Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 13




Người đi đường vây xem ngược lại không ít, trong đó không thiếu người trong giới Ngu Trạch nhận biết, không ít người đều cầm điện thoại chụp ảnh bọn họ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết về sau bọn họ sẽ cười trộm đăng lên mạng.

Quả nhiên, tin tức Ngu Trạch và Đường Na bày cửa hàng vỉa hè tại cổng thành phố điện ảnh rất nhanh lên top tìm kiếm, đám dân mạng sôi nổi bình luận:

"Kinh ngạc đến ngây người, đã từng là thần tượng lưu lượng đã lưu lạc tới tình trạng này rồi ư?"

"Ngu Trạch không ca hát, định đi đóng phim à?"

"Trời ạ, van anh đừng đến mang tai họa cho giới điện ảnh được không?"

"Có vẻ như rất nghèo..."

"Sắc đẹp vẫn đánh khắp thiên hạ không địch thủ."

"Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy Ngu Trạch đẹp trai hơn thôi sao?"

"Không hiểu sao cảm thấy hơi chua xót..."

"Cảm thấy chua xót cái cọng lông, mấy người đều không nhìn thấy Miu Miu và Dior trên người Đường Na à? Điều này cũng khiến lòng người chua xót, tôi cũng hi vọng mình có thể khiến lòng người chua xót."

"Trước đó ai nói Đường Na bị Ngu Trạch ngược đãi? Ai tới ngược đãi tôi thế này đi?"

Ngu Trạch chịu đựng ánh mắt khác thường người qua đường, ngồi ở cổng thành phố điện ảnh một ngày, vẫn chẳng làm nên trò trống gì.

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Na đang dựa vào người anh ngủ say, im lặng thở dài, cô kiên trì muốn bày cửa hàng vỉa hè cũng thong thả không hoảng hốt, không buôn bán được cô cũng không quan tâm, ngủ say sưa lại an tâm.

Ngu Trạch hoài nghi tốn thời gian ở đây đến tột cùng có ý nghĩa không?

Lúc anh nhìn gấu bông mập mạp trên sạp hàng ngẩn người, một xe bảo mẫu màu trắng đỗ lại bên đường.

Ngay từ đầu anh không có để ý, mãi đến khi Ngu Trạch nghe thấy cách đó không xa có hai cô gái phát ra tiếng kêu ngạc nhiên: "Oa, là Trì Linh Âm!"

Anh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Trì Linh Âm có thực lực và độ nổi tiếng top đầu, cô có mái tóc dài đen nhánh, dáng người cao gầy, mặt chỉ trang điểm nhẹ, trực tiếp đi về phía anh.

Trì Linh Âm đi đến trước quầy hàng vỉa hè, trông thấy bảng hiệu bán Ngu Trạch trên tấm bìa cứng, nhếch môi cười.

"Trì Linh Âm ngoài đời còn đẹp hơn trên TV á."

"Chị ấy quen Ngu Trạch à?"

"Bôi nhọ, Trì Linh Âm làm sao có thể quen Ngu Trạch, nhất định là chị ấy hiếu kì hoặc là cảm thấy buồn cười mới tới xem một chút."

Ngu Trạch không nhìn xì xào bàn tán chung quanh, thần sắc bình tĩnh nhìn Trì Linh Âm.

"Cái nào là thú bông may mắn?" Trì Linh Âm hỏi.

Ngu Trạch giật giật cánh tay, đánh thức Đường Na đang ngủ bất tỉnh nhân sự: "Việc buôn bán của cô tới cửa."

"Hả? Chỗ nào? Đâu..." Đường Na vuốt mắt ngồi dậy.

Trì Linh Âm nhìn Đường Na, cười lớn hơn.

Cô tốt tính hỏi lại một lần: "Cái nào là thú bông may mắn?"

Đường Na chỉ một loạt bên trái cho cô ấy nhìn: "Mấy cái này."

Trì Linh Âm nhìn kỹ, cầm lấy con cừu nhỏ màu trắng trong đó.

Trì Linh Âm cầm con cừu nhỏ, cười nhìn về phía Đường Na: "Cái này thật có thể đem lại may mắn cho tôi sao?"

Đường Na ngáp một cái: "Đại khái vậy."

... Ngu Trạch lần đầu nhìn thấy người bán qua loa như thế.

Nhưng mà Trì Linh Âm không hề cảm thấy mất hứng, cô cười nhận con cừu nhỏ, nói: "Tôi mua cái này, bao nhiêu tiền?"

"Trì Linh Âm muốn mua gấu bông đó thật sao? Chẳng lẽ có tác dụng thật?"

"Lừa gạt trẻ con mà cậu cũng tin hả? Nhưng tí nữa mình cũng định đi hỏi một chút, con thú bông rồng phun lửa kia rất đáng yêu."

"Trì Linh Âm muốn mua, mình cũng muốn mua."

"Cậu nói lúc này mình đi tìm Trì Linh Âm xin chữ kí, chị ấy có đồng ý không?"

Khiến Ngu Trạch giật mình là, Đường Na nói: "Không bán, em chỉ đưa cho người có duyên."

Cô nhìn cô gái trẻ ngôi sao lớn hư hư thực thực, dùng giọng ngây thơ hiếu kì hỏi: "Chị gái, chị là ngôi sao ạ?"

Tiếng người nghị luận gần đó rõ ràng như vậy, rõ ràng là cô đã biết còn cố hỏi, Ngu Trạch ở một bên yên lặng nhìn cô, trong lòng suy nghĩ "tôi xem cô rốt cuộc diễn cái kịch gì".

"Đúng vậy, chị là một diễn viên, chị tên Trì Linh Âm, em tên gì?"

"Em tên Đường Na." Đường Na nói giòn tan.

"Em tới đây bao lâu rồi?"

"Chúng em mới tới hôm qua." Cô cầm một đống gấu bông nhét vào túi đưa cho đối phương."Chị gái, đây đều là tự em làm, tặng cho chị. Chị giúp em một việc nhỏ được không?" Đường Na mở to hai mắt, chờ đợi nhìn cô.

Ngu Trạch kéo Đường Na một cái, muốn kêu cô đừng phiền Trì Linh Âm.

"Không sao, Na Na rất đáng yêu." Trì Linh Âm cười với Ngu Trạch, sau đó nhìn về phía Đường Na, dịu dàng nói: "Em muốn chị giúp cái gì?"

Đường Na nói: "Chị giữ lại thú bông chị thích, cái khác tặng cho bạn của chị, sau đó nói với bọn họ Ngu Trạch ở đây được không ạ?"

Trì Linh Âm cười, cô gái xinh đẹp cười lên cũng xinh đẹp, nụ cười của cô khiến gần đó vang lên những tiếng cảm thán.

"Vậy thì cám ơn em... Chị chỉ cần con cừu này, cái khác chị sẽ tặng cho người khác, có cơ hội, chị cũng sẽ dẫn bạn tới -- cố lên."

Trì Linh Âm nhận thú bông của Đường Na, cười với Ngu Trạch rồi xoay người đi được hai bước thì chợt dừng lại, quay đầu cười nói với Đường Na: "Ở chỗ này phải cẩn thận một chút, ban ngành liên quan đang bắt kinh doanh không giấy phép."

Trì Linh Âm rời đi.

Đường Na nghi ngờ nhìn Ngu Trạch: "Kinh doanh không giấy phép?"

"Người không đăng ký giấy phép kinh doanh ở đồn công an." Ngu Trạch nói.

Đường Na "a" một tiếng, không quan tâm.

Chỉ có Ngu Trạch bắt được tin tức làm người ta nghi ngờ trong đó.

Làm sao Trì Linh Âm lại biết Đường Na kinh doanh không có giấy phép?

Sau khó Trì Linh Âm lên xe bảo mẫu rời đi, lần lượt có khách hàng tới cửa, Đường Na nhìn người mà phục vụ, lấy sở thích mà Ngu Trạch xem không hiểu tặng miễn phí gấu bông.

Trong số những người được tặng gấu bông, có một phần là theo phong trào Trì Linh Âm, không quan tâm tác dụng cụ thể của gấu bông, một bộ phận khác thì mang tâm trạng hiếu kì, hỏi thăm vì sao gấu bông có công hiệu đặc biệt.

Mỗi lần Đường Na đều là vẻ mặt thành thật nói: "Bởi vì lúc em làm chăm chú cầu nguyện."

Ngu Trạch:... Rõ ràng là chăm chú xem tivi.