Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 32: Vào trận




Editor: Linh

Tướng sĩ hai quân sắp hàng chỉnh tề, trên mặt ai ai cũng đầy sát khí, đứng ngoài cửa thành giằng co.

Sa Thác Lỗ vẻ mặt hung thần ác sát lướt mắt qua quân Ký Châu, khi nhìn thấy Phong Tình nhịn không được cười nhạo ra tiếng, “Sao lại là oa nhi miệng đầy hơi sữa như ngươi? Hay là nước Khương các ngươi không còn người, lần nào cũng là ngươi xuất chiến? Ta thấy chắc lông của ngươi còn chưa dài hết đâu nhỉ?”

Sa Thác Lỗ nói xong liền cười ha ha, binh lính nước Đông Khuê cũng cười theo, trong lúc nhất thời tiếng cười đinh tai nhức óc quanh quẩn ngoài thành, thật lâu không biến mất.

Phong Tình xùy một tiếng, nói với Sa Thác Lỗ: “Lông ta dài hay chưa dài mắc mớ gì đến ngươi? Ta buổi tối cũng không phải ôm ngươi ngủ.”

Phong Tình vừa nói xong tiếng cười của Sa Thác Lỗ liền im bặt, trên mặt lúc trắng lúc xanh: “Ngươi dám vũ nhục bản tướng như vậy?”

Phong Tình lắc đầu, “Không, ta cảm thấy bị vũ nhục chính là ta.”

Sa Thác Lỗ: “…..”

Sa Thác Lỗ tức giận đang chuẩn bị thúc ngựa xuất chiến thì bị Bàn Cửu ở bên cạnh ngăn cản. Bàn Cửu ánh mắt tuần tra đối diện một vòng, đầu tiên là dừng lại trên người Vệ Anh một lát, cuối cùng rơi vào trên người Ôn Ly, “Ơ, đây là tiểu nương tử từ đâu đến, bộ dáng cũng thật xinh đẹp.”

Nhìn thấy lông mày Vệ Anh nhíu lại, Phong Tình vội lên tiếng nói: “Ta nói này Tiểu Ban Cưu, nữ nhân nước Đông Khuê các ngươi có phải là chướng mắt các ngươi hay không vậy? Nếu thật sự là vậy thì ngươi cũng đừng sốt ruột, ngươi xem Sa Thác Lỗ tướng quân đói khát như vậy, hai người các ngươi vừa vặn có thể gom thành một đôi.”

“Phi!” Sa Thác Lỗ hướng mặt đất nhổ một ngụm nước miếng, mắng Phong Tình: “Ngươi con mẹ nó ít ở đó nói hưu nói vượn!”

Phong Tình nhếch miệng cười, “Chẳng lẽ Sa Thác Lỗ tướng quân cảm thấy Tiểu Ban Cưu không xứng với ngươi?”

“Đương nhiên không phải!” Sa Thác Lỗ vội lên tiếng phủ nhận.

Phong Tình nói: “Vậy ta đây chúc các ngươi trăm năm hòa hợp.”

Sa Thác Lỗ: “…..”

Cảm thấy giống như….. Vẫn có chỗ nào đó không đúng.

Ôn Ly im lặng nhìn về phía Phong Tình, năng lực làm lệch lầu nhanh chóng như vậy, thật đúng là không tầm thường.

Bàn Cửu trừng mắt nhìn Sa Thác Lỗ một cái, chuẩn bị phản kích lại Phong Tình, “Khánh vương, vị đứng bên cạnh ngươi đây có phải Khánh vương phi không?”

Vệ Anh lạnh lùng nhìn Bàn Cửu, Trầm giọng nói: “Không liên quan đến ngươi.”

Bàn Cửu nghe vậy cười đến vô cùng xán lạn, “Làm sao có thể không liên quan đến ta chứ? Để một cô nương như hoa như ngọc như vậy lên chiến trường, ta thấy rất là đau lòng.”

Vệ Anh mím môi hừ lạnh một tiếng, “Đau lòng của ngươi vẫn nên để dành cho Sa Thác Lỗ tướng quân đi.”

Sa Thác Lỗ thân thể chấn động, sau đó gò má mất tự nhiên bắt đầu đỏ ửng.

Bàn Cửu: “…..”

Hắn quyết định, Vệ Anh lệch bọn họ mấy lần, hắn sẽ lệch trả lại đủ từng đó.

Hắn nhìn Ôn Ly, thở dài một tiếng: “Nếu bổn vương cưới được một phu nhân mỹ lệ như vậy, nhất định sẽ đặt nàng lên đầu quả tim, tuyệt không để nàng phải lên nơi nguy hiểm như chiến trường này.”

Vệ Anh con ngươi trầm xuống, Ôn Ly nhìn Bàn Cửu, nghiêm túc nói: “Trái tim của ngươi có bao nhiêu nhọn? Có phải sẽ đâm chết phu nhân của ngươi hay không?”

Bàn Cửu: “…..”

Phong Tình phụt cười ha ha, tướng sĩ trong quân cũng phì cười hả hê. Thấy sắc mặt Vệ Anh dần hòa hoãn xuống, Ôn Ly trong lòng thở phào một hơi.

Tranh cãi ầm ĩ xong rồi, Mục Tu khẩn cấp muốn xông lên cùng đối phương đánh một trận: “Được rồi, các ngươi lại tiếp tục lề mề nữa trời tối mẹ nó rồi. Sa Thác Lỗ, dám ra đây cùng ông nội đánh một trận không?”

Sa Thác Lỗ hay chân kẹp chặt bụng ngựa, tiến lên, “Có gì không dám! Có điều đến lúc đó ngươi đừng khóc cầu ông nội tha cho ngươi một mạng!”

Mục Tu khinh thường cười rồi cũng thúc ngựa tiến lên, hai người ngươi tới ta đi vài chiêu, Sa Thác Lỗ bị Mục Tu hất xuống ngựa, ngã chổng vó, Quân Ký Châu tiếng vang hoan hô nháy mắt phủ khắp đại mạc.

Mục Tu cưỡi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Sa Thác Lỗ: “Aiz, đánh trận lâu như vậy sao võ công của ngươi chẳng có tí tiến bộ nào vậy?”

Mục tướng quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sa Thác Lỗ xám xịt chạy về trong quân Đông Khuê, đại đao trong tay Mục Tu chỉ lên trời, hét lên một tiếng: “Giết —–”

Ngoài thành Ký Châu thoáng chốc tiếng giết chóc vang trời, nhân mã hai phe chiến thành một mảnh. Trong khoảng thời gian ngắn, bụi đất tung bay, cát vàng đầy trời.

Trong chiến loạn, giọng nói của Bàn Cửu vượt qua trùng trùng trở ngại, rõ ràng truyền tới, “Người nào cướp được Khánh vương phi, thêm một hạng chiến công!”

Ôn Ly: “…..”

Thuận tay chém rớt một NPC nhào tới, Ôn Ly cảm thấy đau trứng. Trò chơi này không thể thiết kế Bàn Cửu bình thường hơn chút à? Nàng liếc nhìn Vệ Anh sắc mặt âm trầm bên cạnh, cảm thấy lo lắng thay Bàn Cửu.

Biến lo lắng thành bạo lực, Ôn Ly nhìn một đám NPC lại lao tới liền coi mình là tay bắn đậu hũ, cẩn trọng chọc đậu hũ, bắn chết cương thi.

Nhưng hành động lúc này của Ôn Ly ở trong mắt người khác thì hoàn toàn không phải chuyện như vậy.

Phong Tình và Chu Chương trong lòng thầm líu lưỡi, tuy rằng biết Ôn Ly từ nhỏ đã đi theo Hộ quốc công tập võ, võ công hẳn là không kém, nhưng là…. Không nghĩ tới lại không kém đến mức đó! Tướng địch ở dưới tay nàng cứ như giấy trắng vậy, vừa đâm liền ngã xuống, không một chút cố sức. Hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng ra trận, vậy mà có thể trấn định tự nhiên như thế, quả nhiên là có phong độ của một đại tướng.

Mục phu nhân chém giết ở bên cạnh thấy Ôn Ly dũng mãnh giết địch như thế, cảm thấy mình rốt cuộc tìm được đồng bọn, về sau không cần lại lo lắng cô đơn đánh giặc nữa!

Mục tướng quân thấy Vương phi giết địch sát phạt quyết đoán, trong lòng kính nể nàng. Không nghĩ tới võ công Vương phi lại tốt như thế! Một thương đó đâm thật xinh đẹp! Hồi mã thương* này quả thực là hoàn mỹ vô khuyết!

(*) Hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.

Thẳng đến khi ánh mắt Vệ Anh hữu ý vô ý đảo qua Mục Tu, Mục Tu mới thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía Ôn Ly, chú ý đến Vệ Anh đang đại sát tứ phương.

Khôi giáp màu bạc xứng với chiến mã tuyết trắng, ở trên chiến trường có vẻ đặc biệt bắt mắt. Đặc biệt Vương gia còn vô cùng tuấn tú, không cần ánh mắt trời chiếu xuống cũng đã sáng chói khiến địch nhân không mở được mắt. Hai gã Đại tướng của Đông Khuê quốc đều bị Vệ Anh đánh xuống ngựa, họa kích đảo qua lại đánh ngã một mảng lớn binh lính, xem ra Vương gia cũng không phải hạng tốt mã dẻ cùi.

Chỉ là, vẻ mặt Vương gia có thể đừng khủng bố như vậy không, giống như quân Đông Khuê có thâm cừu đại hận gì với hắn vậy.

Mục tướng quân đang nghĩ thì nghe thấy ‘đinh’ một tiếng, một cây đại đao chả biết từ lúc nào đã đâm đến trước mặt hắn, lại bị một cây ngân thương ngang trời cản lại, “Mục tướng quân, trên chiến trường đừng thất thần.”

Mục tướng quân mặt như bị bỏng, tuy rằng hắn đen không nhìn thấy, nhưng trong lòng hắn đã dời sông lấp biển. Bản thân lại bị Vương phi cứu! Cái này bảo hắn sau này phải sống sao!

Tiền phương Mục phu nhân một đao chém rụng mấy tướng sĩ, xoay người cao giọng quát Mục Tu: “Có thấy bẽ mặt không hả!”

Mục Tu: “…..”

Vệ Anh đánh ngựa đến trước mặt Ôn Ly, dạy dỗ nói: “Ly Nhi, sau này trên chiến trường gặp được người phát ngốc, mặc cho hắn chết là được.”

Mục Tu: “…..”

Mục tướng quân bi phẫn hét lớn một tiếng, giơ đại đao giết tiến vào vòng vây, liên tiếp chém hai tên tướng lĩnh của quân địch và vô số lính tôm tướng cua.

Bên trong loạn quân không biết từ đâu bay đến một mũi tên bắn lén, bay thẳng đễn chỗ Bàn Cửu.

“Đại vương cẩn thận!” Sa Thác Lỗ vẫn luôn hộ tống bên người Bàn Cửu phi thân xuống ngựa, xông thẳng đến chỗ Bàn Cửu. Bàn Cửu bị Sa Thác Lỗ kéo xuống ngựa, tay khẽ chống muốn đứng dậy, cánh tay phải lại ẩn ẩn đau.

“Không tốt! Đại vương người bị thương!” Sa Thác Lỗ nhìn miệng vết thương trên cánh tay phải Bàn Cửu, quá sợ hãi, “Tên này có độc!”

“Đừng có hô to gọi nhỏ!” Bàn Cửu víu Sa Thác Lỗ đứng lên, “Đánh trống thu binh!”

“Rõ, Đại vương!” Sa Thác Lỗ che chở Bàn Cửu đằng sau, vẫn không quên nhìn về phía Vệ Anh mắng, “Đê tiện! Tiểu nhân!”

Vệ Anh tranh thủ thời gian liếc hắn một cái, nói: “Chúng ta gọi đó là thông minh.” Cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Chỉ là ngươi không có cái đó.”

Sa Thác Lỗ: “…..”

Tiếng trống vang vọng chân trời, quân Đông Khuê do Bàn Cửu bị thương mà lùi lại, quân Ký Châu tất cả đều giơ vũ khí trong tay lên hoan hô.

Mười ngày chịu tức giận, cuối cùng cũng nhả ra.

Sau khi trở lại trong thành Ký Châu, cảm xúc của chúng tướng sĩ dâng cao không giảm, ai nấy vẫn đều đang đắm chìm bên trong vui sướng thắng lợi.

“Ai nha thật không nhìn ra võ công của Vương phi tốt như vậy!” Mục Tu đi theo sau bọn Vệ Anh, bàn luận với Phong Tình và Chu Chương, “Các ngươi thấy sao, chiêu mã hồi thương vừa rồi của Vương phi thật sự là rất đẹp!”

Chu Chương mặt không biểu cảm nói: “Ta chỉ thấy một thương Vương phi cứu ngươi lại từ trên đầu đao thôi.”

Mục Tu: “…..”

Bởi vì có một trận này, truyền kỳ về cuộc đời Mục tướng quân có một vết bẩn vĩnh viễn lau không sạch, mà trong quân doanh cũng có một chuyện cười kéo dài mãi không suy giảm.

Vệ Anh nhìn Ôn Ly đi bên cạnh một mực im lặng không nói chuyện, thấp giọng hỏi: “Ly Nhi, nàng sao vậy?”

Ôn Ly vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu lắc lắc đầu.

Vệ Anh chân mày cau lại, kéo Ôn Ly sát bên người, “Có chỗ nào không thoải mái à?”

Ôn Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, Vệ Anh bị sắc mặt tái nhợt của nàng dọa phát hoảng, “Nàng rốt cuộc bị sao vậy?”

Ôn Ly khóe miệng giật giật, vừa mới mở miệng nói ra một chữ ‘ta’ liền thẳng tắp ngã vào trong lòng Vệ Anh.

Vệ Anh biến sắc, ôm lấy Ôn Ly hét lớn, “Lập tức truyền quân y!”

Vương phi đột nhiên té xỉu, toàn bộ quân rối thành một mùi.

Quân y nơm nớp lo sợ chạy đến phủ tướng quân, lại nơm nớp lo sợ bắt mạch cho Ôn Ly, sau đó, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc rơi xuống, “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi không có gì lo ngại, chỉ bị động thai khí thôi.”

……

Toàn bộ phủ Tướng quân quỷ dị yên tĩnh ba giây.

Vệ Anh khóe miệng giật giật, giọng nói có chút khô ráp, “………… Khí gì cơ?”

Quân y khóe mắt run rẩy, “Thai khí.”

“Đó là cái gì?”

“…..Thai khí.”

Lại qua ba giây, Vệ Anh cuối cùng cũng lấy lại thần, “Ngươi là nói….. Vương phi có đứa nhỏ của bổn vương?”

Quân y: “…..”

Đây nếu không phải đứa nhỏ của ngài thì vấn đề nghiêm trọng đó Vương gia à!

Quân y cúi đầu im lặng gật đầu một cái.

Phong Tình nhìn gương mặt muốn cười mà không cười nổi của Vệ Anh, bĩu môi, “Muốn cười thì cười đi, vẻ mặt bây giờ của ngươi rất thốn đấy.”

Chu Chương nói: “Hắn có lẽ là bị kích động quá nên quên mất cười thế nào.”

Phong Tình đề nghị nói: “Nếu thật sự không có biện pháp phát tiết tình cảm vui sướng trong lòng ra thế nào thì chạy quanh giáo trường mười vòng đi.”

Chu Chương hoàn thiện thêm cho đề nghị này: “Nhớ phải vừa chạy vừa hô ‘ta được làm cha rồi!"”

………..

Phong Tình rốt cuộc nhịn không được bật cười, cứu mạng! Hình ảnh đó chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười rồi!

Mà lúc này Vệ Anh đang chìm đắm trong vui vẻ, khinh thường phải so đo với hai người bọn họ. Hắn nhìn quân y, nghiêm túc thỉnh giáo nói: “Vậy thì không phải là…… Sau này bổn vương không thể sinh hoạt phu thê với Vương phi nữa à?”

…………..

Toàn bộ phủ Tướng quân lại lần nữa lâm vào bên trong yên tĩnh quỷ dị.

#Tác giả có chuyện muốn nói: Vệ Anh Ly Nhi, lễ tình nhân vui vẻ ~=3=

Ôn Ly: Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu.

Vệ Anh: ….. Có gì khác nhau à?

Ôn Ly: Tết Nguyên Tiêu có cái để ăn, lễ tình nhân không có cái có thể ăn.

Vệ Anh: …..

Vệ Anh: Ta cho nàng ăn, được không?

Ôn Ly: Hoàng lịch nói, hôm nay không nên sinh hoạt phu thê.

Vệ Anh:…..

Vệ Anh: Lý tổng quản! Mau đem tất cả hoàng lịch trong Vương phủ đi đốt hết cho bản vương!