Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 72




Nơi Ngu Trạch đưa Đường Na đến là công viên giải trí thủ đô.

Chiếc siêu xe màu đen tuyền dừng lại ở bãi đậu xe lộ thiên bên ngoài khu vui chơi, Đường Na bước xuống từ ghế lái phụ, tò mò đánh giá cổng khu vui chơi màu hồng.

"Chúng ta tới đây làm gì?" Cô hỏi.

Ngu Trạch đeo khẩu trang, đi đến trước mặt cô và đội mũ áo hoodie lên cho cô. Sau khi giấu mái tóc vàng của cô ra phía sau, anh kéo hai sợi dây thòng trên mũ và buộc thành một cái nơ con bướm duyên dáng cùng kiểu với dây giày của anh.

"Anh làm gì vậy?" Cô lẩm bẩm, gương mặt phồng lên vì bất mãn.

Ngu Trạch nắm tay cô đi về phía cổng khu vui chơi.

"Hẹn hò."

Vừa qua kỳ nghỉ Tết, lối vào công viên giải trí rất vắng bóng người, Ngu Trạch dẫn cô đến cửa soát vé, nói: "Hai vé vào."

Nhân viên bán vé ngạc nhiên nhìn anh: "Được..."

Trong quá trình xuất vé, nhân viên trong quầy soát vé nhìn anh mấy lần, dường như cảm thấy có chút quen mắt.

Sau khi cả hai lấy vé vào công viên, bọn họ vẫn không nhìn thấy du khách thứ ba ngoài bọn họ.

"Em muốn chơi cái gì?" Ngu Trạch hỏi.

Lần đầu tiên Đường Na tới công viên trò chơi, cũng không biết có gì vui, cô mờ mịt nhìn qua bốn phía: "Anh từng tới đây chưa?"

"...Chưa."

Hai người chưa từng đến công viên giải trí đứng ở cổng khu vui chơi hai mặt nhìn nhau.

Ngu Trạch ho một tiếng, kéo cô vào trong: "Vừa xem vừa nói."

Đi được một lúc, bọn họ nhìn thấy công trình trò chơi đầu tiên mà bọn họ đi qua, một tấm biển "Xuyên qua rừng cây" dựng trên một ngọn núi giả màu xanh.

Ngu Trạch cho rằng đây có lẽ là một trò chơi giống như tàu lượn siêu tốc, lại không đáng sợ như tàu lượn siêu tốc... Vừa vặn để Đường Na thích ứng với tiết tấu của công viên giải trí.

Anh quả quyết đưa Đường Na lên và ngồi trên "Xuyên qua rừng cây".

Năm phút sau, Đường Na ngáp dài ngồi trên con tàu nhỏ chạy chầm chậm xuyên qua núi giả: "Hoá ra anh thích loại này?"

Mặt Ngu Trạch không thay đổi: "...Không, tôi không thích."

Lòng tự trọng bị tổn thương.

Sau khi rời khỏi "Xuyên qua rừng cây", bọn họ đã chơi rất nhiều trò chơi mà bọn họ nhìn thấy trên đường. Đáng tiếc là từ đầu đến cuối Đường Na đều không hứng thú lắm. Thật vất vả, Ngu Trạch rốt cuộc cũng thấy mắt cô sáng lên:

"Tôi muốn ăn xúc xích!" Cô vừa nói vừa nắm lấy tay áo anh, chỉ vào một quầy bán đồ ăn vặt cách đó không xa.

Ngu Trạch liếc mắt nhìn: "Tôi đi mua, em ở chỗ này chờ tôi."

"Tôi cũng muốn xem." Cô hưng phấn kéo anh muốn đi đến quầy bán đồ ăn vặt.

"Em ở chỗ này chờ tôi." Ngu Trạch kín đáo đưa bản đồ công viên giải trí trên tay cho cô: "Em nghiên cứu xem muốn chơi gì."

Không đợi cô nói chuyện, anh vội vàng đi đến quầy bán đồ ăn vặt, đi được nửa đường, anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, cô đang nghiêm túc nhìn bản đồ công viên giải trí.

Anh hơi buồn cười, nhưng sau đó nghĩ đến tình huống của mình, lập tức cười không nổi.

Ngu Trạch bước nhanh đến trước quầy ăn vặt, nhìn thực đơn trên xe, nói: "Hai cái xúc xích."

Ông chủ đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy âm thanh thì thức dậy ngay lập tức, sau khi nhìn thấy trang phục lén lút của Ngu Trạch thì nhìn thêm lần nữa.

Trong lúc ông chủ nướng xúc xích, Ngu Trạch quay đầu nhìn Đường Na ở cách đó không xa, rất tốt, cô vẫn đang nhíu mày nghiên cứu bản đồ.

"Ông chủ..." Ngu Trạch ho một tiếng, hạ giọng nói: "Con gái thường thích chơi trò gì vậy ạ?"

Ông chủ liếc nhìn Ngu Trạch, hiểu rõ nói: "Dẫn cô gái mình thích tới hả?"

Khuôn mặt của Ngu Trạch giấu dưới lớp khẩu trang hơi nóng lên.

"Đi lên phía trước chính là đu quay ngựa, là nơi ưa thích của các cặp đôi trẻ." Ông chủ nướng xúc xích xong hỏi: "Có muốn ăn cay không?"

"Không, cảm ơn." Ngu Trạch nhận lấy xúc xích.

"Ngoài đu quay ngựa và vòng đu quay, đây là hai thứ mà con gái thích nhất. Lần đầu tiên đưa bạn gái đến công viên giải trí à? Nhóc này, dạy cậu một tuyệt chiêu, hôn trong vòng đu quay... Cũ nhưng dễ dùng, tuyệt đối bách phát bách trúng!"

Chủ quầy đồ ăn vặt nói đến nghiện, còn muốn dạy cho anh kinh nghiệm tán tỉnh nhiều năm. Ngu Trạch liếc nhìn Đường Na rõ ràng đang sốt ruột, vội vàng cầm xúc xích quay lại bên cạnh cô.

Đường Na cầm lấy xúc xích trong tay anh định ăn, anh nhắc nhở: "Còn nóng, thổi đã."

Xúc xích quay ngoắt một cái, đến trước mặt anh.

Đường Na hùng hổ nhìn anh: "Thổi đi."

Cô vốn tưởng anh sẽ nói "Ngay cả thổi mà cô cũng không biết sao?", không ngờ rằng anh lại im lặng trong giây lát rồi thực sự thổi xúc xích cho cô.

"Anh bị xuyên vào sao?" Cô kiễng chân lên, đến trước mặt anh nhìn anh chằm chằm.

Khoảng cách quá gần, cảnh báo của cầm thú.

Ngu Trạch lập tức ấn hai vai cô, ấn cô xuống.

"Không vui sao?" Anh trả lại cô chiếc xúc xích đã thổi.

"Vui." Cô cười híp mắt nhận lấy, một tay tự nhiên kéo cánh tay anh.

Ngu Trạch quay đầu nhìn về phía bên kia hồ nước, chín trâu cũng không kéo lại được khóe miệng dưới lớp khẩu trang.

Tại sao lại dễ dàng cảm thấy thỏa mãn và rung động như vậy? Đặt ở trước đây, Ngu Trạch sẽ không bao giờ tin rằng mình sẽ có một ngày cảm xúc hóa thế này.

Đường Na vừa mới cắn một miếng xúc xích thì Ngu Trạch kéo tay cô xuống, năm ngón tay của anh nhẹ nhàng tách ngón tay cô ra và đan vào ngón tay cô.

Cô vô thức nhìn về phía anh, anh quay lưng về phía cô, như thể chăm chú nhìn mặt hồ đối diện, nhưng vành tai đỏ lên lại bán đứng tâm trạng chân thật của anh.

Đường Na nhìn vành tai đỏ ửng kia, như bị anh lây bệnh, cô cảm thấy vành tai của mình cũng nóng lên.

Đáng ghét! Đây là bệnh gì thế này!

Cô cũng bất giác nhìn sang chỗ khác, trái tim bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực.

Hai người nắm tay nhau đi qua một ngã rẽ, một chiếc đu quay ngựa macaron màu hồng khổng lồ cao chừng ba tầng xuất hiện trước mặt bọn họ. Nhớ tới đề nghị của ông chủ quầy ăn vặt, Ngu Trạch nói: "Đi ngồi cái kia không?"

Đường Na không biết những trò chơi khác, nhưng đu quay ngựa thì lại rất nổi tiếng. Trong phim truyền hình, khi một người đàn ông và một người phụ nữ đến công viên giải trí để hẹn hò, đu quay ngựa là địa điểm nhất định phải đến check-in.

Cô gật đầu, hai người cùng đi về phía đu quay ngựa đang đứng lặng lẽ bên hồ.

Quét thẻ lên xe... Xe ngựa.

Ngu Trạch vô cùng may mắn lúc ra ngoài mình đeo khẩu trang, anh ngồi trên con ngựa gỗ màu xanh lam, cảm thấy như bị hành quyết công khai.

Đu quay ngựa chậm rãi chuyển động, âm nhạc lãng mạn nhẹ nhàng vang lên gần đó, mọi thứ trong tầm mắt đều lấp la lấp lánh.

Anh liếc nhìn Đường Na ngồi bên cạnh. Cô đang tò mò đánh giá túp lều bí ngô và cỗ xe công chúa trên đu quay ngựa. Hai tay vỗ nhè nhẹ vào đầu ngựa theo tiếng nhạc nhẹ của đu quay, khuôn mặt trong mũ áo hoodie màu đỏ mềm mại và mũm mĩm, nhìn mà muốn nựng.

...Cô luôn dễ thương như thế này, hay là đột nhiên dễ thương hơn nhỉ?

Ngu Trạch lấy điện thoại trong túi ra, nói: "Na Na."

Cô bỗng quay đầu, anh nhấn máy ảnh chụp một tấm hình ngốc nghếch dễ thương của cô.

"...Vì sao chụp tôi?" Mặt cô đầy mờ mịt.

"Lưu chút kỷ niệm." Anh nói.

Vẻ mặt của cô trở nên có chút buồn buồn, nhưng lại không giống như buồn vì bọn họ sắp chia xa.

Một lúc sau, cô nở một nụ cười tươi rói: "Được rồi, tới chụp thịnh thế mỹ nhan của huyết tinh ma nữ nào!"

Ngu Trạch nén sự nghi ngờ trong lòng, mỉm cười chụp mấy tấm ảnh Đường Na nằm nhoài trên con ngựa gỗ.

Sau khi anh chụp ảnh xong, Đường Na cũng lấy điện thoại di động của mình trong túi ngỗng trắng ra và nhắm về phía anh.

"Đừng chụp." Anh lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.

"Tại sao?! Tôi đã cho anh chụp rồi mà!" Đường Na kêu lên.

"Đi xuống hẵng chụp." Anh lấy tay che mặt.

Nghĩ đến một người đàn ông cao một mét tám mấy như anh ngồi trên con ngựa gỗ màu xanh macaron chụp ảnh, anh đang ghê tởm bản thân hay ghê tởm người khác?

Đường Na để điện thoại di động xuống, rơm rớm nước mắt nói: "Ngày cuối cùng rồi, anh cũng không muốn để người ta chụp một tấm, còn không biết xấu hổ nói Na Na là tâm can của anh..."

Ngu Trạch "..." Anh từng nói vậy à?

Cô buồn bã nói: "A, đàn ông..."

"Em muốn chụp như thế nào?" Ngu Trạch đầu đầy hắc tuyến.

Đường Na lập tức lên tinh thần, nói: "Tháo khẩu trang!"

Chụp ảnh thì thôi đi, lại còn muốn tháo khẩu trang...

Ngu Trạch không thể làm gì khác hơn là tháo xuống.

Cô còn bất mãn, nói: "Anh cười đi chứ!"

Ngu Trạch: Cười không nổi.

Cô hung hăng nói: "Huyết tinh ma nữ ra lệnh cho anh cười!"

Ngu Trạch cố gắng nhếch khóe miệng, nụ cười giả tạo mới nhất của người đàn ông ra lò.

Sau khi vất vả thỏa mãn đam mê chụp ảnh của cô, cảm giác mới mẻ của cô nhạt dần, nhàm chán lắc lư chân: "Cái này không thể quay nhanh một chút sao?"

"Nhàm chán?"

"Nhàm chán." Cô gật đầu.

Ngu Trạch: Mọi cô gái đều thích đu quay ngựa đã nói đâu? Chẳng lẽ ông chủ quầy ăn vặt lừa anh?

Đường Na quả thực cảm thấy nhàm chán, lại thêm một "Xuyên qua rừng cây" đi chậm hơn ông già, cô tràn đầy thất vọng với công viên giải trí.

Cô quyết định tự cứu.

Cô búng tay một cái.

"Đừng..."

Ngu Trạch còn chưa nói xong, chiếc đu quay tăng tốc, giọng nói của anh biến mất trong gió.

Đường Na: "A ha ha ha ha..."

Mười phút sau, Ngu Trạch loạng choạng bước xuống bậc thang của đu quay ngựa, theo sau là nhân viên liên tục cúi gập người xin lỗi: "Chúng tôi sẽ kiểm tra và sửa chữa thiết bị trục trặc ngay lập tức, rất xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho anh..."

"Không sao, chúng tôi rất vui!" Đường Na cười rạng rỡ và vẫy tay với bọn họ.

Quay đầu nhìn lại, Ngu Trạch đã đứng trước lan can bên hồ.

"Anh sao vậy?" Huyết tinh ma nữ thân là kẻ cầm đầu lại hoàn toàn không biết gì cả hớn hở nhảy tới.

Ngu Trạch đã tháo khẩu trang, đang dùng không khí trong lành để làm dịu cơn buồn nôn trong người.

Anh liếc nhìn Đường Na không làm sao cả, cảm thấy sách tinh thực sự khác người thường, thiên phú dị bẩm.

Anh dừng lại một lúc, đeo khẩu trang lên và nói: "Đi, tôi biết em thích chơi trò gì rồi."

Đu quay dây văng...

Ngu Trạch: Mặt không biểu tình.

Đường Na: A ha ha ha ha...

Tháp rơi tự do...

Ngu Trạch: Mất hồn mất vía.

Đường Na: A ha ha ha ha...

Tàu lượn siêu tốc...

Ngu Trạch: Tinh thần hoảng hốt.

Đường Na: A ha ha ha ha...

Đu quay lộn đầu...

Ngu Trạch: Sinh không thể luyến.

Đường Na: A ha ha ha ha...

Bước ra khỏi đu quay lộn đầu, Ngu Trạch cảm thấy mình sắp nôn mửa, nhưng Đường Na lại rất hào hứng, kéo anh liên tục nói: "Chơi thêm lần nữa đi mà! Chơi thêm lần nữa đi mà!"

Ngu Trạch: "...Được."

Thêm một lần nữa.

Đu quay lộn đầu...

Ngu Trạch: Muốn chết không được.

Đường Na: A ha ha ha ha...

Anh có thể làm gì, anh cũng rất tuyệt vọng.

Bất tri bất giác thời gian đã đến giữa trưa, bọn họ một trước một sau đi trên cầu đá hình vòm, Đường Na vung vẩy mười ngón tay hai người đan nhau như nhảy dây.

"Na Na!" Ngu Trạch bỗng nhiên nói.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, phát hiện anh không nhìn cô.

Cô quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện thứ anh gọi là một con ngỗng trắng mập mạp đang chuẩn bị xuống nước dưới gầm cầu.

"Tôi mới là Na Na!" Đường Na nổi giận, đập một cái vào lưng anh.

Ngu Trạch không nhịn được cười, nói: "Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?"

"Không biết..." Ánh mắt Đường Na rơi vào cửa hàng McDonald's hai tầng cách đó không xa, ao ước: "Tôi muốn ăn McDonald's."

Đi đến thế giới này lâu như vậy, cô vẫn chưa được ăn đồ ăn vặt nổi tiếng này!

"Được." Ngu Trạch dẫn cô đến McDonald's.

Đường Na kinh ngạc: "Sao anh dễ nói chuyện thế?"

Anh là người mua sữa bò cũng cẩn thận so sánh hàm lượng protein của các thương hiệu!

"Ngày cuối cùng..." Anh nói: "Tôi muốn làm em vui vẻ."

Sau khi mua hai suất ăn tại cửa hàng McDonald's vắng khách, Ngu Trạch bưng đĩa, cùng Đường Na ngồi xuống một bàn dành cho hai người cạnh cửa sổ trên tầng hai.

Mùi thơm của đồ chiên khiến Đường Na thèm chảy nước miếng, cô không kịp chờ đợi ăn một miếng khoai tây chiên trước.

Ngu Trạch xé gói sốt cà chua rưới lên hamburger đã mở nắp hộp, Đường Na thấy thế, nhanh chóng lấy một miếng khoai tây chiên khác, nhúng vào sốt cà chua và cho vào miệng.

"Ngon không?" Ngu Trạch tháo khẩu trang xuống tươi cười.

Đường Na gật đầu lia lịa.

Ngu Trạch cười, xoa đầu cô.

Phía sau vách ngăn cao nửa người, một người đàn ông trẻ tuổi đang nín thở nhìn hai người đang cười đùa bên cửa sổ, sửng sốt đến không nói nên lời.

Mẹ kiếp... Anh ta đã nhìn thấy gì thế này?

Ngu Trạch mặt như kết băng đó thế mà cười... dịu dàng như vậy?

Trời ạ, sao Hỏa sắp va vào Trái Đất.

Người đàn ông trẻ tuổi cất chiếc điện thoại đang quay phim sau bông hoa giả bằng nhựa rồi lén chuồn đi.

Sau bữa trưa tại McDonald's, Ngu Trạch lại đeo khẩu trang, dẫn Đường Na ung dung tản bộ trong công viên giải trí non xanh nước biếc.

Vì mỗi một giây đều là một lần đếm ngược, cho nên giây sau quý giá hơn giây trước, Ngu Trạch nắm tay cô, mong thời gian dừng lại một giây này.

"Tôi đi mệt rồi." Cô dừng bước lại, nhìn anh bằng đôi mắt tinh quái.

"...Có chuyện nói thẳng."

"Cõng tôi đi."

Ngu Trạch liếc cô một cái, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Đường Na vui vẻ nhào tới, tay Ngu Trạch luồn qua bên trong đầu gối, dễ dàng cõng cô lên.

Anh cõng cô đi dọc theo hồ nước rộng lớn tiến về phía trước.

"Sao em nhẹ thế?"

Cô tựa đầu vào vai anh, nghiêng đầu nhìn gò má lạnh lùng của anh: "Bởi vì tôi là tiểu tiên nữ."

"Không phải ma nữ sao?"

"Cuộc sống không dễ dàng, ngẫu nhiên làm tiểu tiên nữ bán thời gian."

"Làm tiểu tiên nữ toàn thời gian đi."

Cô bĩu môi: "Không muốn."

Bọn họ dành cả ngày trong công viên giải trí, hễ là Đường Na yêu cầu, Ngu Trạch đều đáp ứng.

Cô đã từng nói, yêu đương với anh nhất định rất nhàm chán, mặc dù vấn đề bọn họ có phải đang yêu đương hay không vẫn còn nghi vấn, nhưng anh vẫn không muốn cô cảm thấy, ở bên anh là một chuyện nhàm chán.

Đêm mùa đông đến rất nhanh, mới qua sáu giờ nhưng mặt trăng đã lên cao, khu vui chơi giăng đèn kết hoa, đèn neon đủ màu nhấp nháy khắp nơi, khu vui chơi thưa thớt ban ngày cũng dần trở nên sôi động sau khi màn đêm buông xuống.

Ngu Trạch và Đường Na xếp hàng lên một canbin đu quay trống không, hai người ngồi song song trên ghế dài chờ cabin di chuyển lên chỗ cao nhất.

Đường Na đợi không bao lâu liền mất đi kiên nhẫn, cô vừa mới đưa tay, sắc mặt Ngu Trạch thay đổi, nắm lấy bàn tay nhỏ gây chuyện của cô trong lòng bàn tay.

"Đừng nóng vội." Ngu Trạch nói.

"Hứ." Mặt cô có vẻ không phục.

Vòng đu quay chậm rãi chuyển động, cabin càng lên càng cao, dần dần có thể nhìn xuống toàn bộ công viên trò chơi đủ loại màu sắc.

Mặc dù Đường Na không thích tốc độ chậm chạp như ông già này, nhưng cô vẫn bị cảnh đêm thơ mộng của công viên giải trí thu hút.

Ở thế giới ban đầu của cô, màn đêm luôn yên tĩnh, ánh trăng lên cao khiến mặt đất chìm vào bóng tối, nhưng trong thế giới thần kỳ này, ban đêm còn náo nhiệt hơn ban ngày, ban đêm còn sáng rực hơn ban ngày.

Thế giới trong đêm càng thêm lộng lẫy và mê người.

Bọn họ sắp phải xa cách mãi mãi.

Một nỗi buồn khó tả chợt trào dâng trong lòng cô, sống mũi cay cay, cô quay lại ôm chầm lấy Ngu Trạch.

"Không xem sao?" Ngu Trạch hỏi.

Anh không biết gì cả.

Anh không biết gì cả, như đồ ngốc dẫn cô đến công viên trò chơi, muốn cho cô ngày cuối cùng tốt đẹp nhất.

Anh tốt như vậy, vậy mà cô lại luôn lừa anh.

"Không xem." Cô lẩm bẩm.

Ngu Trạch dang tay ôm cô, không nói lời nào.

Trong cabin yên tĩnh, ngoài cửa sổ là cảnh đêm thủ đô náo nhiệt và rực rỡ sắc màu, cô cắn môi nhào vào người anh, mùi hương ngọc lan quen thuộc quanh quẩn chóp mũi.

Sau đêm nay, cô không thể ngửi thấy mùi này nữa.

Cô sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên đẩy Ngu Trạch ra, quay người che mắt mình.

Thật kỳ lạ! Rõ ràng cô không muốn khóc, tại sao trong mắt lại chảy nước mắt?

"Na Na..." Sau lưng truyền đến giọng nói của Ngu Trạch.

Anh nắm lấy tay cô, cố gắng xoay người cô lại.

"Không cho phép nhìn!" Cô không muốn quay người, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Không cho phép nhìn tôi!"

"Tôi không nhìn em."

"Tôi không tin!"

Ngu Trạch giận tái mặt, cưỡng ép cô quay lại.

Cô đã lệ rơi đầy mặt.

Ngu Trạch nhìn cô khóc đỏ cả mũi, khổ sở trong lòng đến quặn lại, anh thà để cô ngỗ ngược tùy hứng, cũng không muốn cô rơi một giọt nước mắt vì buồn khổ.

Nước mắt đối với cô mà nói là một vũ khí gọi đến là đến, hiện tại vũ khí không kiểm soát, đầu mâu nhắm ngay chính cô, làm ướt mũ áo hoodie của cô, cô duỗi ngón tay từ trong áo hoodie dài, chật vật lau nước mắt mà nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.

Đường Na hối hận.

Cô không nên ký khế ước với Ngu Trạch.

Trên đời có nhiều giòi bọ như vậy, vì sao người triệu hồi cô từ trong sách ma pháp hết lần này tới lần khác là một người có tâm hồn trong sáng, đơn thuần chứ?

Quà tặng của ma nữ đi kèm với cái giá rất đắt.

Cô hoàn thành giấc mơ của anh, cái giá phải trả là tính mạng duy nhất của anh.

Anh là vật tế của ma nữ, là chìa khóa để ma nữ sống lại trong sách, là vật hy sinh mà ma nữ đã quyết định từ bỏ ngay từ đầu.

Một khi khế ước đã được thành lập, trước khi hoàn thành không thể thay đổi, cũng không thể giải trừ.

Ngày anh hoàn thành tâm nguyện cũng là ngày anh dâng hiến mạng sống để ma nữ sống lại.

Cô rõ ràng đã mong chờ được sống lại từ trong sách như vậy, bây giờ lại hối hận.

...Cô hối hận.

Nước mắt làm mờ tầm mắt cô, cô nhìn thế giới đẫm nước mắt bên ngoài cửa sổ, trong lòng đầy sợ hãi và bối rối.

"Em không thể không đi sao?" Ngu Trạch nhìn cô, hỏi.

Cô khóc lắc đầu.

"...Không thể quay lại sao?"

Khóc lắc đầu.

"...Tôi có thể đi cùng với em không?"

Đường Na ngây người nhìn anh.

"Nếu em không thể ở lại, tôi có thể... đi đến nơi em muốn đi không?" Anh nắm lấy tay cô, đan các ngón tay vào giữa các ngón tay cô, dịu dàng, trìu mến.

Đường Na cúi đầu xuống, nước mắt rơi liên tục, cô cắn chặt răng vẫn không kìm được tiếng khóc trong cổ họng.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Ngu Trạch đã rõ câu trả lời.

Anh cười nói: "...Vậy hãy quên tôi đi."

Cô lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước mắt long lanh chảy ra từ mắt cô dần làm ướt đôi bàn tay hai người đang nắm chặt.

Cô tưởng rằng nếu cô bù đắp cho anh nhiều hơn, khi rời đi sẽ cảm thấy thanh thản hơn.

Nhưng không hề.

Cô tự cho là thông minh nhào vào lòng anh, chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.

"Na Na..." Anh thì thào gọi tên cô: "Vòng đu quay đã lên đến đỉnh rồi, nhìn cảnh đêm bên ngoài đi."

"Tôi không nhìn!" Cô tức giận nói, nước mắt chảy xuống càng dữ dội hơn.

"Na Na..." Anh cầm lấy bàn tay đang lau mạnh mắt của cô, buồn bã nói: "Đừng như vậy."

"Không cho phép nhìn tôi! Tôi ghét anh!" Cô không thoát khỏi tay anh, nước mắt càng không kiềm chế được, cô chưa bao giờ đau lòng như vậy: "Tôi ghét anh..."

Cô còn chưa dứt lời, anh đã hôn lên đôi môi đẫm lệ của cô.

Những giọt nước mắt trên mặt cô dính vào trên mặt anh, giống như anh cũng đang khóc.

"Tôi nhắm mắt rồi." Anh khẽ nói.

Cô nhìn ra ngoài trong làn nước mắt mơ hồ, đôi mi gần trong gang tấc của anh giống như một tấm thảm nhỏ màu đen, lẳng lặng khoác lên mí mắt, thỉnh thoảng khẽ run lên.

Cô khóc đáp lại nụ hôn của anh.

Mi mắt nhắm nghiền, lại một hồi nước mắt tuôn rơi, nước mắt chảy vào khóe miệng, lần đầu tiên cô biết nước mắt đắng chát như vậy.

Vòng đu quay từ từ hạ xuống, bất kể cô cầu xin thời gian trôi chậm lại như thế nào thì khoảnh khắc