Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ

Chương 16: Thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (16)




3 giờ rưỡi sáng, Lâm Ngôn mơ mơ màng màng bị Kỷ Vọng lay tỉnh, hai người xách vali đến trung tâm.

Một đường đi này Lâm Ngôn và Kỷ Vọng tám vài ba câu, thay phiên nghỉ ngơi, nếu Kỷ Vọng không có cảm giác an toàn như vậy nên Lâm Ngôn cũng không cố tranh đạo lý với hắn, trực tiếp thay phiên gác đêm.

Làn da Kỷ Vọng trắng bệch, có chút tái nhợt, do không nghỉ ngơi tốt nên dưới mí mắt mệt mỏi cũng nổi lên quầng thâm đen.

Sau khi Lâm Ngôn phát hiện thì nhanh chóng thúc giục hắn ngủ nhiều một lát, Kỷ Vọng rất nghe lời, kêu ngủ liền ngủ, bất quá là khi qua nửa giờ liền sẽ tự động tỉnh lại, để Lâm Ngôn nghỉ ngơi.

Khi đến Vân Thành đã là 12 giờ trưa, tuy rằng trong tên Vân Thành có từ mây, nhưng trên thực tế cả năm trời nắng chói trang, chỉ có mấy tầng mây mỏng, không khí tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp.

Vừa xuống xe liền cảm thấy một luồng khí nóng phà vào mặt, một chút cũng không giống thời tiết của tháng mười.

Kỷ Vọng cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo trắng ngắn hình chữ T, cánh tay thon chắc kéo theo cái vali, gân xanh hơi nổi lên, đi cùng với khí chất ôn hoà là tính tình lãnh đạm hoàn toàn trái ngược.

Hai người mập mạp âm thầm đánh giá thu hồi tầm mắt, phe phẩy cái quạt hương bồ trên tay, vui vẻ nói: "Hai cậu là từ đâu đến vậy? Thuê nhà cũng không có mấy quan trọng, nhưng tôi dám đảm bảo, phòng chỗ chúng tôi chắc chắn là tốt nhất."

Lâm Ngôn cũng giữ một cái vali, nghe vậy hơi mỉm cười: "Đến từ Hải Thị, thành phố lớn quá áp lực, hai bọn tôi muốn tìm một thành phố thanh tĩnh để bắt đầu lại lần nữa."

"Ừm, Hải Thị, đúng là áp lực lớn, các cậu đến Vân Thành là đúng rồi, hàng năm Vân Thành đều nằm trên bảng xếp hạng thành thị sống an nhàn nhất. Tôi thấy không bằng các cậu đi nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi xong thì tôi sẽ dẫn các cậu đi xem phòng?" Mập mạp nói.

Trong lòng gã nói thầm, không nghĩ tới có người vừa xuống xe hàng lý cũng không buông, điều đầu tiên là bắt đầu đi tìm nhà, cũng không sợ bị mệt chết.

Trong tay Lâm Ngôn có hệ thống mở rộng tìm kiếm, thời gian một ngày cũng đủ để hệ thống sàng lọc ra Vân Thành là nơi thích hợp nhất để ở lâu dài, "Không cần, lời của chúng ta nói trên Wechat cũng không sai biệt lắm, trực tiếp đi xem phòng đi."

"Được, tôi lái xe tới đây, lên xe đi, chúng ta đi!"

......

Vân Thành kế núi gần sông, có không ít dòng sông chạy dọc bên trong thành.

Hệ thống đã sàng lọc chọn ra căn nhà ở Nam Thành, mười phần cảnh non nước hữu tình, một dãy nhà nền xanh ngói trắng lẳng lặng bên bờ sông, ven đường có vài quán bán rong nhỏ đang mở bán, cũng có vài bác trai bác gái đang đi dạo tản bộ.

Nam Thành là khu phố cũ, trật tự khu phố cũng không tồi, nhưng so với nền phát triển biến hoá từng ngày của thành thị phía bắc khá trên lệch, ở đây phần lớn đều là người của thế hệ trước, trường học bệnh viện công viên đều có đầy đủ hết, cố tình là vẫn không phát triển được.

Căn nhà nhỏ xung quanh ven sông đều có hai ba tầng lầu, nhà tên mập mạp cũng có một đống tầng, lầu hai đang cho thuê, ánh sáng mặt trời chiếu vào, diện tích không lớn, hơn bốn mươi mét vuông, nhưng có toilet phòng bếp phòng khách đầy đủ, đẩy cửa sổ ra còn có thể thấy mặt nước đong đưa nhẹ nhàng.

Cách ba tháng sẽ trả tiền thuê nhà một lần, mỗi tháng 2000 tệ, tiền điện nước tự xử lý.

Sau khi xem xét xung quanh, Lâm Ngôn kêu mập mạp thay đổi vòi nước ở phòng bếp và chuyển vị trí máy giặc, xác định không còn vấn đề khác, trực tiếp giao tiền ký hợp đồng.

Mập mạp sảng khoái cũng có chút do dự, nhịn không được phe phẩy quạt hương bồ hỏi: "Cái đó...... Vị tiểu ca này không có ý kiến gì sao?"

Ý gã là kêu Lâm Ngôn hỏi xem Kỷ Vọng.

Kỷ Vọng đứng ở phòng khách, đứng yên bình tĩnh quan sát mỗi một góc.

Lâm Ngôn một lần thanh toán 6000, đang đau trong lòng tới nơi, nghe vậy cũng nhìn về phía Kỷ Vọng. Hình như Kỷ Vọng cảm nhận được, dừng chân lại, nghiêng đầu, ánh mắt thanh thuần, thấy thế nào cũng rất ngoan ngoãn, đối diện với Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn nháy mắt đã quên bản thân muốn hỏi cái gì, nhìn Kỷ Vọng cười một cái, xoay đầu, tiếp tục cùng mập mạp cãi cọ: "Anh tôi tính tình tốt, phòng ở có thể ở là được. Bất quá tôi không được, chú, tấm màn này chú nên đổi đi? Một chút cũng không che được ánh sáng, phía trước chú cùng ta nói chính là đồ dùng gì đó cũng không có hư hao gì, nhưng chú nhìn xem, vòi nước này, rồi còn máy giặt, hiện tại là tấm màn cũng có vấn đề......"

Phòng ở hơn bốn mươi mét vuông cũng không tính là lớn, chuyển một lần là có thể xong.

Kỷ Vọng từ phòng ngủ đi ra, lần nữa đứng trong phòng khách, mấy cái chốt cửa hắn đều kiểm tra qua, những góc dễ xảy ra sự cố, đồ điện, hắn cũng kiểm tra qua hết một lượt, xác định không có vấn đề mới đi đến bên cạnh Lâm Ngôn, cùng cậu đem mập mạp đầu đầy mồ hôi tiễn đi.

Trong phòng còn có mùi hương do người thuê trước lưu lại, người thuê trước hẳn là Alpha, cái thảm chỗ cửa ra vào, trên sô pha, hay là bức màn, đều lưu lại mùi tin tức tố bá đạo của Alpha.

Mập mạp và Lâm Ngôn đều là beta, đối với loại mùi hương rất nhỏ này không có quá mẫn cảm, Kỷ Vọng rũ mắt, lớp mồ hôi mỏng từ đầu ngón tay bình tĩnh mơn trớn những nơi đó, tin tức tố xao động bất an trong không trung gần như thô bạo áp xuống cổ khí vị này, nghiền nát thành hư vô.

Hiện tại, căn hộ này mới tính là hoàn toàn sạch sẽ.

Tiễn mập mạp đi, Lâm Ngôn mỏi chân muốn chết, trực tiếp nằm liệt trên sô pha, mang theo Kỷ Vọng cùng nhau nghỉ ngơi.

"...... Quá mệt mỏi, hôm nay tôi muốn ngủ cả ngày."

Ánh mắt cậu nhìn đến một bên, không thấy rõ biểu tình của Kỷ Vọng, bất quá thấy Kỷ Vọng cũng thả lỏng dựa vào sô pha, đoán là Kỷ Vọng cũng rất mệt mỏi, "Ca, đợi chút nữa đổi xong tấm màn, chúng ta đầu tiên sửa soạn lại phòng ngủ, còn lại chờ nghỉ ngơi cho khoẻ rồi nói sau, thế nào?"

Kỷ Vọng tự nhiên không có dị nghị.

Sư phó đổi tấm màn cũng thực mau đã tới, tay chân nhanh nhẹn, mười phút liền đổi xong tấm màn.

Sau khi người đó rời đi, Lâm Ngôn xách theo hành lý đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ không lớn, mười mấy mét vuông, một cái giường đơn nhỏ, sau chân giường là bàn để sách, một đầu khác là tủ quần áo xát vào tường, trong đó một cánh cửa tủ là gương, dùng để soi gương.

Giường thật sự quá nhỏ, không thể chứa nổi hai thiếu niên đang trong thời kì phát triển.

Cũng may lương tâm mập mạp phát hiện, kêu người lại đưa đến một chiếc giường đơn nhỏ giống vậy, xát vào một bên tủ quần áo, ở giữa hai chiếc giường đều bằng với khoảng cách của cẳng chân, Lâm Ngôn nhìn sợ rằng bản thân sẽ đem cái thân lăn đến trên giường Kỷ Vọng.

Nhưng tổng thể trong đó một người sẽ ngủ ở dưới đất.

Lúc đi thuê phòng Lâm Ngôn cùng Kỷ Vọng cũng chỉ muốn ngủ qua một đêm thôi, hiện tại lại ngủ chung một phòng với Kỷ Vọng, Lâm Ngôn tự nhiên cũng không xấu hổ.

Cậu nhanh chóng sửa soạn lại giường cho tốt, cưỡng bách chính mình thay quần áo ngủ, lúc này mới thật nhanh thả người lên giường, mí mắt cũng chẳng nhấc lên nổi.

"Ca, tôi đi ngủ trước...... Anh cũng nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon, buổi tối......" Mấy chữ cuối cùng nhẹ đến mức gần như lẩm bẩm, thiếu niên trên giường mệt mỏi thiết đi, làn da trắng tuyết hồng nhuận lộ ra bên ngoài, hô hấp dần dần đều đặn.

Trong phòng ngủ, tấm màn gắt gao lôi kéo, ánh sáng tối tăm, cửa sổ cách âm hiệu quả không tồi, xung quanh tĩnh lặng cũng chỉ có tiếng hít thở của mình Kỷ Vọng.

Mí mắt của Alpha khẽ nâng, ánh mắt nhìn đến thiếu niên đang nằm trên giường không nhúc nhích, đôi mắt đen nhanh sâu thẩm nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì. Vài giây sau, tay chân hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, ngồi trong phòng khách, giống như một pho tượng lãnh lệ đang trầm mặc.

Di động trong túi mới 'tích' một tiếng.

Một dãy số trống phát ra tin tức.

Đã rải nhị, đãi thượng câu.

(Editor: tui không hỉu tui đã ngáo tui chết đây🙃

Truyện chỉ đăng tải trên wattpad YGan3379, những nơi khác đều là ăn cắp, xin cảm ơn:))

Đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo xẹt qua màn hình.

Mục hiện hai chữ 'xóa bỏ' màu đỏ tươi xuất hiện, được nhẹ nhàng ấn xuống.

Khung chat trở về trắng toang.

......

......

Cảm giác lần nữa tỉnh ngủ là bị tiếng bước chân bên ngoài lộc cộc lộc cộc đánh thức.

Tiếng người ầm ĩ hỗn loạn hi hi ha ha cười đùa, nghe ra không phải vài người, mà là một đám người.

Bang bang loảng xoảng loảng xoảng.

Đang --!

"Chờ lát nữa kêu mấy đứa con gái đến, đêm nay chúng ta không say không về ha ha ha --"

Một tiếng vang lớn, cửa phòng cách vách bị một chân đá văng, tiếng người ồn ào dũng mãnh nói chuyện vào trong phòng, rốt cuộc cũng biến mất không nghe thấy.

Lâm Ngôn dẫm lên dép lê đẩy ra cửa phòng ngủ, giọng khàn khàn nói hỏi: "...... Ca?"

Phòng khách còn mở đèn, Kỷ Vọng đang quét rác.

Một buổi chiều rảnh rỗi, hành lý cùng bao đồ lớn đều bị Kỷ Vọng sửa soạn xong rồi, nên trưng ra đều trưng, nên cất gọn đều cất gọn, căn phòng buổi sáng còn vắng vẻ nháy mắt đã tràn ngập hơi thở sinh hoạt, trừ bỏ so với phòng cho thuê lớn, cùng với những thứ khác giống như không có gì khác nhau.

Lâm Ngôn nhìn mọi nơi đánh giá, phản ứng đầu tiên lúc mới vừa tỉnh ngủ rất chậm, lại có chút cảm giác như bản thân còn ở phòng thuê cũ.

Trên tay Kỷ Vọng đeo bao tay plastic, thoạt nhìn mới vừa dọn xong phòng tắm. Lâm Ngôn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nheo mắt, hỏi: "Anh đem hết mấy cái này đều làm một mình?"

Kỷ Vọng không hé răng.

Lâm Ngôn cũng không cần hắn trả lời, chính mình là có thể nhìn thấy. Cậu đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, gạch men sứ sạch sẽ, vòi ở rửa mặt cũng có thể chiếu sáng.

Phòng bếp cũng rất sạch sẽ, tro bụi trên mặt bàn tất cả biến mất không thấy, phòng khách càng là sạch sẽ, bộ sô pha đều đã đổi mới.

...... Không đúng, bộ sô pha là đổi như thế nào?

Lâm Ngôn tập trung nhìn, phát hiện bộ sô pha này không có thay đổi gì, mà là màu sắc và hoa văn của một cái khăn trải giường, sô pha là sô pha ngồi hai người, không lớn, nhưng thật ra có thể sử dụng khăn trải giường bao lại.

Cậu dở khóc dở cười: "Không phải nói buổi tối cùng nhau dọn dẹp sao? Được rồi, anh ngồi nghỉ ngơi đi, phần còn lại để tôi dọn."

Cậu vén tay áo, hầm hè xoa tay, vào hoàn cảnh mới đổi nhà mới cảm giác mới mẻ nảy lên trong lòng, hứng thú bừng bừng mà múc nước phết đất.

TV treo trên tường, Lâm Ngôn thuận tay mở TV, "Tít --" một tiếng, tin tức đài truyền hình buổi tối tự động xuất hiện.

MC nữ một thân khí thế đoan trang ngồi sau mục trong đài, trong tay cầm bản thảo tin tức, giọng nói thong thả nhu hòa, "Ngày gần đây, công ty chế dược Trương thị đã nghiên cứu thuốc loại mới thành quả khá tốt, chủ tịch Trương Hành Tam tiên sinh tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên phỏng vấn tỏ vẻ, loại thuốc mới này đang ở giữa thời kỳ nghiên cứu phát minh, thành quả của kỳ thực nghiệm này sẽ đến giữa tháng sau chính thức tuyên bố công chúng --"

Hình ảnh vừa đổi, trong màn ảnh xuất hiện ở một văn phòng trống trải sáng ngời.

Nữ phóng viên giơ microphone hỏi: "Trương tiên sinh, xin hỏi loại thuốc mới cụ thể là phương diện kia?"

Lão nhân có bộ râu nặng hai tấn* khuôn mặt hiền từ, đeo cặp kính viền vàng kim, giọng nói ôn hoà, trật tự rõ ràng: "Tạm thời không tiện tiết lộ, nhưng tôi có thể đảm bảo, loại thuốc mới này sẽ cùng nhịp thở với dân chúng."

(Editor: cái (*) này khoảng tầm hai ba ngày sau khi đăng tui sẽ nói, còn có nhớ để nói không thì tui không bít:))

Truyện chỉ đăng tải trên wattpad YGan3379, những nơi khác đều là ăn cắp, xin cảm ơn:))

"Nghe nói thuốc này là ngài cùng người khác cùng nhau hợp tác nghiên cứu."

Lão nhân sang sảng cười: "Đúng vậy, tôi hợp tác với người phát hiện cách điều phối loại thuốc này cùng khai thác dựa trên tiến triển phát huy tác dụng rất lớn, cậu ấy mới là người quan trọng nhất trong nghiên cứu loại thuốc này."

"Xin hỏi có tiện tiết lộ ra tên của người đó không?"

"Cái này...... Tháng sau là mọi người có thể đã biết. Cậu ấy là người điệu thấp, không hy vọng ánh mắt của đại chúng đặt trên người cậu ấy."

Phóng viên và lão nhân một hỏi một đáp, có thể nghe ra được lão nhân đối với loại thuốc này có tự tin rất lớn.

Công ty chế dược Trương thị Lâm Ngôn cũng đã nghe nói qua, trước mắt trong nước có mấy khoản lưu hành thuốc ức chế, đó là công ty chế dược Trương thị chịu chi phối nghiên cứu, xem như là người dẫn đầu trong ngành sản xuất thuốc ức chế.

Lâm Ngôn thân là beta, vẫn là cùng thế giới này có một vách tường beta ngăn cách, sẽ không dùng được thuốc ức chế, cũng đối với thuốc ức chế không có hiểu biết gì, bất quá nói đến thuốc ức chế, Lâm Ngôn cũng nhớ tới một chuyện quan trọng.

"Ca, kỳ nhạy cảm của anh là khi nào a?" Cậu tùy tiện hỏi.

Ánh mắt của Kỷ Vọng vừa động, lông mi run nhẹ, một hồi lâu mới trong tầm mắt hoài nghi của Lâm Ngôn khoa tay đưa ra mấy con số.

Lâm Ngôn chớp chớp mắt, "Cuối tháng phải không?"

Kỷ Vọng nhấp môi, tầm mắt có chút né tránh, gật đầu.

Lâm Ngôn càng thêm mờ mịt, không biết hắn trốn cái gì: "Cái đó có cần tôi đi mua cho anh một chút thuốc ức chế để sẵn?"

Rốt cuộc người nắm giữ tài chính trong nhà là cậu.

Kỷ Vọng cực nhanh liếc cậu một cái, lắc đầu.

Sau khi biết được Lâm Ngôn cần quyển sách phiên dịch ngôn ngữ của người câm điếc, Kỷ Vọng liền tận lực giảm bớt số lần khoa tay dùng ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng lúc này đây, hắn nhanh chóng đưa ra kí hiệu 'không cần' với Lâm Ngôn.

Cái kí hiệu này trong sách phiên dịch đó là không cần, người thường liếc mắt một cái cũng có thể hiểu.

Lâm Ngôn đã từ nghi hoặc biến thành mê hoặc**, đối với Kỷ Vọng đang căng chặt cảm thấy không thể hiểu được: "...... Ca, anh làm sao vậy?"

(Editor: cái chỗ (**) này tui sẽ để nguyên z lun nhe, tui ngồi edit mà ngơ ngác lun ó, tui tưởng bé tính mê hoặc anh nhà không đọc kỹ lại thì không phải, chắc khúc này là có mình tui thấy bùn cười he:))

Truyện chỉ đăng tải trên wattpad YGan3379, những nơi khác đều là ăn cắp, xin cảm ơn:))

Kỳ kỳ quái quái.

Giống như bị dẫm phải đuôi mèo.

Cái tưởng tượng này thực hình tượng, Lâm Ngôn bị chính mình chọc cười, Kỷ Vọng liền xem như là mèo, cũng là một màu trắng nõn, một bộ dáng căng thẳng như con mèo Ba Tư tạc mao dựng thẳng lên.

Trong đầu cậu phác họa ra đại khái hình ảnh, xì một tiếng, trong lòng cười đến vui vẻ vô cùng.

"Người cười cái gì?" Hệ thống sâu kín lên tiếng.

Lâm Ngôn nhàn nhã mà kéo dài nói: "Cậu quản tôi."

"Đúng vậy, tôi quản không được người, rốt cuộc thì kỳ nhạy cảm của người khác mà người cũng đều trực tiếp hỏi ra nha."

"Hả? Cậu có ý gì?" Cậu nhạy bén từ trong lời nói của nó có cảm giác không đúng, Lâm Ngôn nhíu mày: "Kỳ nhạy cảm của Alpha không thể hỏi?"

"Vậy cậu nói xem loại người nào mới có thể hỏi kỳ nhạy cảm của đối phương là khi nào?"

"Cha mẹ, thầy cô, bạn bè?" Cậu cân nhắc trả lời.

Hệ thống: "Không, là bạn lữ."

Lâm Ngôn: "......"

(Editor: xin lỗi bé nha, khúc này tui đã cười bé rồi🤣

Truyện chỉ đăng tải trên wattpad YGan3379, những nơi khác đều là ăn cắp, xin cảm ơn:))

Hệ thống: "Kỳ nhạy cảm của Alpha và kỳ động dục của Omega đều mẫn cảm như nhau, là chuyện cá nhân riêng tư, dường như sẽ không có trường hợp người khác thảo luận này đó công khai-- a, ngoại trừ người."

Lâm Ngôn: "......"

Đầu gối bỗng chốc bị một mũi tên đâm trúng.

Sau khi rời xa cốt truyện, Lâm Ngôn lại lần nữa cảm nhận được ác ý nồng đậm của thế giới này đối với cậu.

Cái abc này đáng giận...... A, không phải, thế giới abo!

Như thế nào mà nơi nơi đều là bẫy!

Cậu thống khổ nắm tay, hận không thể xuyên về một phút trước, cho chính mình tùy tiện kia một đấm, nhưng mà không đợi cậu hối hận xong, hệ thống lại chậm rì rì mở miệng nói: "Thật lâu trước kia, Trung Quốc chuyên môn đối với loại hành vi xác định là một tội danh."

"Gọi là tội lưu manh."

"Ký chủ, người đối với Kỷ Vọng là chơi lưu manh à?"

_______________

Lời của editor:

Hè lú mọi người tui đã trở về sau một thời gian dài rùi nè, kkk chap ra vào đêm khuya chắc không còn ai thức đâu nhỉ:)))

Tui dễ quên cách xưng hô nên để tạm ở đây:

Hệ thống- bé Ngôn: tôi- người.

Bé Ngôn- hệ thống: tôi- cậu.

Bé Ngôn- Kỷ Vọng: tôi- anh. (lúc đầu)

Kỷ Vọng- bé Ngôn: chưa có xưng hô.

Zậy thui.

Chúc các bẹn iu của tui một đêm không mộng mị😘