Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 69




"Anh đồng ý quay MV?", Củng Niệm Du ngạc nhiên nói: "Anh nghĩ không suốt thì tốt quá rồi. Một album mà không có lấy một MV thì không thể nói nổi!"

Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Củng Niệm Du khá tin tưởng nhân phẩm của Ngu Trạch, tin anh sẽ không lật lọng vì mất mấy chục nghìn tiền chi phí, vì vậy cô đã quyết định không do dự:

"Tôi sẽ sắp xếp MV cho anh, cố gắng giải quyết chuyện MV trước Tết. Nếu anh có đạo diễn hoặc diễn viên yêu thích thì nhớ cho tôi biết trước. Tôi cũng sẽ thông báo ngay cho nhóm sản xuất về bài hát tặng kèm, anh gửi bản demo cho tôi trước, nếu anh có thể thu âm xong trong nửa ngày thì đến phòng thu âm của tôi mà thu âm."

"Cô không cần tìm nữ chính, để Na... Bách Đế Na tới quay." Ngu Trạch nói, "Tiền thuê phòng..."

Ngu Trạch chưa kịp nói xong, Củng Niệm Du cười nói: "Anh không cần trả, chỉ nửa ngày thôi mà."

Không có việc làm ăn nào có lời hơn sử dụng vài nghìn tệ để lấy lòng Ngu Trạch.

Tốc độ nổi tiếng của Ngu Trạch có thể thấy rõ bằng mắt thường, nếu giành được việc tổ chức concert của anh, sang năm cả Thiên Âm sẽ kiếm được rất nhiều, Củng Niệm Du "mở rộng cánh cửa" là để đặt trước concert của Ngu Trạch.

Củng Niệm Du nói: "Đúng rồi, trước đó tôi đã nhận được bài hát anh gửi rồi nhưng không nhận được thông tin đội sản xuất bài hát. Làm phiền anh tổng hợp và gửi cho tôi nhé."

"Được, tôi sẽ tổng hợp gửi cho cô."

Sau khi cúp điện thoại, không bao lâu sau Củng Niệm Du nhận được demo bài hát mới và những thông tin cơ bản về sáu ca khúc khác trong album Ngu Trạch gửi tới.

Bài hát mới có tên "Ngôi sao ấy".

Củng Niệm Du linh tính đây là một bản ballad, trong lúc xe dừng đèn đỏ, cô cắm tai nghe vào điện thoại và nghe ngay trên xe.

Những bài hát lúc trước của Ngu Trạch kiểu gì cũng có, nhưng chưa bao giờ hát về tình yêu. Có định kiến từ trước, còn chưa nghe bài hát, trong đầu Củng Niệm Du đã loại bỏ khả năng đây là một bản tình ca.

Sau khi bài hát bắt đầu phát ra, tiếng nhạc vui tươi vang lên, xen lẫn những nhịp trống mạnh mẽ, cảm xúc dạt dào toả ra khắp nơi.

Củng Niệm Du vô thức rung chân theo nhịp.

Đây là một mở đầu tốt, cô thích khúc dạo đầu này.

"I'm feeling good."

Giọng rap trầm của Ngu Trạch vang lên.

Củng Niệm Du giật mình, vô thức dừng cái chân đang rung của mình. Là ảo giác của cô sao? Tại sao giọng của Ngu Trạch lại hơi khác so với bình thường?

Giọng Ngu Trạch thường ngày: lạnh và trầm.

Giọng Ngu Trạch trong tai nghe: vẫn là lạnh và trầm... nhưng có chút ngọt ngào.

Lỗ tai của cô có vấn đề sao?

Đây chính là đạo cụ then chốt để cô kiếm sống, sao có thể xảy ra vấn đề!

Củng Niệm Du đang định đỗ xe bên đường nghe lại để xác nhận thì tiếng nhạc trong tai nghe đột ngột dừng lại, ngay lúc đang cô thắc mắc thì trong im lặng vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Trầm thấp, gợi cảm, vẫn là chất giọng trầm khàn, nhưng trong cái trầm còn mang theo cưng chiều ngọt ngào.

Một tiếng đánh trúng Củng Niệm Du.

"Cái bóng của đèn đường/ biến thành hình trái tim

Nếu đây là một giấc mơ/ đừng đánh thức tôi

Ngôi sao của tôi/ lấp lánh trong mắt cô ấy"

Cô choáng váng, cầm điện thoại lên xác nhận bài hát này đúng là do Ngu Trạch gửi tới.

...Chẳng lẽ là người khác viết?

Cô mở thông tin cơ bản của "Ngôi sao ấy" do Ngu Trạch gửi ra, còn chưa bắt đầu xem, cô đã bị sốc bởi chuỗi "Ngu Trạch" dày đặc.

"Lyrics: Ngu Trạch"

"Music Composer: Ngu Trạch"

"Music Arranger: Ngu Trạch"

"Producer: Ngu Trạch"

"Guitar: Ngu Trạch"

"Jazz Drums: Ngu Trạch"

"Harmony Writing: Ngu Trạch"

"Harmony: Ngu Trạch"

"Piano: Ngu Trạch"

"Recorded by: Ngu Trạch "

"Mixing: Ngu Trạch"

Thậm chí ngay cả Mastering và Post Producer đều là Ngu Trạch!

Ngu Trạch là thần tiên tuyệt thế gì vậy! Một ca sĩ, ngay cả Mastering cũng tự mình làm!

Cô vội vàng xem thông tin cơ bản của các bài hát khác, sáu bài hát còn lại cũng vậy, tất cả thông tin đều là tên của Ngu Trạch!

Củng Niệm Du không khỏi nhớ tới vẻ mặt quyết đoán của Đường Na khi cô hỏi: "Chúng tôi không cần đội sản xuất."

Cô cho rằng đó chỉ là lời từ chối của đối phương.

...Không nghĩ tới thực sự không cần.

Có Ngu Trạch là có cả một đội sản xuất.

Phía sau xe của Củng Niệm Du vang lên một tràng tiếng còi thúc giục, cô ngẩng đầu lên, phát hiện đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh, cô vội vàng lái xe đi về phía trước, bài hát trong tai nghe phát xong, dừng hai giây rồi phát lại từ đầu.

Nghe lần thứ hai, hơi thở rung động trong bài hát thậm chí còn rõ ràng hơn.

Củng Niệm Du nhớ tới "chị gái" bị vạch trần ngày hôm qua, "Bách Đế Na" trong miệng Ngu Trạch, đột nhiên bật cười.

Thì ra là như thế.

Không biết Bách Đế Na là người như thế nào mà ngay cả Ngu Trạch, tảng băng không hiểu phong tình cũng hạ gục được?

Củng Niệm Du quyết định chờ khi Ngu Trạch quay MV, nhất định sẽ dành thời gian đi thăm ban, xem thật kỹ "chị gái" trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào.

Ngu Bái đứng trước cửa một căn hộ cao cấp, thành thạo bấm mật khẩu mở cửa.

Anh chàng vệ sĩ to khỏe mặc vest đen túc trực bên cạnh, đợi Ngu Bái đóng cửa, anh ta dùng tay phải nắm lấy cổ tay trái, canh giữ ở cửa như một vị thần giữ cửa.

Ngu Bái chống gậy bước vào, ngửi thấy mùi canh gà tươi từ trong bếp.

Trong phòng khách im ắng, anh ta bước vào bếp.

Anh ta đứng ở cửa bếp lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Tử Nhàn trước bếp ga, cô ta buộc tóc dài sau đầu, đeo một chiếc tạp dề màu xám nhạt, không tô son đánh phấn, trang sức trên người đều tháo xuống, chỉ còn hai bông hoa tai ngọc trai nhỏ.

Cô ta quay đầu mỉm cười nhìn anh ta rồi dùng thìa khuấy cái nồi trong tay, anh ta nhìn thấy một cái đùi gà trồi lên rồi chìm xuống.

Cô ta nói: "Em tưởng anh sẽ đến muộn chút nữa, cũng sắp xong rồi."

Không đợi Ngu Bái nói chuyện, cô ta đã lau tay vào tạp dề, nói: "Anh đói không? Em gọt táo cho anh..."

Ngu Bái ngắt lời cô ta, nói: "Cô đã xem tin tức chưa?"

Cô ta cười nói: "Xem rồi, hôm nay lại có một quốc gia thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc..."

Ngu Bái lạnh lùng nói: "Cô biết tôi đang nói đến vụ bê bối của Ngu Trạch."

"Ngu Trạch ..." Cô ta nhẹ nhàng phun ra hai chữ này rồi cười: "Vậy thì sao?"

"Cô không có suy nghĩ gì sao?"

"Có." Cô ta gật đầu, nhìn lại vào nồi: "Vừa nổi tiếng trở lại đã dám yêu đương, anh ta thật can đảm, em tưởng fan của anh ta sẽ cắn ngược lại mạnh hơn. Coi như anh ta may mắn, nhà gái là chị của Đường Na, fan hâm mộ nể tình điểm này có vẻ đã nguôi ngoai rất nhiều... Anh ăn được kỷ tử nấu chín không? Em nhận được một gói cẩu kỷ Ninh Hạ..."

Cô ta quay đầu lại, Ngu Bái đã không còn ở trước cửa.

Trương Tử Nhàn nắm chặt thìa, mặc cho hơi nóng làm bỏng tay cô ta.

Cô ta yêu Ngu Trạch, dành trọn trái tim mình cho anh.

Nếu không phải cô ta yêu Ngu Trạch, Ngu Bái thậm chí không thèm nhìn cô ta, cũng chính vì cô ta yêu Ngu Trạch, cho nên Ngu Bái sẽ không bao giờ yêu cô ta.

Bởi vì đó là trái tim Ngu Trạch không cần.

Gà trong nồi chìm nổi trong sóng nước sùng sục.

Trái tim cô ta cũng chìm nổi trong gợn sóng cực nóng.

Ngu Bái đi lên sân thượng, mở điện thoại di động ra xem lại bức ảnh chụp chung của "chị gái" và Ngu Trạch bị lộ hôm nay.

Anh ta quen thuộc mỗi một biểu cảm nhỏ nhất của Ngu Trạch hơn bất cứ ai, bởi vì bọn họ là anh em song sinh.

Không phải vấn đề góc độ, cũng không có xử lý hậu kỳ, anh ta thực sự nhìn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt của Ngu Trạch.

Ngu Bái không chớp mắt nhìn hai người trai tài gái sắc trên màn hình, một lúc sau chuyển về giao diện chính bấm gọi cho Ngu Trạch.

Thời gian chờ lần này lâu hơn mọi ngày, ngay khi anh ta thắc mắc tại sao Ngu Trạch không nghe máy thì cuộc gọi được kết nối.

"...Alo." Giọng Ngu Trạch trầm thấp và lạnh lùng hơn bình thường vang lên trong điện thoại.

Ngu Bái ngẩn người, là ảo giác của anh ta sao?

Anh ta dừng lại một lát, sau đó giả vờ tỏ ra thoải mái nói: "Em thấy tin tức trên mạng... Chúc mừng anh đã có bạn gái. Chuyện lớn như vậy mà anh không nói trước với gia đình."

"Không phải bạn gái." Ngu Trạch nói: "...Chỉ là một người bạn."

"Anh à, anh còn muốn nói những lời này với em sao? Nếu không phải là bạn gái của anh thì làm sao mà bố lại tặng cô ấy một món quà đắt tiền như thế." Ngu Bái cười nói, "Khi nào anh đưa chị dâu ra ngoài, để em mời hai người một bữa?"

"Không phải... Được rồi." Ngu Trạch nói: "Gần đây anh bề bộn nhiều việc."

"Em biết, hai tháng này các anh rất bận, các loại tiệc tùng đều không đi được." Ngu Bái nói: "Ăn một bữa cơm cũng muốn không tốn bao lâu, anh xem có thể dành thời gian hôm nào... Đúng lúc em cũng có bạn gái, dẫn đến cho anh gặp, tư vấn giúp em một chút."

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, cuối cùng giọng nói của Ngu Trạch vang lên: "...Được."

"Vậy em sẽ đợi cuộc gọi của anh." Ngu Bái cười, nhẹ nhàng nói.

Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Ngu Bái dần biến mất như có ảo thuật.

...Không phải anh ta cảm giác sai, Ngu Trạch đang kháng cự anh ta.

Có thứ gì đó đã thay đổi trong lúc anh không hay biết.

"Canh gà nấu xong rồi, anh có muốn uống một bát không?" Giọng nói của Trương Tử Nhàn từ phía sau truyền đến.

Ngu Bái cất điện thoại, như không có việc gì đi tới phòng ăn.

Bữa tối rất yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện.

Lúc Ngu Bái đặt đũa xuống, Trương Tử Nhàn nói: "Anh không có chuyện gì muốn nói với em à?"

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen và sâu của cô ta rồi mỉm cười.

Cho dù mỉm cười, trên mặt của anh ta cũng chỉ có vẻ lạnh lùng.

"Không." Anh ta nói.

Bởi vì gần năm mới, tháng Mười hai là thời gian bận rộn của tất cả các nghệ sĩ nổi tiếng.

Đường Na theo Ngu Trạch đi khắp nơi để biểu diễn quảng cáo, khi xuất hiện dưới ống kính, cô trong bộ dạng của một đứa trẻ, khi bị giới truyền thông hỏi về "chị gái", ngoài chị gái tên là Bách Đế Na, cô không nói bất cứ điều gì.

Các cánh truyền thông không hỏi được gì từ cô, tất cả đều đến bao vây Ngu Trạch.

Miệng lưỡi của Ngu Trạch không mạnh bằng Đường Na, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của anh lại mạnh hơn Đường Na, với khuôn mặt nghiêm nghị, anh có thể khiến hầu hết cánh truyền thông biết khó mà lui.

Hơn nữa, hiện tại mọi người đều biết Ngu Trạch là cậu chủ của tập đoàn Ngu thị, không nể mặt Ngu Trạch cũng phải nể mặt Ngu Thư, truyền thông nhìn thấy Ngu Trạch và Đường Na đều ngậm chặt miệng, về sau cũng tự giác không đề cập đến nữa.

Giữa lịch trình dày đặc, Đường Na vốn nghĩ rằng có thể nghỉ ngơi một chút vào lễ Giáng sinh, nhưng không ngờ lại bị Ngu Trạch thông báo, còn có một MV cần ghi hình.

Chỉ là một MV thôi, nếu nhanh thì hai ngày là xong, Đường Na cũng không ngại phiền phức, cô chỉ hơi tò mò, Ngu Trạch đã phát hành ba album nhưng chưa có mấy MV, sao nay anh lại tâm huyết dâng trào, muốn quay một MV cho bonus track của album mới?

Đường Na hỏi vấn đề này trên đường đến phim trường.

"Fans muốn xem." Anh nói.

Đường Na không tin, bây giờ fans muốn xem, chẳng lẽ trước đây không muốn xem sao?

"Anh nói dối." Cô nói: "Anh nhìn vào mắt tôi và trả lời tôi."

"Tôi đang lái xe." Anh còn không thèm nhìn cô.

"Đèn đỏ mà." Đường Na cúi người qua, vịn vào cánh tay phải đang cầm vô lăng của anh: "Có phải vì tôi nói Bạch Á Lâm muốn tìm tôi quay MV không?"

"Không phải." Ngu Trạch nói rất quả quyết.

Anh trả lời một cách dứt khoát, không do dự dù chỉ một giây, như thể đã tập dượt trước câu trả lời.

"Anh thực sự tin Bạch Á Lâm sẽ nhờ tôi quay MV?!" Đường Na tròn xoe mắt nhìn anh.

Anh lại tưởng lời nói thuận miệng của cô là thật, trên đời này làm sao có bò sát nhỏ ngây thơ như thế cơ chứ!

"Tôi nói không phải!"

Nhìn thấy vẻ bình tĩnh trên mặt Ngu Trạch đang rút lui, Đường Na càng cười rạng rỡ hơn.

Cô tựa đầu vào cánh tay anh, nghiêng đầu nhìn anh, cố ý nói: "Có phải anh cảm thấy tôi trở thành nữ chính trong MV của anh là có thể ngăn chặn hoàn toàn việc Bạch Á Lâm mời tôi quay MV không?"

"..." Ngu Trạch mắt điếc tai ngơ, không chớp mắt nhìn thẳng về phía đèn đỏ vẫn luôn không đổi ở đằng xa.

Anh chưa từng mong chờ đèn xanh đến như vậy.

Tại sao vẫn không chuyển màu xanh?

Sao lần này đèn đỏ lâu vậy?

Có phải đã qua một thế kỷ rồi không?

Anh nghiêm túc suy nghĩ, hiện tại gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông báo hỏng đèn tín hiệu có thể cắt ngang cuộc truy đuổi từ bên cạnh không?

Sách tinh không chỉ nói toạc ra động cơ thực sự của anh, còn nhiệt tình bổ sung hoạt động tâm lý cho anh, cô nhìn anh với vẻ hả hê nói: "Có phải anh còn cảm thấy, mình nghĩ ra cách này thật thông minh đúng không?"

Đèn đỏ cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh, chiếc xe thể thao sang trọng màu đen tuyền dẫn đầu lao ra khỏi dòng xe cộ.

"...Ngậm miệng."

Ngu Trạch cảm thấy vành tai của mình như bốc cháy.

Sau khi cả hai đến trường quay để ghi hình cho ngày hôm nay, bọn họ phát hiện ngoài nhân viên quay MV lần này còn có Củng Niệm Du, người đáng lẽ không cần có mặt ở đây.

Khi Đường Na nhìn thấy Củng Niệm Du, cô suýt gọi "chị Niệm Du" theo thói quen, nhưng may mắn thay, cô kịp thời mím môi và chuyển thành một nụ cười ngượng ngùng.

Nhìn thấy cô, Củng Niệm Du ngây người vài giây, sau đó gật đầu với cô với vẻ cảm thán: "Xin chào, tôi là Củng Niệm Du, người phụ trách phát hành album mới của Ngu Trạch."

"Chào chị." Đường Na cười.

"Mặc dù chúng ta gặp nhau lần đầu, nhưng trước kia tôi đã gặp em gái của cô, hai người trông rất giống nhau, đều xinh đẹp." Củng Niệm Du cảm thán: "Tiếng Trung cũng tốt." Cô ấy quay sang nói với Ngu Trạch: "Có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, anh sẽ bị đàn ông trên toàn thế giới ghen tị chết."

Củng Niệm Du không hề có chút xu nịnh, hoàn toàn là ăn ngay nói thật.

Ảnh của Bách Đế Na đã đủ đẹp rồi, đẹp đến mức bên dưới bài Weibo bóc phốt bôi đen Ngu Trạch là một đám mê nhan sắc thổi phồng vẻ đẹp của cô, mà ngoài đời cô còn xinh hơn trong ảnh mấy trăm lần, Củng Niệm Du muốn hình dung vẻ đẹp của cô, lại phát hiện vốn từ của mình vô cùng nghèo nàn, dù cho dùng hết từ điển Trung Hoa cũng không đủ miêu tả cảm nhận trong lòng cô ấy.

Ngoại hình của Bách Đế Na cực kỳ nổi bật, nói theo cách nói thời nay thì cô là "cô gái bước ra từ trong sách", một cô gái bước ra từ cuốn truyện tranh, gương mặt của cô xinh đẹp như một kiệt tác được chuyên gia phác họa cẩn thận từng đường nét theo tỉ lệ vàng.

Ngoài gương mặt, dáng người tuyệt đẹp, khí chất của cô cũng rất nổi bật.

Dù là cái cổ thẳng tắp hay bờ vai mảnh khảnh, dáng vẻ yêu kiều, mái tóc vàng hơi xoăn nhẹ xõa tự nhiên trên vai tỏa sáng như ngàn vầng thái dương, toát lên vẻ quý phái tự nhiên.

Mặc dù dáng vẻ của cô còn hơi ngây ngô, nhưng Củng Niệm Du đã có thể đoán trước được vẻ đẹp của cô sau khi nẩy nở hoàn toàn, chỉ cần cô đứng ở đây, Củng Niệm Du hoàn toàn không thể dời mắt nhìn người khác.

...Tất nhiên, con ngỗng trắng nổi bật trên thắt lưng cô cũng là một trong những lý do.

"...Không phải bạn gái." Ngu Trạch lặp lại những gì anh đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần sau khi Bách Đế Na lộ diện.

"Đúng vậy, tôi là một fan của Ngu Trạch." Đường Na cười nháy mắt với Củng Niệm Du: "Trước mắt là vậy."

Củng Niệm Du ngầm hiểu, giả vờ đánh Ngu Trạch một cái, nói: "Có một cô gái xinh đẹp như vậy hâm mộ anh, nếu anh không nhanh tay biến cô ấy thành bạn gái, bị người khác cướp đi thì có hối hận cũng không kịp."

Ngu Trạch hết đường chối cãi, dứt khoát im lặng.

"Nào, tôi dẫn hai người đến làm quen với đạo diễn quay MV hôm nay." Củng Niệm Du mỉm cười dẫn họ đến chỗ đạo diễn đang bố trí phim trường.

Sau câu chào hỏi giản đơn, đạo diễn MV bắt đầu trao đổi với hai người về nội dung, câu chuyện sơ lược sẽ quay ngày hôm nay. Theo sự sắp xếp của anh ta, hôm nay Ngu Trạch và Đường Na sẽ quay cảnh trong nhà trong phim trường, đợi đến khuya thì ra ngoài quay ngoại cảnh.

Đường Na không phản đối sự sắp đặt của đạo diễn, nhưng Ngu Trạch luôn rất phối hợp công việc, hiếm khi bày tỏ thái độ phản đối: "Không cần quay cảnh hôn."

Đạo diễn sửng sốt: "Chỉ hôn lên má..."

Ngu Trạch cau mày: "Không cần cảnh hôn, cảnh quá thân mật cũng không cần."

Nếu hôn má được tính là một cảnh hôn, vậy thì nắm tay có phải là một cảnh "quá thân mật"?

Đạo diễn ngạc nhiên nhìn anh, nếu làm theo yêu cầu của anh, MV này còn quay được cái gì nữa? Đã sớm nghe nói thần tượng khi quay MV có nhiều quy định hạn chế, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người muốn quay tình ca thành □□.

Củng Niệm Du hoà giải: "Ngu Trạch có ý là cảm xúc của bài hát này vẫn chưa tới hôn. Chúng ta có thể bỏ cảnh hôn đi. Tôi cũng cảm thấy thêm một cảnh hôn không thích hợp lắm."

Được rồi, sếp nói cái gì chính là cái đó, đạo diễn nói lại tình tiết cho hai người nghe, loại bỏ những động tác thân mật, cố gắng thể hiện một bầu không khí hạt giống tình cảm chớm nảy mầm.

Sau khi đi đến thống nhất, Ngu Trạch và Đường Na được đưa vào phòng thay đồ, trong đó có một buồng nhỏ để thay quần áo, sau khi nhân viên mang quần áo dùng để ghi hình đến, Đường Na vào buồng thay đồ trước.

Vì album được phát hành vào ngày lễ Tình Nhân trắng nên trang phục đi mượn cũng là đồ mùa xuân, Đường Na mặc những bộ đồ như vậy mấy lần, đã đúc kết kinh nghiệm, khi cô mặc chiếc váy bánh bèo màu trắng lộ vai, lúc kéo khoá lên, một cơn đau nhói từ da đầu truyền đến.

Cô buông khoá kéo theo phản xạ.

Hình như có sợi tóc vướng vào khoá kéo, Đường Na cầm khoá kéo lên kéo xuống mấy lần vẫn không kéo được sợi tóc ra, ngược lại càng ngày càng khiến bản thân đau đớn hơn.

Cô từ bỏ chiến đấu với khoá kéo, che da đầu bị đau của mình, nước mắt rưng rưng gọi với ra ngoài: "Ngu Trạch! Ngu Trạch! Ngu..."

"Làm sao..."

Cánh cửa buồng nhỏ bị mở ra, Ngu Trạch vừa mới mở miệng đã nhìn thấy dáng vẻ quần áo không ngay ngắn của cô.

Ngay khi anh định rời khỏi, cô nắm lấy cánh tay anh.

"Tóc của tôi bị mắc rồi..."

Tiếng khóc của cô khiến anh không khỏi dừng lại.

Bên ngoài có một nhân viên nữ, anh cũng có thể gọi người đến giúp cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, không biết vì sao Ngu Trạch lại không thể giao cô cho người khác.

Anh thở dài, dùng tay trái đóng cửa lại, bất đắc dĩ nói: "Quay người lại để tôi xem."

Cô ngoan ngoãn xoay người lại, để lộ tấm lưng trắng như tuyết. Hai xương cánh bướm thấp thoáng như ẩn như hiện dưới mái tóc dài vàng óng.

Ngu Trạch rút kinh nghiệm lần trước khi gỡ tóc cho cô, sau nhiều lần cố gắng, anh cẩn thận kéo phần tóc mắc kẹt trong khóa kéo ra, sau khi gỡ được phần tóc vàng bị mắc kẹt, anh thuận tay kéo khóa lên cho cô, nhẹ nhàng thở ra và nói: "Được rồi."

Cô không quay đầu lại, chuyên chú nhìn quần áo của mình trong gương: "Váy đẹp không?"

Cô vén váy lên nhìn trái nhìn phải.

Ngu Trạch nhìn đôi mắt màu tím nhạt, nói: "Rất đẹp."

Anh chuẩn bị ra khỏi phòng thì Đường Na nói: "Tại sao anh không muốn hôn tôi?"

Khi Ngu Trạch ngước mắt lên, cô đã quay người lại, hai cánh tay nuột nà quàng lên cổ anh một cách thân mật.

Trên khuôn mặt là nụ cười tiểu ác ma đặc trưng, cô nói: "Không muốn hay không dám?"

Cô đặt tất cả sức nặng của mình lên người anh, lưng của Ngu Trạch áp vào cửa buồng nhỏ, phát ra một tiếng động nhẹ.

Ngu Trạch tự nhủ mình phải tỉnh táo, càng là lúc này anh càng phải tỉnh táo.

Người bình thường làm chuyện này gọi là gạ gẫm, nhưng sách tinh làm chuyện này lại chỉ vì đùa vui mà thôi.

Cô giống như một con mèo tò mò, còn anh là quả cầu lông cô mới tìm thấy, cô không biết mệt giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh, đơn giản vì muốn thấy vẻ mặt hốt hoảng của anh.

Cô chỉ đang khám phá một thế giới mới lạ, anh hiểu điều đó.