Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 6: Lễ nạp thải




Editor: Linh

Những lời này của Ôn Ly khiến toàn trường triệt để yên tĩnh.

Tướng lĩnh thủ thành sửng sốt một lát, sau đó hỏi: “Không biết tiểu thư muốn đánh cuộc với ta thế nào?”

Ôn Ly nói: “Trong số những người của chúng ta ở đây, ngài tùy tiện chọn lấy một người quyết đấu với hắn. Nếu ngài thắng, chúng ta sẽ không lại vào Kinh; nếu là chúng ta thắng, vậy xin Tướng quân cho cái phương tiện, cho chúng ta vào Thành.”

Tướng lĩnh cười nhạo một tiếng: “Vì sao ta phải đánh cuộc với ngươi?”

Ôn Ly cười nói: “Không phải là Tướng quân không dám đấy chứ?”

Tướng lĩnh lập tức rựng râu trừng mắt nhìn Ôn Ly, “Bản tướng có gì mà không dám? Cược thì cược!”

Tướng lĩnh nói xong liền xuống Thành, Ôn Ly ở trong lòng orz (quẫn), giao cửa thành cho một người đơn thuần như vậy coi giữ, người ở bên trong thật sự có thể an tâm ở lại sao?

Không bao lâu tướng lĩnh liền đi đến cửa Thành, ánh mắt hắn quét qua mọi người một vòng, cuối cùng dừng trên người Ôn Ly, “Ta chọn cô.”

Chúng tướng sĩ đồng loạt ồ lên, Chu Chương nhẹ hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi đây không phải là bắt nạt người à!” Hồng Nhị là người thứ nhất tuyên bố bản thân bất mãn, “Ngươi đường đường là một nam nhi thân dài bảy thước, vậy mà chọn một thiếu nữ làm đối thủ, ngươi cũng có ý quá ha?”

Tướng lĩnh không thèm để ý cười cười, “Là chính nàng nói tùy tiện chọn một người, nhưng đâu có nói không thể chọn nữ nhân đâu.”

“Ngươi….” Hồng Nhị còn muốn cãi lại mấy câu nhưng bị Ôn Ly ngăn lại, “Hồng Nhị, nếu Tướng quân đã để mắt đến ta như vậy, vậy ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Ôn Đại tiểu thư…” Chu Chương nhỏ giọng gọi lại Ôn Ly, Ôn Ly cười gật đầu với hắn, lộ ra một biểu cảm ý bảo an tâm.

Nàng nhìn nhìn chung quanh, lấy giáo dài từ trong tay một tướng sĩ, “Tạm cho ta mượn dùng một lát.”

[Nhân vật Ôn Ly khóa kỹ [giáo dài] phát động.]

[Tướng lĩnh thủ thành là NPC, mong người chơi đừng phát động công kích trí mạng với hắn.]

Ôn Ly vung giáo dài trong tay, bày ra tư thế nghênh địch, “Mong tướng quân chỉ giáo!”

Tướng lĩnh thủ thành vung đại đao trong tay liền bắt đầu tấn công, “Vậy thì đắc tội!”

Thanh âm đại đao và giáo dài đụng vào nhau quanh quẩn ở khắp cửa thành. Tướng lĩnh thủ thành tuy có sức lực lớn nhưng chỉ là đơn thuần công kích chứ không có nhiều kỹ xảo, căn bản không phải đối thủ của Ôn Ly, qua mấy hiệp đã liên tục bại lui.

Ôn Ly xoay người một cái, giáo dài ‘binh’ một tiếng nặng nề đánh lên thân đao, rung động mạnh đến mức tay tướng lĩnh thủ thành cũng có chút run lên. Ngay sau đó mũi giáo linh hoạt hất một cái, đại đao trong tay tướng lĩnh rời khỏi tay, bay thật xa, cuối cùng cắm sâu vào trong đất.

“Ngài thua.” Theo tiếng của Ôn Ly rơi xuống, mũi giáo của nàng đã đặt ở cổ họng tướng lĩnh.

Tướng sĩ phía sau Chu Chương đồng loạt hoan hô, tướng lĩnh thủ thành sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cắn răng nói với Ôn Ly: “Không biết sư thừa của cô nương là ở đâu?”

Ôn Ly thu hồi giáo dài trong tay, đáp: “Nữ nhi của Hộ quốc công Ôn Bình, Ôn Ly.”

Tướng lĩnh giật mình, “Hóa ra là nữ nhi của Ôn tướng quân, khó trách khó trách. Ôn tiểu thư quả nhiên cân quắc không thua tu mi (nữ tử không thua đấng mày râu).”

Ôn Ly trả lại giáo cho vị tướng sĩ kia, Chu Chương nhìn tướng lĩnh thủ thành, hỏi: “Không biết bây giờ chúng ta có thể vào thành chưa?”

Tướng lĩnh thở dài một hơi, nhường đường, “Mời!”

Cửa thành vừa dày vừa nặng chậm rãi mở ra, sau khi vào thành Chu Chương nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nói với Ôn Ly: “Ôn tiểu thư đã sớm biết tướng lĩnh đó sẽ chọn cô quyết đấu?”

Ôn Ly nhìn hắn, đáp: “Đúng vậy. Nhân mã mà ngài dẫn theo chỉ có hơn mười người, hắn hoàn toàn có thể thả ngài vào thành nhưng lại cứ cố ý làm khó dễ, chỉ có thể nói rằng sớm đã có người thông báo qua với hắn.”

Chu Chương nghĩ nghĩ, môi mỏng phun ra hai chữ, “Thái tử.”

Ôn Ly gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy. Hơn mười vị tướng sĩ phía sau ngài đây hẳn đều là tinh an trong tinh anh, hắn không nắm chắc được phần thắng cho nên nhất định sẽ chọn quả hồng mềm để xuống tay.”

Nghe xong lời này của Ôn Ly, Chu Chương nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “Đáng tiếc quả hồng chọn không được, lại chọn phải quả hạch đào.” (Hạch đào hay còn gọi là quả óc chó, vỏ ngoài rất cứng, bạn nào đang có baby mỗi ngày ăn một ít con sẽ rất thông minh. ^^)

Quả hạch đào: “…..”

“Việc hôm nay ta xin cám ơn Ôn tiểu thư, giờ ta phải nhanh chóng đi bảo hộ Khánh vương, ngày sau gặp lại.” Chu Chương hướng Ôn Ly ôm quyền, lại xoay người lên mình ngựa.”

“Khoan đã!” Ôn Ly ngăn ngựa Chu Chương lại, “Ta nói rồi ta cũng muốn đi.”

Chu Chương kéo cương ngựa nói với Ôn Ly: “Ôn tiểu thư, thiên lao thật sự không phải là nơi cô nương gia nên đi, Khánh vương cô cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ hắn vạn vô nhất thất (giọt nước không lọt/không sơ hở).”

Chu Chương nói xong hai chân kẹp thân ngựa, con ngựa liền chạy ra ngoài. Chúng tướng sĩ phía sau cũng như gió đuổi theo.

Hồng Nhị bĩu môi, bất mãn nói: “Chu tổng binh này thật đúng là, qua sông liền đoạn cầu.

Ôn Ly nhíu nhíu mày, nói với Hồng Nhị: “Hồng Nhị, chúng ta hồi phủ thôi.”

Sau khi trở lại Ôn phủ, Ôn Ly trước sai người đưa cỏ thiên thành đến chỗ Ôn Kỳ, sau đó lệnh Hồng Nhị chặt chẽ chú ý động tĩnh trong phủ Khánh vương và Đông cung, vừa có tin tức lập tức báo lại.

Nhoáng cái liền ba ngày trôi qua.

Ôn Bình rốt cuộc đợi được tin tức, nổi giận đùng đùng chạy đến phòng Ôn Ly. Ôn Ly thấy vẻ mặt này của ông ta trong lòng liền biết không ổn, tuy rằng đoán được đại khái là chuyện gì nhưng vẫn cung kính hỏi: “Phụ thân sao lại tức giận như vậy, xảy ra chuyện gì ạ?”

Ôn Bình nặng nề đập tay xuống bàn, mở miệng chính là hưng sư vấn tội, “Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta! Ngươi thật to gan, dám động tay với quan thủ thành, ngươi muốn tạo phản hả!”

“Nữ nhi không dám.” Ôn Ly quỳ xuống mặt đất, “Nữ nhi biết sai rồi.”

“Phụ thân, ta thấy tỷ tỷ nhất định là ở trong nhà mãi nên rảnh rỗi, phụ thân vẫn nên sớm tìm cho tỷ tỷ một gia đình, gả nàng ra ngoài đi thôi. Đỡ nàng cả ngày chọc ngài phiền lòng.” Cùng đến xem kịch vui Ôn Kỳ tận hết sức châm ngòi thổi gió.

“Vậy cũng phải là nàng gả được ra ngoài!” Nói đến đây Ôn Bình lại một bụng tức, “Gả nàng cho Khánh vương, người ta còn tìm đến cửa từ hôn!”

Ôn Ly cúi đầu cắn cắn môi dưới, không có lên tiếng.

Ôn Kỳ nghe Ôn Bình nói vậy, càng thêm đắc ý, “Phụ thân, việc này không thể trách tỷ tỷ, đều do nữ nhi không tốt. Aiz, chỉ tiếc ta một nữ không thể hầu hai phu.”

….

Vãi hàng.

Ôn Ly rốt cuộc nhịn không được nói tục trong lòng, ngay cả chính nàng cũng giật mình.

Một người năm nào cũng là sinh viên ba tốt và đảng viên ưu tú, vậy mà lại đột nhiên nói tục!

Ôn Ly cảm thấy chính mình bị sa đọa rồi.

Nhưng Ôn Kỳ quả thật chính là một đóa bạch liên hoa bị Mary sue* nhập vào, luôn có thể dễ dàng kích phát bạo lực nguyên thủy nhất của nhân loại.

(*) Mary sue: là nhân vật hoàn hảo, không gì không biết, không gì không thể. Thánh nữ hạng nặng, nói chung ngoài đời hay trong truyện đều nên tránh cô ta ra nếu không muốn bị tức chết.:v

Ôn Bình ổn định hơi thở, lạnh lùng nói với Ôn Ly: “Ngươi lại đi từ đường quỳ cho ta!”

“Lão gia, đừng mà!” Hồng Nhị nghe xong lời Ôn Bình nói, bịch một cái quỳ xuống, “Tiểu thư thân mình không tốt, chịu không được ép buộc như vậy đâu ạ!”

“Hơ, thân mình không tốt còn có thể chạy đến cửa thành đánh nhau với tướng sĩ?” Ôn Kỳ lườm người trên mặt đất một cái, cười khinh miệt.

“Ngươi cũng đi quỳ cho ta!” Ôn Bình nhìn Hồng Nhị, phẫn nộ nói xong câu đó liền xoay người rời khỏi phòng Ôn Ly. Ôn Kỳ đi theo sau lưng Ôn Bình, tâm trạng tốt đi ra ngoài.

Lại quỳ gối bên trong từ đường, tâm tình Ôn Ly rất phức tạp.

Nàng rất muốn lặp lại chiêu cũ, lại lần nữa tắt nguồn điện trên vòng tay, nhưng là lần này Hồng Nhị cũng quỳ gối bên cạnh nàng, nàng vẫn luôn không tìm được cơ hội xuống tay.

Lần quỳ này, là quỳ liên tục hai ba canh giờ.

Cũng may, ngoài cửa rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân. Chẳng qua người đến cũng là người mà Ôn Ly tuyệt không nghĩ tới.

“Khánh vương? Chu tổng binh?” Ôn Ly nhìn hai người đứng ngoài cửa, mười phần kinh ngạc.

Chu Chương thân mặc thường phục, cười hướng Ôn Ly phất phất tay, “A ~”

Ôn Ly: “…..”

Con người hoạt bát này, thật sự là Chu tổng binh nàng gặp ở cửa thành ngày đó à?

Nàng giống như có chút hiểu ý tứ trong câu ghi chú kia rồi.

Vệ Anh nhìn thoáng qua Ôn Ly đang quỳ trên mặt đất, mấp máy khóe miệng, “Cô có thể dậy rồi.”

Ôn Ly nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Chu Chương sang sảng cười hai tiếng, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, “Chúng ta đã nói chuyện với lão đầu nhà cô, ngày đó chỉ là một hồi hiểu lầm, ông ấy đã tha thứ cho cô rồi.”

Ôn Ly: “…..”

Đây chẳng lẽ chính là giếng băng sâu trong truyền thuyết? Bây giờ Ôn Ly đột nhiên rất muốn đi tìm một bộ khôi giáp cho hắn thay ngay lập tức.

Kiềm chế lại cảm xúc này, Ôn Ly chống hai tay xuống bên người, mượn lực đứng lên. Nào ngờ vì quỳ một thời gian dài nên chân đã chết lặng. Ngay lúc đầu gối nàng mềm nhũn sắp ngã về chỗ cũ tay lại bị người bắt được. Lực đạo trên cánh tay kéo cô về phía trước, cả người Ôn Ly đều ngã vào trong lòng Vệ Anh.

Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Vệ Anh, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương thơm như có như không trên người hắn, gò má Ôn Ly nhanh chóng nổi lên hai rặng mây đỏ, “Cám, cám ơn.”

Vệ Anh khẽ cau mày, buông lỏng tay Ôn Ly ra, “Hôn sự của ta với cô, ta đã đồng ý rồi.”

Ôn Ly đờ người, không đợi nàng phản ứng kịp, Vệ Anh đã nhanh chóng rời khỏi từ đường.

Chu Chương có chút xấu hổ đứng ngay tại chỗ, sờ sờ cái mũi của mình, “À, cái đó, hắn chỉ là có chút thẹn thùng.”

…..

Ôn Ly đỡ Hồng Nhị dậy, nói với Chu Chương: “Chuyện này…”

“Yên tâm, thích khách thật sự đã theo luật xử tử rồi.”

Ôn Ly và Chu Chương bốn mắt nhìn nhau, hiểu trong lòng nhưng không nói.

“Nếu Ôn đại tiểu thư không còn chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây.” Chu Chương vẫy vẫy tay liền xoay người muốn đi, lại bị Ôn Ly ở phía sau gọi lại, “Chu tổng binh xin dừng bước.”

Chu Chương dừng bước, xoay người lại: “Ôn Đại tiểu thư còn chuyện gì sao?”

Ôn Ly mấp máy khóe miệng: “Vệ Anh đồng ý cùng ta thành thân, nếu chỉ là muốn mượn lực ta kiềm chế Ôn gia, như vậy thì không cần. Ta ở Ôn gia này cũng không có địa vị gì.”

Chu Chương nhìn Ôn Ly giây lát mới nói: “Ta cũng là lần này trở về mới nghe nói chuyện giữa Ôn gia và Khánh vương. Có điều Ôn đại tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều, chuyện cô có thể nghĩ đến, vậy Khánh vương cũng có thể nghĩ đến.”

Ôn Ly nhíu nhíu mày, “Vậy vì sao ngài ấy đột nhiên lại đồng ý cùng ta thành thân?”

Chu Chương cười cười, “Vậy cô cứ cho rằng đây là Khánh vương báo đáp ơn cứu mạng của cô đi.”

Ôn Ly rốt cuộc phẫn nộ, “Ở trong mắt các ngươi, ta đến cùng là có bao nhiêu không thể gả ra ngoài!”

Chu Chương liên tiếp lui về phía sau, bồi cười nói: “Ôn tiểu thư ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta thật sự còn có việc, đi trước.”

Chương Chương đi mà như bay, trong nháy mắt liền chỉ còn một chấm nhỏ. Hồng Nhị vui vẻ nhảy đến bên người Ôn Ly, “Thật tốt quá, tiểu thư cuối cùng cũng sắp cùng Khánh vương thành thân rồi!”

Ôn Ly chỉ nhìn ra bên ngoài phòng, không có lên tiếng.

Ngày thứ hai sau khi Vệ Anh rời đi, phủ Khánh vương liền phái người đưa lễ nạp thải đến, cũng định ngày thành hôn vào cùng một ngày với hôn lễ của Thái tử và Thái tử phi.”

Hồng Nhị tràn ngập phấn khởi chạy vào trong phòng, hướng Ôn Ly reo lên: “Tiểu thư tiểu thư! Khánh vương đưa đến rất nhiều vàng bạc châu báu, tơ lụa này!”

“Ừ.” Ôn Ly quay đầu đi, chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

Hồng Nhị nhìn Ôn Ly, nghiêng đầu, “Tiểu thư, sắp thành hôn với Khánh vương rồi, cô không vui sao?”

Đây thật sự là một vấn đề khó khăn, Ôn Ly lựa chọn không trả lời.

Hồng Nhị thấy Ôn Ly không nói chuyện, có chút bất an tiến đến trước mặt Ôn Ly, “Tiểu thư, cô gả vào phủ Khánh vương rồi Hồng Nhị vẫn muốn tiếp tục hầu hạ cô.”

Ôn Ly sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Hồng cười nói: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ là nha đầu hồi môn đi theo ta cùng nhau gả đến Khánh vương phủ.”

Hồng Nhị thở phào một hơi, vui vẻ nở nụ cười, “Hồng Nhị sẽ luôn cùng tiểu thư!”

Ôn Ly không tiếng động cười cười, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như có đăm chiêu nhìn mấy chồi non mới nhú trên cành cây.