Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 43: Mưu phản




Editor: Linh

Ba ngày sau, Thái tử tự mình cầm ấn soái, lấy Ôn Ngọc làm tiên phong, dẫn mười vạn quân xuất phát đến thành Tỏa Nguyệt.

Trong thành Bạch Hổ, một lần nữa Vệ Anh cùng các bộ hạ tinh anh của mình mở hội nghị cao điểm.

Phong Tình nhìn Vệ Anh ngồi trên ghế mặt không biểu cảm, hắng giọng, tiến lên một bước hỏi: “Nguyên soái, để Thái tử lãnh binh tấn công thành Tỏa Nguyệt thật sự không có vấn đề gì à?” Đây không phải hắn hoài nghi năng lực của Thái tử điện hạ, mà là…. Thái tử điện hạ vốn không có năng lực gì có thể để hắn hoài nghi.

Một tiếng cười lạnh phát ra từ xoang mũi Vệ Anh, hắn liếc Phong Tình một cái, trong giọng nói mang theo chút giễu cợt, “Ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ đi tấn công thành Tỏa Nguyệt?”

Phong Tình: “….”

Hắn có loại cảm giác vì Thái tử vô năng mà mình bị cười nhạo.

“Nếu hắn không tấn công thành Tỏa Nguyệt, vậy hắn dẫn mười vạn quân đi đâu?” Thế nào cũng không phải đi du lãm phong cảnh đại mạc chứ.

Vệ Anh nói: “Hồi Kinh.”

Phong Tình sửng sốt, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ. Hắn không dấu vết liếc Vệ Anh một cái, hóa ra đây là một cái bẫy người này đào, mà Thái tử cứ ngu ngốc như vậy nhảy xuống.

Cố ý bức Bàn Cửu và Thái tử đến góc tường, làm cho bọn họ lui không thể lui, chỉ có thể phóng tay một lần.

Hiện thời đại quân đều ở biên quan, Kinh thành trống không, trong mắt Thái tử đây đúng là thời cơ tốt để mưu phản. Nếu đợi đến khi Vệ Anh khải hoàn trở về, địa vị của hắn nhất định khó giữ được, mà Bàn Cửu có thể giúp hắn giữ chân Vệ Anh ở chiến trường, cũng tìm cơ hội giết Vệ Anh. Thái tử phải làm chính là thừa dịp trong khoảng thời gian này bao vây Kinh thành, bức Hoàng thượng thoái vị.

“Thái tử hẳn là cùng Bàn Cửu đạt thành hiệp nghị, nếu hắn có thể thuận lợi đăng cơ, sẽ chia mấy tòa thành cho Bàn Cửu, hơn nữa sau này nước Đông Khuê không cần lại tiến cống cho nước Khương. Mà Bàn Cửu, phải cam đoan có thể làm ta chết ở biên quan, không có cơ hội trở về Kinh thành tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Thái tử.” Vệ Anh giọng điệu nhàn nhạt, tựa như đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình.

Chu Chương mấp máy môi, nới với Vệ Anh: “Thái tử lấy Ôn Ngọc làm tiên phong, nếu bọn họ thật sự phát động binh biến ở Kinh thành, vậy Ôn gia….”

Vệ Anh ngẩng đầu lên liếc Chu Chương một cái: “Ôn gia thế nào ta không quan tâm.” Có điều Ôn Ly có lẽ sẽ quan tâm, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Ôn Bình. Vệ Anh trong lòng than nhẹ một hơi, “Ôn Ngọc không phải kẻ ngốc, sẽ không thật sự đi theo Thái tử chịu chết, về phần Ôn Binh, ông ta là người thông minh, biết nên làm thế nào.”

Mục Tu nghe bọn hắn nói nhiều như vậy, chỉ cảm thấy như có một âm mưu rất lớn, “Nguyên soái, vậy chúng ta phải làm gì?”

Vệ Anh hừ một tiếng, “Chúng ta, đương nhiên là vào Kinh hộ giá.”

Vệ Anh nói hộ giá nhưng lại không nói phải hộ giá thế nào, trong lòng Mục tướng quân luôn canh cánh chuyện này, ăn ngủ không yên, cả người tiều tụy.

Thẳng đến ba ngày sau, thám tử tiền phương báo lại, Thái tử quả nhiên thay đổi lộ tuyến, đi về hướng Kinh thành.

Mục tướng quân kích động, giờ thì Nguyên soái nên nói phải hộ giá thế nào thôi, nhưng hắn nghểnh cổ lên chờ mãi vẫn không thấy Nguyên soái đến gọi.

Vì thế Mục tướng quân càng thêm tiều tụy.

Vệ Anh không phải là không muốn gọi, mà là hắn còn chưa làm xong quyết định. Chuyện này tuy bản thân không có gì phải do dự, chỉ là rốt cục phải an trí Ôn Ly thế nào, thật sự làm hắn do dự.

Không đặt Ôn Ly ở bên cạnh tự mình trông nom thì hắn tuyệt không an tâm. Nhưng hiện tại sức khỏe Ôn Ly còn rất suy yếu, căn bản không thể đi theo hắn hối hả ngược xuôi, vì thế lòng Vệ Nguyên soái rối rắm thành một cái bánh quai chèo.

“Vệ Anh, chàng sao vậy?” Ôn Ly mở mắt thì thấy Vệ Anh vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào mình. Vệ Anh hoàn hồn, đỡ Ôn Ly dậy, hai tay thuần thục vòng qua eo nàng, ôm nàng vào trong lòng mình, “Ly Nhi, hôm nay nàng thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Ôn Ly lắc lắc đầu, “Không, đã khỏe hơn nhiều rồi.”

“Ừ….” Vệ Anh nói xong lại ôm chặt Ôn Ly thêm mấy phần. Ôn Ly phủ tay mình lên tay Vệ Anh đặt ở ngang hông mình, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Vệ Anh cọ cọ vào cổ Ôn Ly, rầu rĩ đáp: “Thái tử mang theo mười vạn nhân mã hồi Kinh rồi.”

Ôn Ly sửng sốt, Thái tử đây là…. Rốt cục muốn mưu phản rồi sao? Ôn Ly đột nhiên có loại cảm giác vui sướng như kiểu bóng đá Trung Quốc bay ra khỏi Châu Á.

Nàng ngẩng đầu nhìn chiếc cằm hoàn mỹ của Vệ Anh, “Chàng muốn đuổi về Kinh thành à?”

Vệ Anh nghe vậy càng ôm Ôn Ly chặt hơn, giống như muốn hợp nàng vào trong thân thể mình, như vậy sẽ vĩnh viễn không phải cùng nàng tách ra, “Ly Nhi, nàng theo ta cùng về đi.”

Quân y vẫn luôn cúi đầu đứng ở cửa nghe bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, rốt cục phá tan kết giới, phịch một tiếng quỳ xuống, “Nguyên soái, việc này tuyệt đối không thể được! Thân thể phu nhân vẫn còn rất suy yếu, phải tĩnh dưỡng, nào chịu được chạy xe mệt nhọc chứ!”

Nguyên soái, cầu ngài thương xót cho mấy lão già khọm như thần, đừng ép buộc nữa! Quân y nhịn không được lão lệ tung hoành.

Vệ Anh nghiêng đầu liếc quân y trên đất một cái, quân y co rụt người lại, mượt mà lui về trong kết giới.

Vệ Anh dường như vẫn chưa hài lòng, lạnh lùng nói một câu, “Tất cả đều đi ra ngoài cho ta.” Vì thế ‘vèo’ một tiếng, tất cả quân y nha hoàn trong phòng lấy tốc độ của một võ lâm cao thủ biến mất trước mắt Vệ Nguyên soái.

Vệ Anh rốt cục hài lòng.

“Ly Nhi…” Vệ Anh ôm Ôn Ly, nhưng chỉ kêu tên nàng. Ôn Ly ngẩng đầu lên, một nụ hôn chuồn chuồn lướt qua cằm Vệ Anh, trấn an nói: “Yên tâm, một mình ta ở lại thành Bạch Hổ không sao đâu.”

“Không được.” Hai chữ một mình dường như chọc đến nghịch lân của Vệ Anh, thái độ của hắn đột nhiên trở nên kiên quyết, “Ta không thể để nàng ở lại đây một mình được.” Như vậy thật sự quá nguy hiểm, mà hắn chịu không nổi bất cứ mối nguy hiểm nào.

Ôn Ly nghe Vệ Anh nói như vậy, nghiêng đầu, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Ta và các chàng cùng nhau cưỡi ngựa về Kinh thành?”

Vệ Anh: “….”

Chiếc bánh quai chèo trong lòng Vệ Anh đã rối thành một bó gai đay.

Hắn thở dài, thấp giọng nói: “Hay là để bọn họ về Kinh thành, ta ở lại đây chăm sóc nàng.”

Ôn Ly nhíu nhíu mày, “Nếu chàng không tự mình trở về thì không còn ý nghĩa gì nữa.”

Điểm này Vệ Anh đương nhiên biết, nhưng…

“Ta luyến tiếc nàng…” Vệ Anh cúi đầu hôn lên môi Ôn Ly, cùng nàng tỉ mỉ cọ xát, đầu lưỡi quyến luyến liếm từng tấc môi nàng, giống như đặt tất cả ôn nhu vào trong cái hôn này, “Một mình nàng ở lại đây, ta lo lắng.”

“Ta không phải một mình, thành Bạch Hổ nhiều tướng sĩ như vậy, bọn họ sẽ bảo vệ ta.” Ôn Ly dỗ Vệ Anh như dỗ trẻ con, từ sau khi đứa nhỏ của bọn họ không còn, Vệ Anh trở nên càng thêm dính nàng. Nàng biết trong lòng Vệ Anh bất an, nhưng không biết phải làm thế nào mới có thể làm mất đi bất an trong lòng hắn.

Vệ Anh vẫn ôm Ôn Ly, tinh tế hôn lên sườn gáy nàng, tay cũng không tự giác cầm đôi gò mềm mại trước ngực nàng. Ôn Ly khẽ ưm một tiếng, nhẹ giọng kêu: “Vệ Anh…”

Vệ Anh ngẩn người, tức giận thu tay lại. Hắn đã bao lâu chưa chạm vào cỗ thân thể này rồi?

Tâm trạng Vệ Anh lại càng thêm không tốt.

Ôn Ly ngồi thẳng người, đối diện Vệ Anh, vẻ mặt nghiêm túc, “Vệ Anh, ta không sao, ta cam đoan.”

Vệ Anh nhíu mày, kéo người lại vào trong lòng mình, qua thật lâu Ôn Ly mới nghe hắn nói: “Ôn Ly, nhớ kỹ lời nàng nói. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ để cả thành Bạch Hổ chôn cùng nàng.”

Ôn Ly mím khóe môi, lại cam đoan, “Ta tuyệt đối không có việc gì.”

Mục Tướng quân đợi được gọi đã lâu cuối cùng cũng được gọi dến. Hắn tràn ngập phấn khởi chạy đến thư phòng Nguyên soái, mắt long lanh nhìn Vệ Anh.

“Chu Chương, ngươi suất lĩnh năm vạn nhân mã, canh năm ngày mai xuất phát tấn công thành Tỏa Nguyệt, nhất định phải bắt sống Bàn Cửu.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

“Phong Tình, ngươi chọn mấy người cao thủ và mười mấy con ngựa nhanh, tạo thành một tiểu đội kỵ binh, ngày mai cùng ta cùng nhau quay lại Kinh thành.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

“Mục Tu….” Vệ Anh nói đến đây ngừng lại, Mục Tu căng thẳng nhìn hắn, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng. “Ngươi ở lại thành Bạch Hổ, thủ thành một giọt nước không rỉ cho ta. Nếu Ly Nhi thiếu một cọng tóc, ta cứ ngươi mà hỏi.”

Mục Tu thẳng sống lưng, tiếng như chuông đồng. “Nguyên soái xin yên tâm! Muốn động đến Nguyên soái phu nhân, trừ khi ta chết trận!”

Khi Thái tử mang theo mười vạn quân đến Kinh thành, Vệ Anh đã sớm từ đường tắt về Kinh thành trước. Thái tử mang theo mười vạn binh mã tự nhiên không dám trắng trợn vào thành, hắn để nhân mã đóng quân cách Kinh thành năm dặm, chính mình mang theo một đội cao thủ còn có Ôn Ngọc tiến cung diện thánh.

Khi Thái tử đi đến Ngự thư phòng, Hoàng thượng đang ở bên trong phê duyệt tấu chương. Thấy Thái tử nghênh ngang tiến vào, Hoàng thượng lại không hề có một chút kinh ngạc nào, “Thái tử ngươi tới đúng lúc, Trẫm vừa mới nhận được một tấu chương rất thú vị.”

Thái tử tiến lên vài bước, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, “A? Không biết là viết cái gì, làm phụ hoàng buồn cười như vậy?”

Hoàng thượng nhìn hắn một cái, quăng tấu chương đến dưới chân hắn, “Hộ quốc công Ôn Bình có tấu, nói Thái tử mang theo mười vạn binh mã vào cung mưu phản!”

Thái tử sửng sốt, híp mắt nhìn về phía Ôn Ngọc đứng ở một bên. Ôn Ngọc lập tức quỳ xuống, “Xin Hoàng thượng thứ tội, mạt tướng không ngăn được Thái tử điện hạ!”

Ôn Ngọc từ lúc Thái tử đột nhiên thay đổi phương hướng đi về hướng Kinh thành liền biết việc lớn không tốt, lập tức viết một phong thư gửi cho Ôn Bình, để ông ta quyết định. Lúc Ôn Bình còn chưa kịp có ý kiến, Vệ Anh đã đến rồi.

Ôn Bình không còn lựa chọn nào khác, muốn không bị đeo tội danh mưu nghịch, chỉ có thể đứng về phía Vệ Anh, phân rõ giới hạn với Thái tử.

Thái tử không nghĩ tới Ôn Ngọc thế nhưng bán đứng mình vào lúc này, nhưng đã đi đến nước này hắn đã không còn đường lui nữa. Hắn hạ quyết tâm, hét lớn: “Động thủ!”

Ngoài điện đột nhiên xông vào mấy tên cao thủ, đi thẳng về phía Hoàng thượng. Ôn Ngọc hô to một tiếng hộ giá, bốn phía đột nhiên nổi lên tiếng hô, Ngự lâm quân tay cầm binh khí từ bốn phương tám hướng nối đuôi nhau vào, rất nhanh đã bao vây Thái tử và mấy tên cao thủ. Hoàng thượng được bọn họ bảo hộ trong vòng, mắt lạnh nhìn Thái tử.

Biến cố đến rất đột ngột, nhưng lần này Thái tử lại phản ứng thần tốc. Tuy hắn bị bao vây, nhưng trong tay hắn vẫn còn vương bài. Hắn thầm lấy lại bình tĩnh, nhìn lại về phía Hoàng thượng, “Phụ hoàng, mười vạn đại quân đã mang đến đã bao vây Kinh thành, chỉ cần ta ra tín hiệu bọn họ sẽ công thành.”

“A.” Một tiếng cười nhẹ từ sau bình phong vang lên, Thái tử kinh ngạc trợn to mắt, nhìn Vệ Anh từ sau bình phong đi ra, “Hoàng huynh, tiếng hô vừa rồi to như vậy còn chưa đánh thức được ngươi sao?”

Thái tử: “…..”

Vệ Anh đi đến trước mặt Hoàng thượng, bẩm báo nói: “Phụ hoàng, đại quân ngoài thành đã bị nhi thần và Phong Tướng quân khống chế, không đủ gây sợ.”

“Ngươi thối lắm!” Thái tử nổi giận rống to với Vệ Anh, “Đó là mười vạn đại quân, không phải mười vạn tượng đất, ngươi khống chế thế nào?”

Vệ Anh hừ một tiếng, vẻ mặt trào phúng nhìn về phía Thái tử, “Ngươi cho là, sau khi bọn họ biết ngươi vào Kinh là để mưu phản, còn có bao nhiêu người nguyện ý thay ngươi bán mạng?”

Thái tử sửng sốt, xưa nay uy tín của Vệ Anh và Phong Tình ở trong quân vô cùng cao, mười vạn đại quân lâm thời phản chiến không phải là không có khả năng. Chỉ là…

“Vệ Anh, tất cả chuyện này ngươi đều đã thiết kế tốt phải không?” Từ nhỏ hắn cái gì cũng mạnh hơn y, ngay cả lớn lên cũng đẹp hơn y, rõ ràng là cùng một cha nương sinh mà! Chân Thái tử mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Vệ Anh nhìn Thái tử ngã ngồi trên mặt đấy, trên mặt không có biểu cảm gì, “Ta không bảo ngươi cấu kết với Bàn Cửu, cũng không bảo ngươi vào Kinh mưu phản.”

“Ha.” Thái tử suy sụp cười, “Trừ không nói thẳng ra, có thể làm ngươi đều đã làm rồi. Có điều… Ngươi vậy mà bỏ được Vương phi của ngươi lại, một mình chạy về, xem ra nàng trong lòng ngươi cũng không quan trọng như ta nghĩ.”

Vệ Anh nhướng mày, trong mắt nổi lên sát khí, “Ngươi có ý gì?”

“Ha,” Thấy Vệ Anh khẩn trương như vậy Thái tử đột nhiên cảm thấy cũng không hụt hẫng lắm, “Không phải các ngươi thật sự cho rằng Bàn Cửu trốn ở thành Tỏa Nguyệt đấy chứ?”

Vệ Anh xốc thẳng Thái tử dậy, gầm nhẹ nói: “Vệ Tuyên, ngươi giải thích rõ ràng cho ta!”

Thái tử không kiêng nể cười, “Thành Tỏa Nguyệt chỉ là đạn mù chúng ta tung ra thôi, ngươi thông minh như vậy, chắc không phải là chưa từng nghe qua câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất đấy chứ?”

Con ngươi Vệ Anh đột nhiên co lại, gằn từng chữ nói: “Bàn Cửu ở thành Bạch Hổ.”

“Giờ ngươi biết cũng đã muộn rồi.” Thái tử tránh khỏi sự kiềm chế của Vệ Anh, sửa lại cổ áo mình, “Ngươi nhất định phái người đi tấn công thành Tỏa Nguyệt đúng không? Hiện trong thành Bạch Hổ còn bao nhiêu binh lực. Nếu lúc này có người đến tấn công thành Bạch Hổ, các tướng sĩ dốc toàn bộ lực lượng, Vương phi một mình ở trong thành….”

“Ngươi câm miệng!” Vệ Anh đạp một cái vào ngực Thái tử, Thái tử bay ra thật xa, phốc một tiếng phun ra một búng máu.

Vệ Anh tâm loạn như ma, đầy đầu đều là Ôn Ly, không chút suy nghĩ liền bay ra khỏi Ngự thư phòng. Từ Kinh thành chạy đến thành Bạch Hổ, cho dù ngày đêm kiêm trình cũng phải mất nửa tháng, mà trong khoảng thời gian này, mỗi một phút một giây đối Vệ Anh mà nói đều là dày vò.

Hắn căn bản không dám nghĩ nếu Bàn Cửu phái binh đánh lén thành Bạch Hổ, một mình Ôn Ly ở trong phủ Nguyên soái sẽ gặp phải chuyện gì. Loại trạng thái này liên tục đến tận mười ba ngày, Vệ Anh rốt cục chạy đến thành Bạch Hổ.

Lúc đó hai quân đang giao chiến dưới cửa thành. Mục Tu ở trong loạn quân vội vàng nhìn thoáng qua, bóng dáng Vệ Anh nhoáng lên một cái liền biến mất. Mà lúc này Vệ Anh đã vội đến muốn giết người, Bàn Cửu thật sự phái binh đánh lén thành Bạch Hổ, trên chiến trường lại không có bóng dáng Bàn Cửu, nói rõ bây giờ hắn vẫn còn ở trong thành Bạch Hổ.

Nghĩ đến đây, Vệ Anh bỗng cảm thấy tim nhói lên một cái. Ly Nhi, Ly Nhi, nàng ngàn vạn lần đừng có chuyện gì!

Vệ Anh thúc ngựa một đường chạy như điên đến phủ Nguyên soái, trong phủ xác thị vệ ngang dọc nằm trên đất, trái tim Vệ Anh cứng lại, bước nhanh đi vào trong phủ.

Dọc theo đường đi toàn là thi thể thị vệ, Vệ Anh nắm tay càng nắm càng chặt, thần kinh toàn thân đều căng cứng. Trong viện truyền đến tiếng binh khí giao nhau, Vệ Anh điểm mũi chân, như gió bay qua.

Ôn Ly đã đánh nhau với Bàn Cửu rất lâu, nhưng người Bàn Cửu mang đến thật sự quá nhiều, giống như giết mãi không hết vậy. Vì thế Ôn Ly tự động tiến vào hình thức Plans vs Zombie vô tận.

Đánh đến khi chỉ còn Bàn Cửu, thể lực của Ôn Ly cũng dần chống đỡ hết nổi. Bàn Cửu bắt được cơ hội liền bổ về phía Ôn Ly, hắn vốn không tính giết Ôn Ly mà là bắt sống, nhưng mắt thấy con mồi sắp bắt được, thì đột nhiên thấy cánh tay cầm kiếm của mình bị bay ra ngoài.

Bàn Cửu không thể tin nhìn cánh tay trên mặt đất, quá độ kinh ngạc làm hắn tạm thời quên mất đau đớn. Bàn Cửu chậm rãi quay đầu, đập vào mắt là một gương mặt sát khí ngập trời, “Vệ… Anh…”

Vệ Anh lại xẹt thêm một kiếm cắt đứt gân tay gân chân Bàn Cửu, Bàn Cửu lập tức xụi lơ tren mặt đất, thống khổ kêu rên.

Bị một màn này dọa sợ ngây người không chỉ có Bàn Cửu, còn có Ôn Ly. Nàng chưa từng gặp qua Vệ Anh tàn bạo như vậy. Trên người Vệ Anh không ít chỗ bị máu Bàn Cửu bắn lên, giống như một ác quỷ từ dưới đất bò lên.

Vệ Anh nhìn Bàn Cửu trên mặt đất, cắn răng nói: “Bàn Cửu, ngươi đã sớm đáng chết.”

Bàn Cửu đau đến thần chí không rõ, lúc này đang không ngừng co giật, hắn co giật một lát liền nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Ôn Ly nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía Vệ Anh, “Hắn đã chết chưa?”

Nghe được tiếng Ôn Ly, Vệ Anh cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút ít. Hắn một tay kéo Ôn Ly vào trong ngực, ôm chặt, “Nàng không sao chứ?”

Ôn Ly gian nan thò được đầu mình ra, thấp giọng nói: “Ta không sao.” Vệ Anh đã đi hơn một tháng, hơn một tháng này cũng đủ để sức khỏe nàng hồi phục. Nàng vốn còn muốn đi theo Mục Tu lên chiến trường giết địch, nhưng Mục Tu sống chết không đồng ý, chỉ kém không nằm xuống đất khóc lăn lộn.

Sau khi Bàn Cửu chết, Vệ Anh ném hết toàn bộ cục diện rối rắm cho Mục Tu, chính mình mang theo Ôn Ly quay về Kinh thành.

Khi trở lại phủ Khánh vương, tường phủ Khánh vương… Đã cao hơn không ít.

Ôn Ly nhìn tường vây cao ngất, trong lòng rất có cảm xúc. Nhớ ngày bọn họ rời đi mới vừa vào hè, mà bây giờ đã có tuyết rơi rồi.

Ôn Ly bị Vệ Anh bọc kín, chỉ lộ hai con mắt ra ngoài. Vừa từ trên xe ngựa xuống dưới, Lý tổng quản, Liễu hộ vệ và Lục La lập tức chạy ra nghênh đón, “Vương gia, Vương phi, hai người cuối cùng cũng đã về!”

“Gâu gâu gâu!” Tam Hoàng sung sướng chạy nhanh đến, lưu lại trên mặt đất một dấu chân vui sướng. Ngay lúc Tam Hoàng nhảy lên, chuẩn bị nhảy vào trong lòng Ôn Ly, nó lại nhảy vào trong lòng Vệ Anh.

Vệ Anh ghét bỏ ném Tam Hoàng cho Lục La, kéo Ôn Ly đi vào trong nhà. Tam Hoàng còn đang ra sức giãy dụa trong lòng Lục La, Lục La vốn định đưa Tam Hoàng cho Ôn Ly, lại bị một ánh mắt của Vệ Anh dọa đứng im tại chỗ.

Không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng cảm thấy Vương gia so với trước kia càng thêm âm trầm.

Trong Ngưng Hương viện hỏa lò cháy sáng, trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều, Vệ Anh thế này mới đồng ý cho Ôn Ly cởi quần áo khoác ra.

Vừa ngồi xuống ghế, tiếng hệ thống liền vang lên, Ôn Ly theo bản năng ngẩn người.

“Sao vậy?” Vệ Anh ôm lấy Ôn Ly đặt lên chân mình, chà xát đầu ngón tay lạnh có chút đỏ lên của nàng.

Ôn Ly lắc lắc đầu, nói: “Chỉ là có chút cảm khái thôi, trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá.”

Vệ Anh ôm chặt Ôn Ly vào trong ngực, mềm giọng nói: “Đã không sao nữa rồi, tất cả đều đã qua.”

“Ừ.” Ôn Ly dụi dụi đầu vào trong ngực Vệ Anh, chợt nghe Hồng Nhị đứng bên ngoài bẩm báo: “Vương gia, Hoàng thượng phái người đến mời ngài vào trong cung, nói là có chuyện quan trọng thương lượng.”

Vệ Anh con ngươi trầm xuống, ôm Ôn Ly đặt lên giường, “Chạy lâu như vậy nàng nhất định đã mệt rồi, nàng nghỉ trước đi. Ta lập tức về ngay.”

“Được.” Ôn Ly nói xong, vòng tay qua cổ Vệ Anh, đặt lên môi hắn một nụ hôn. Vệ Anh lại ôm Ôn Ly hôn một lát mới đứng dậy rời khỏi.

Chuyện quan trọng mà Hoàng thượng nói chính là chuyện nên xử lí thế nào về việc của Thái tử. Thái tử một ngày trước khi Vệ Anh về đến Kinh thành đã bị nhốt vào thiên lao. Giam trong thiên lao hơn một tháng, Hoàng thượng vẫn chưa quyết định muốn xử trí hắn thế nào, hôm nay biết được Vệ Anh hồi Kinh liền gọi hắn cùng mấy vị đại thần vào cung, cùng bàn việc này.

Vệ Anh vừa mới đánh thắng trận, chiến công rõ rệt, đúng lúc này Thái tử lại gây ra việc này, các đại thần trong triều đã sớm một lần nữa chọn đội. Vì thế cuộc thảo luận hôm nay, cục diện trên cơ bản là nghiêng về một phía.

Đại thần Giáp tỏ vẻ Thái tử nhân phẩm không tốt, đại thần Ất tỏ vẻ Thái tử tính cách không tốt, Vệ Anh tổng kết Thái tử chỉ có chết là tốt nhất.

Hoàng thượng: “….”

Mùa đông trời nhanh tối, khi Vệ Anh về đến phủ Khánh vương sắc trời đã bắt đầu ám tối. Trong Ngưng Hương viện hỏa lò vẫn cháy rực, Ôn Ly vẫn luôn rất sợ lạnh, Vệ Anh cố ý giao đãi, trong Ngưng Hương viện phải đốt mấy cái hỏa lò.

Vệ Anh vừa đi đến Ngưng Hương viện thì thấy Ôn Ly ngồi ở cửa, mày theo bản năng nhíu lại, “Ly Nhi, sao nàng lại ngồi ở đây?” Tiến lên phía trước trực tiếp ôm Ôn Ly lên, người trong lòng quả nhiên lạnh như băng. Mày Vệ Anh càng nhíu chặt hơn, “Đều đã lạnh đến như vậy rồi còn không biết yêu thân thể của chính mình.”

Ôn Ly ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Vệ Anh, nhỏ giọng đáp: “Ta lo lắng cho chàng cho nên mới ở cửa chờ chàng.” Vốn nàng muốn ra ngoài phủ đợi, nhưng bị Hồng Nhị và Lục La cự tuyệt.

Vệ Anh ôm Ôn Ly vào trong lòng, ôm nàng ngồi xuống bên giường. Người trong lòng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, Vệ Anh nhịn không được hít sâu một hơi, “Ly Nhi, nàng thơm quá.”

Ôn Ly bị hắn làm cho hơi ngứa, thấp giọng cười nói: “Ta vừa tắm xong.”

“Tắm?” Vệ Anh nhíu mày, hơi nghiền ngẫm lại mấy chữ kia. Ôn Ly nghe hắn nói gò má như bị bỏng, rồi cảm thấy tay Vệ Anh đang di chuyển trên người mình.

“Ly Nhi, thân thể nàng đã khỏe hẳn chưa?” Vệ Anh hô hấp có chút dồn dập, giống như đang cực lực đè nén gì đó. Ôn Ly mấp máy môi, thẹn thùng gật đầu, “Khỏe rồi… Ừ…” Tiểu bạch thỏ trước ngực đột nhiên bị nắm lấy, Ôn Ly nhịn không được rên ra tiếng, tiếp theo đó là một hồi trời đất đảo lộn, Vệ Anh như sói đói chụp mồi đặt Ôn Ly xuống dưới thân, trong mắt còn có hai ngọn lửa đang cháy.

“Ly Nhi, thay ta sinh một đứa nhỏ, được không?”