Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ

Chương 6: [Thế giới thứ nhất] thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (6)




Lâm Ngôn đi trở về lớp.

Trong lớp 33 cậu như là một người tàng hình vậy, đến muộn cũng chẳng ai thèm để ý. Vào giờ nghỉ trưa trong lớp vẫn ồn ào như cũ, mấy nam sinh xuống phía cuối lớp chơi đùa, đâm vào hai cái bàn phía sau là xiêu xiêu vẹo vẹo, làm rớt hết mấy quyển sách xuống đất.

Cái bàn của Lâm Ngôn cũng bị đâm lệch đi.

Cậu đi đến, nam sinh ngồi trên bàn cậu mới từ trên bàn xuống, chậm rì rì rời đi cũng chẳng thèm liếc cậu một cái.

Lâm Ngôn không nói gì, rút khăn giấy ướt ra lau những thứ đen đủi trên bàn.

Hệ thống im lặng quan sát từng hành động của cậu, đến bây giờ mới lên tiếng: "Tôi còn cho rằng người sẽ làm gì đó khiến nam sinh kia phải quay lại xin lỗi người."

"Xin lỗi cái gì", Lâm Ngôn thuận miệng hỏi: "Ta chẳng phải là người vô hình sao, còn cần tạo cảm giác tồn tại?"

Hệ thống: "Đúng vậy. Tôi đã từng có hai ký chủ, nếu bọn họ gặp sự tình này thì nhất định sẽ làm gì đó khiến nam sinh vừa rồi phải xin lỗi."

"Sau đó thì sao?"

Hệ thống rất ít đề cập đến ký chủ trước đó của nó, Lâm Ngôn nghe nghiêm túc, muốn tiếp thu thêm kinh nghiệm từ những tiền bối đi trước.

"Sau đó nhiệm vụ của bọn họ đều thất bại." Hệ thống nói: "Chẳng qua là do thiết lập tính cách trước sau lại khác biệt quá lớn, tạo ra hiệu ứng bươm bướm ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện, càng ngày càng cách xa nhiệm vụ cứu vớt nam chủ."

Lâm Ngôn nhăn nhăn mày, từ giọng nói bình thường của hệ thống nghe ra vài phần khác thường.

Tại sao thiết lập tính cách trước sau lại khác biệt quá lớn?

Ngoài các tuyến nhiệm vụ chính, mặt khác trước mặt npc OOC* một chút cũng không được?

Cậu đang suy tư, bỗng nhiên cảm giác có vài ánh mắt mang ý không rõ hướng về phía cậu.

Tầm mắt từ chỗ cửa sổ ngoài hành lang nhìn vào, mấy nam sinh đang ở phía dãy cuối cùng đang đùa giỡn đều đồng loạt trở nên im lặng, toàn thân run rẩy, trong đó nam sinh đụng phải cái bàn của Lâm Ngôn sợ hãi nhiều nhất, chân đều mềm nhũn tới nổi đến quỳ thẳng xuống mặt đất.

Phòng học bỗng trở nên tĩnh lặng.

Lâm Ngôn quay đầu, thấy bảy tám người đang đứng bên ngoài cửa sổ.

Ở bên ngoài Mã Văn Hải cùng Trần Lãng một người bên trái một người bên phải, đứng bên cạnh hai nam sinh mặc áo sơ mi trắng, cũng kính nói gì đó với bọn họ.

Sau đó, Mã Văn Hải ở ngoài cửa sổ hô lên: "Lâm Ngôn, mau ra đây!"

Bên trong phòng học, vài ánh mắt mờ mịt quay qua nhìn cậu.

Có chút phức tạp, có kinh ngạc, ghen ghét, cũng có phiền chán.

Lâm Ngôn bước ra phòng học, hành lang bỗng chóc im lặng, người đi vệ sinh đều không có, trống rỗng, với bóng cây phất phới bên ngoài.

Gió lùa qua sảnh, mang đến nhiệt độ nóng đến khó chịu.

Sau lưng cậu có một tầng mồ hôi, cuối cùng cũng lý giải được câu 'thiết lập tính cách trước sau lại khác biệt quá lớn' trong miệng hệ thống là gì.

...... Mã Văn Hải vậy mà mang theo một đám người ở chỗ tối quan sát cậu.

Vừa rồi nếu cậu thật sự cùng nam sinh kia xảy ra tranh chấp, tính cách nhân vật liền một lần rớt thảm.

Nhiệm vụ này thật đúng là chỗ nào cũng có hố.

Miễn sao đó là bối cảnh vườn trường, tất thảy đều toàn là biến số và chẳng có quy luật nào để tuân theo.

Sau khi ra tới, cậu bị mấy người Mã Văn Hải túm đến chỗ vắng vẻ.

Thẳng đến lúc này, hai nam sinh kia mới xoay người lại nhìn, trên cao nhìn xuống về phía cậu.

Não Lâm Ngôn bắt đầu hoạt động hết công xuất, biểu tình trên mặt thấy đổi thành một bộ khẩn trương và bất an, cậu lẩm bẩm: "Mã...... Mã cả? Cậu sao lại đến tìm tôi a?"

"Không phải tao tìm mày", trên mặt Mã Văn Hải lộ ra hiền lành nhất của mấy ngày qua mỉm cười, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập cổ vũ: "Tiểu tử mày may mắn rồi đấy.

Giới thiệu một chút, kế bên tao là Trình Tu, Tu ca và Hạ Ninh An, An ca. Bọn họ nghe nói buổi sáng hôm nay mày làm việc kia rất tốt, cảm thấy mày không tồi, nên muốn đến nhìn mặt mày đấy mà."

Lâm Ngôn bất an nhấp khoé môi, tầm mắt rơi xuống trên người hai nam sinh kia, vẫn là cái bộ dáng bùn nhão không trét lên tường kia: "...... Tu, Tu ca, An ca."

Trình Tu nhìn cậu cười, anh ta mặc một cái sơ mi trắng cùng quần dài, giống như mới từ lễ đường rời đi, trên người còn mang theo một mùi nước hoa nam nhạt nhẽo, khi cười rộ lên làm ngũ quan trở nên sắc nét hơn càng thêm thu hút sự chú ý của người khác, ngữ khí ôn hoà hỏi cậu: "Cậu chính là Lâm Ngôn à? Là Lâm Ngôn sáng nay bỏ thuốc vào trong nước của Kỷ Vọng?"

Lâm Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, hoảng loạn ngó trái ngó phải, xác định xung quanh không có ai mới gật đầu.

"Gật đầu làm gì? Hỏi cậu cái gì thì hé răng ra trả lời cái đó đi chứ." Hạ Ninh An cau mày.

Thấy tình hình không ổn, Mã Văn Hải tiến lên một bước, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Lâm Ngôn, ăn nói khép nép nịnh hót: "An ca, Lâm Ngôn nó chính là một beta nhỏ nhoi, không phải nó không muốn nói chuyện, là tin tức tố của ngài cùng Tu ca quá mạnh, chắc là do nó bị dọa tới không dám mở miệng thôi."

"Hửm?" Lời này nói này làm tâm trạng Hạ Ninh An tốt hơn, sắc mặt Hạ Ninh An có chút sáng lại, nhàn nhạt nhếch môi: "Tôi nhớ ra rồi, là tôi quên xịt thuốc ngăn cản tin tức tố. Chắc các cậu không có sao đúng không?"

"Không có việc gì không có việc gì. An ca, tôi còn có thể chịu đựng được, có phân phó gì ngài cứ việc nói." Mã Văn Hải cười theo.

Cái loại Alpha như Hạ Ninh An này cậu ta thấy nhìn rồi, giữ chặt cái thân phận, cảm thấy trời đất bao lao còn lão tử là lớn nhất, xưa nay đều không thích xịt thuốc ngăn cản tin tức tố, thích nhất là những người khác vì tin tức tố của chính mình mà trắng mặt xinh tha.

Cậu ta âm thầm liếc nhìn Lâm Ngôn, phát hiện Lâm Ngôn cư nhiên cũng có thể đứng vững lâu như vậy, không hổ là người tàn nhẫn dám bỏ thuốc Kỷ Vọng.

Sáng nay cậu ta lấy không ít lý do trốn tránh việc này, cuối cùng cũng không trốn được nên dứt khoát ném cho Trần Lãng với Lâm Ngôn, bắt nạt người khác là bắt nạt, nhưng loại chuyện hạ thuốc kích thích tin tức tố cho một Alpha đỉnh cấp này, nếu như mà Kỷ Vọng báo cảnh sát, đây thật sự cũng không phải chuyện tốt.

Cậu ta cũng không ngu tới mức tự chặt đút đường lùi của chính mình.

Không nghĩ tới Lâm Ngôn nhìn có vẻ trầm lặng ít nói, trên thực tế lại có dã tâm lớn như vậy, nói xuống tay liền xuống tay.

Nghĩ vậy, tầm mắt của Mã Văn Hải hướng về Lâm Ngôn có chút cổ quái.

Trình Tự vẫn luôn mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, đợi đến khi Hạ Ninh An im lặng anh ta mới một lần nữa nhìn về người trước mặt, trong mắt tràn ngập sự dò xét, đánh giá, nhưng giọng điệu lại mang tươi cười, bày ra bộ dáng gần gũi giản dị khác với thân phận trên cao kia.

"Lâm Ngôn phải không? Cậu có thể nói cho tôi biết quá trình sáng nay cậu hạ thuốc cho Kỷ Vọng là như thế nào được không?" Anh ta nhẹ nhàng hỏi.

Nam sinh beta trước mặt, tính cách yếu đuối, tham lam, tư chất cực kém, bộ dáng bình thường không thể bình thường hơn, bị người khác ngồi lên bàn cũng không dám hé răng, mà chỉ sợ hãi rụt rè co rõ ngồi một góc.

Tính cách như vậy, có thể lợi dụng rất tốt, cũng rất dễ khống chế.

Chỉ cần cho loại người đủ lợi ích, cho dù là giết người bọn họ cũng dám làm.

Trình Tu hài lòng, nghe Lâm Ngôn do do dự dự nói: "Là Trần Lãng, trước tiên đưa viên thuốc tôi...... Lúc ban đầu tôi không biết đó là thuốc kích thích tin tức tố, tôi thật sự không biết. Khi vào lớp của Kỷ Vọng rồi, tôi thấy không có ai để ý mình, nên liền đem viên thuốc bỏ vào ly nước của Kỷ Vọng......"

Cậu tóm gọn lại nói, giống như nghĩ có thể dùng phương thức này phủi sạch quan hệ với chính mình.

Trình Tu cười trấn an nói: "Không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, được rồi, hiện tại hỏi xong rồi, chúng ta đưa cậu trở về lớp."

"A?" Lâm Ngôn mờ mịt mà ngẩng đầu, có chút không biết phải làm sao: "...... Tôi có thể trở về lớp rồi?"

Trình Tu: "Đương nhiên, đi thôi."

Đoàn người đi về lớp 33, hàng lang vẫn yên tĩnh như cũ, Lâm Ngôn bị nhốt ở giữa đám người nổi tiếng trong trường này, vừa ngạc nhiên vừa cao hứng, tâm mang hư vinh được thoả mãn rất nhiều, sắc mặt đều trở nên hồng nhuận.

Trình Tu thấy thế, ý cười càng lớn.

Đi đến cửa sau lớp 33, đám người theo sau tiến lên một bước mở cửa ra, gió lạnh từ điều hoà trong phòng học phà vào mặt, mấy nam sinh ngồi ở hàng phía sau đều trở nên thành thành thật thật mà ngồi trên vị trí của mình, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lâm Ngôn chuẩn bị về chỗ ngồi của chính mình.

"Chờ một chút." Trình Tu bỗng nhiên gọi cậu lại.

Lâm Ngôn xoay người, Mã Văn Hải ra tín hiệu để cậu bước sang một bên, cậu cảnh giác.

Lại muốn làm cái gì?

Còn chưa xong?

Trình Tu đi vào lớp học, ánh mắt lãnh đạm đảo qua đám người hàng phía sau lớp học, dưới còn mắt chăm chú của mọi người, anh ta rất nhanh chỉ định vài người, kêu bọn họ theo thứ tự ra ngoài.

Phòng học mặt sau đất trống nháy mắt bị chen đầy, Lâm Ngôn đứng ở Trình Tu bên người, mấy cái nam sinh banh phía sau lưng, không được nuốt nước miếng, trong ánh mắt toát ra sợ hãi.

"Mấy người bọn họ bắt nạt cậu đúng không?" Trình Tu dò hỏi nhìn về phía Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn run rẫy gật đầu: "...... Ừm."

Mấy nam sinh nháy mắt đã hiểu chuyện gì, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, giây tiếp theo, không đợi bọn họ xin tha, tin tức tố Alpha mạnh mẽ đè đầu bọn họ xuống, ai trong bọn họ cũng kêu la thảm thiết, thẳng tắp khuỵu gối quỳ rạp xuống đất.

"Phanh --"

"Phanh --"

Đầu gối va chạm thật mạnh xuống đất, âm thanh lớn đến nổi làm cho người ta sợ hãi.

Một bóng người cuộn tròn trên sàn nhà, đau đến co như con tôm luộc chín.

Tuy rằng Trình Tu cố ý khống chế lại phạm vi công kích, nhưng những người khác ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Biểu hiện của Mã Văn Hải rõ ràng nhất, cậu ta là một beta thấp kém, kêu lên một tiếng, gian nan chống đỡ bản thân, chân run giống như người bệnh Parkinson, cảm thấy mình như vậy quá mất mặt, cậu ta nỗ lực muốn bảo vệ một chút thể diện cuối cùng, giây tiếp theo, một bóng người ngã xuống --

Lâm Ngôn đỡ vách tường một góc 45 độ từ từ trượt xuống đất.

"A......" Cậu không có cảm xúc kêu thảm thiết.

Mã Văn Hải: "......"???

Mẹ nó mày nghiêm túc đó à?!

Đại não cậu ta trong nháy mắt trống rỗng, chỉ vài giây ngắn ngủi ngơ ngẩn, Lâm Ngôn lại bắt đầu ôm bụng, giống như nam chính trong mv thanh xuân tối tăm đau đớn, cong thân thể duỗi tay ra đưa về phía không trung.

"A a a......" Cậu không có linh hồn run rẩy.

Mã Văn Hải: "......"

Đệt mợ nó giống như thật sự có chuyện vậy!

Mã Văn Hải xem đến choáng váng đầu óc, trong một lúc cậu ta không biết mình có nên cũng quỳ rạp xuống luôn hay không, không đợi cậu ta rối rắm suy nghĩ xong, Trình Tu đã thu hồi tin tức tố, nhìn Lâm Ngôn nói: "Xin lỗi, là tôi không suy nghĩ kĩ......"

"Cậu không nghĩ kĩ cái gì mà không nghĩ kĩ", Hạ Ninh An đánh gãy lời nói của anh ta, gã nhướng mày, toát ra vài phần ngạo mạn tự đắc, "Loại beta như cậu ta vốn dĩ một chút tin tức tố của Alpha cũng không chịu nổi cũng là chuyện bình thường a."

Trình Tu không tán đồng liếc gã một cái: "Ninh An, không được nói như vậy."

"Lời tôi nói chính là sự thật." Hạ Ninh An nói.

Diện mạo của gã xuất chúng, mặt mày tinh xảo, đường nét như hoà, dung mạo có phần đẹp đẽ, nhìn không giống Alpha mà càng trông giống Omega sống trong nhung lụa hơn, cho dù kiêu ngạo đi nữa người khác cũng không thể tức giận nổi.

Trình Tự cũng không có biện pháp với gã, bất đắc dĩ xoa xoa tóc của gã: "Cậu đó...... Lâm Ngôn, Mã Văn Hải, các cậu không còn việc gì đúng không?"

Sắc mặt Mã Văn Hải trắng bệch, cười khổ ngồi dậy: "Tu ca, tôi không có việc gì đâu."

Cậu ta nào dám có việc.

Trình Tu ngoài nóng trong lạnh, Mã Văn Hải cũng không dám ở trước mặt anh ta làm bộ làm tịch.

Lâm Ngôn ngồi dưới đất, không lên tiếng, giống như cậu không thể đứng dậy.

Tay cậu vịn vào vách tường, vách tường chìm vào bóng tối có màu sẫm, làm nổi bật bàn tay thon dài trắng nõn kia, tinh xảo không tì vết như ngọc, có giọt mồ hôi rất nhỏ đọng lại ở đầu ngón tay, giống như dính phải cánh hoa của sương sớm, hơi hơi ửng hồng.

Trình Tu có chút thất thần, anh ta híp mắt, đang muốn nhìn kỹ thì Lâm Ngôn đã thu hồi tay lại, lại là bộ dạng sợ hãi rụt rè không gánh nổi trọng trách lớn kia: "...... Tôi, tôi không có việc gì đâu."

Không hiểu sao lại khiến người khác khó chịu.

Trình Tu không khỏi nhăn mi lại, sau đó lại làm như không có việc gì xãy ra.

Hạ Ninh An nhịn không được, tính gã nóng nảy, bị cưng chiều đến cho mình là cả thế giới, không muốn lãng phí thời gian dù một giây cũng không muồn dành cho người mình cảm thấy không thuận mắt, mục đích hôm này gã tới đây đã hoàn thành, giật nhẹ ống tay áo của Trình Tu thúc giục: "Đi thôi."

"A Niên còn đang đợi chúng ta đấy."

Trình Tu: "Được, cũng nên đi rồi."

Dăm ba câu quyết định chỗ đến tiếp theo, Trình Tu và Hạ Ninh An cùng rời đi, trước khi đi cũng không quên chào tạm biệt Lâm Ngôn một cái, giống như thật sự coi trọng cậu vậy: "Lâm Ngôn, tôi với Ninh An học ở lớp 1, nếu có việc gì cậu có thể đến tìm chúng tôi."

Ánh mắt anh ta như có như không dừng lại trên người Lâm Ngôn vẫn đang cúi đầu, tầm mắt như con rắn độc dò thám, tìm tòi nghiên cứu hoài nghi xẹt qua khuôn mặt của Lâm Ngôn đang lẫn trong bóng tối.

"...... A Tu, cậu đang suy nghĩ cái gì đấy? Lên lầu thôi."

Giọng của Hạ Ninh An vang lên, Trình Tu thu hồi tầm mắt, cười cười, không nói gì, rẽ ngoặt lên cầu thang.

Vài phút sau, toàn bộ hành lang trên tầng lầu này trở về bình thường, thỉnh thoảng có vài nhóm nam nữ đi ngang qua lớp 33, một loạt ánh mắt mờ mịt đảo qua Lâm Ngôn ở cuối lớp học.

Lâm Ngôn ngồi vào chỗ của chính mình, thần sắc của cậu bị quyển sách được dựng lên che đậy.

Mấy nam sinh kia được đưa đến phòng y tế khẩn cấp, mặc khác các Alpha trừng mắt nhìn cậu vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, hận không thể xông lên tẩm cậu một trận để báo thù cho anh em của mình, nhưng chuyện tới nước này lại nghĩ đến lời của Trình Tu nói với Lâm Ngôn trước khi rời đi, bọn họ lại không tình nguyện mà phải rời đi.

"Có vài người a, chỉ muốn làm một con chó Pug** cho người khác thôi."

Giọng của một nam sinh nào đó không cao không thấp giễu cợt.

Một trận cười trộm vang lên xung quanh.

Lâm Ngôn lạnh lùng ngẩng đầu, không ai nhìn thấy cậu đã làm như thế nào, mà chỉ thấy một quyển sách đột nhiên xẹt qua không khí, đập thật mạnh vào trên gáy của cái nam sinh vừa nói lúc nãy.

Xung quanh lập tức một mảnh tĩnh lặng. Truyện Sắc

Tiếng cười biến mất.

Giọng nói của Lâm Ngôn cũng không cao không thấp nói: "Còn tốt hơn so với một số người muốn làm cũng không làm được."

"Mày......!" Nam sinh đó che gáy lại, thẹn quá hoá giận đập bàn đứng dậy.

Mấy chỗ trống ở hàng phía sau giống như đang nhắc nhở chuyện gì cho gã, gã im bật, đỏ mặt đứng đơ tại chỗ, một lát sau, buồn rầu ngồi xuống.

Lúc này, những tầm mắt nhìn trộm Lâm Ngôn trở nên ít đi.

Quả nhiên, một khi có kẻ chống lưng, một tên tiểu nhân như Lâm Ngôn khẳng định sẽ nhảy nhót lên.

Cùng suy đoán của Tu ca không sai biệt lắm.

Nam sinh trong một góc phòng khinh thường bĩu môi, móc điện thoại ra, đem sự việc vừa phát sinh một chữ cũng không thiếu gửi đi.

......

Lâm Ngôn trầm mặc ngồi ở chỗ của mình, một tia mừng rỡ hay vui vẻ trong đáy mắt cũng không có.

Trời đang nắng nóng, cậu lại cảm thấy một luồng hơi lạnh thấm tận xương tủy, thật lâu sau, chuông vào học vang lên, cậu rút ra một tờ giấy, đơn giản vẽ lên đó.

Tiết học này là khoá toán.

Giáo viên dạy toán luôn ủng hộ kế hoạch nuôi thả, tên gọi tắt "Yêu học như không học"***.

Chính sách này chỉ thực hành ở lớp 33.

Tiếng loa vang lên, giáo viên đứng trên bục nói: "Lấy bài tập hôm qua tôi giao ra đây, để tôi sửa đáp án, sửa xong rồi bắt đầu học bài mới, ACCBD......"

Tiếng loa của giáo viên che lấp tiếng bút lông đang sột soạt trên mặt giấy.

Trong một chỗ trống trên giấy A4 tất cả đều là vòng tròn nhỏ màu đen, giống như bùa trừ yêu ma, ngoài Lâm Ngôn ra thì không có ai có thể xem hiểu.

Bỏ thuốc --> nhốt Kỷ Vọng lại --> Trình Tu xuất hiện --> chống lưng cho cậu --> phái người giám sát cậu --> khiến cho những người khác cảm thấy bất mãn -->......

Kế tiếp sẽ là cái gì đây?

Lâm Ngôn lạnh lùng suy nghĩ, này lại là một nước cờ khác hướng về nam chủ.

Bây giờ cậu phải làm như thế nào mới có thể giúp nam chủ vượt qua cửa ải khó khăn này đây.

__________

Lời của editor:

(*): Out of Character (không hợp với thiết kế nhân vật.)

(**):là giống chó thuộc nhóm chó cảnh có nguồn gốc từ Trung Quốc, chúng có một khuôn mặt nhăn, mõm ngắn, và đuôi xoăn. Tên khác là chó mặt xệ.

(***): cái dòng bản gốc là "Yêu hắn mẹ có học hay không", thật sự tui không biết sửa sao luôn ấy, cứu tui trời ơi.(⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)