó. Bất bại kiếm quyết đó là do tổ tiên của ông bạn già ta truyền lại, nghe nói từng là tuyệt kiếm thượng phẩm thiên cấp. Chỉ tiếc là ba thức phía sau đã bị thất lạc. Cho đến nay "Bất bại kiếm quyết" đã mất đi ba thức có uy lực lớn nhất, chỉ còn là địa cấp trung đoạn mà thôi, nếu không thì cho dù ta có nói đứt lưỡi hắn cũng không cho ta đâu". Bạch Ngọc Đường vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, vẻ mặt đầy tự hào nói.

"Đa tạ lão tổ tổng…" Bạch Khởi chắp tay cảm tạ Bạch Ngọc Đường. Đây là lời cảm tạ từ tận đáy lòng, vì Bạch Ngọc Đường đã vì hắn mà bôn ba một chuyến dài, thậm chí không màng sĩ diện đi tìm đấu quyết phù hợp cho mình.

" Đừng tạ ơn ta vội, cuốn "Bất bại kiếm quyết" đó đâu phải cho không, người ta có điều kiện đó". Bạch Ngọc Đường xua tay, khẽ cười nói.

Bạch Khởi vừa mới nhấc chén trà định uống, nghe xong bỗng lặng người, trầm ngâm một lát " Điều kiện gì vậy?"

Vừa nói vừa nhấp môi uống một ngụm trà.

"Điều kiện gì ư? Cái lão tiểu tử đó có một cô cháu gái bảo bối, từ nhỏ mồ côi cha mẹ nên luôn ở bên cạnh ông. Ta nói qua tình hình của ngươi cho hắn, thế là hắn liền nói cuốn "Bất bại kiếm quyết" xem như của hồi môn của cháu gái hắn, người làm cháu rể hắn thì cuốn kiếm phổ này đương nhiên sẽ là của ngươi, thế nên lão phu đã thay ngươi đồng ý rồi" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

"Phụt…" Bạch Khởi đang uống trà nghe thấy thế liền phun hết nước ra, ho khan hai tiếng rồi đặt tách trà xuống. Hắn nhìn Bạch Ngọc Đường, khuôn mặt đần ra không hiểu chuyện gì "Lão tổ tông, người nói gì vậy? hôn…hôn sự?"

"Uhm…ngươi tưởng thế nào, tưởng rằng người ta cho không ngươi à, ta và lão bạn già đó tuy rằng giao tình rất tốt nhưng chẳng có đạo lí nào người ta cho không tuyệt nghệ gia truyền bao giờ cả." Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn hắn, bộ dáng như đứa trẻ khó dạy vậy.

Thật ra, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này Bạch Khởi đều chưa từng yêu đương. Tuy kiếp trước đã từng động lòng với một vài cô nương xinh đẹp yêu kiều, nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp để theo đuổi, vì thế vẫn không cách nào tạm biệt cuộc sống độc thân của mình.

Trong mấy tháng ở kiếp này, Bạch Khởi chỉ toàn tâm toàn lực theo đuổi võ công, ngày nào cũng luyện công đến điên cuồng, chẳng có thời gian nghĩ đến mấy chuyện nam nữ. Cũng không phải Bạch Khởi không muốn, chỉ là hắn cảm thấy sức mình chưa thể bảo vệ được người con gái mình yêu, cho nên hắn cũng không nghĩ đến chuyện này.

Bạch Khởi chưa từng nghĩ tới sự việc lại thành ra thế này, lão tổ tông Bạch Ngọc Đường đi một chuyến bỗng nhiên tìm cho mình một lão bà…

Hơn thế nữa lão bà này còn kèm theo một cuốn tuyệt kĩ địa cấp trung phẩm. Nhưng của hồi môn càng hậu hĩnh Bạch Khởi càng thấy lo lắng.

Còn về vì sao lại lo lắng? Chuyện đó không hỏi cũng biết. Nếu là một nữ nhân xinh đẹp, chắc hẳn rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi xếp hàng theo đuổi. Cho dù người ta không cho thứ gì làm của hồi môn có lẽ cũng không ít người tình nguyện kết thân.

Thế mà của hồi môn của nữ nhân này lại hậu hĩnh như vậy, Bạch Khởi có chút không dám tiếp nhận. Trong đầu Bạch Khởi hiện lên hình ảnh một cô gái thân cao tám thước, mặt đầy lông lá, trông giống người vượn, giống như vượn ở người Thái Sơn. Nghĩ đến đây Bạch Khởi lạnh cả người, sắc mặt biến đổi khó coi như Trương Phi, còn khó chịu hơn so với nuốt phải con ruồi.

Trong một lúc Bạch Khởi không biết nên làm thế nào. Hay là đồng ý, nhưng chịu sao nổi nữ Thái Sơn đó. Hay từ chối vậy, bí kíp võ công đến tay rồi lại không cánh mà bay? Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

"Thế nào? Tiểu tử ngươi không muốn ư?" Thấy sắc mặt của Bạch Khởi, Bạch Ngọc Đường liền hỏi.

" Cái này…không có …" Bạch Khởi cắn răng nói. Lúc nói những lời này trong lòng đã tự quyết: "Nếu cô nương đó thật sự tướng mạo giống như người vượn Thái Sơn thì cho dù chết cũng không lấy, nhưng quyển bí kíp đó nhất định phải có, cùng lắm đến lúc đó bồi thường gấp mười lần là được chứ gì".

"Ha ha ha… Được… Không hổ là con cháu Bạch gia, biết nên lựa chọn thế nào… Đợi sau này ngươi công thành danh toại, muốn có nư nhân nào mà không được chứ? Cái ngươi buộc phải làm là để cái danh chính thất cho nữ nhân đó mà thôi, việc trao đổi lần này ngươi đã lời to rồi"

Lão tổ tông không nói thì thôi, nói như vậy Bạch Khởi bất giác lại tưởng tưởng ra hình ảnh của nữ Thái Sơn đó. Nghĩ đến đây Bạch Khởi lạnh cả người, suýt chút nữa không nhịn được nôn khan một cái… Nếu không phải trước mặt lão tổ tông, không chừng Bạch Khởi đã chìm vào ảo tưởng của mình, nôn thốc nôn tháo ra rồi.