Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 86




Vào ba giờ sau, máy bay từ Thượng Kinh đáp xuống sân bay Kyoto Nhật Bản dưới ánh chiều tà huy hoàng xán lạn.

Ngu Trạch dắt theo Đường Na quang minh chính đại đi trong sảnh lớn sân bay người đến người đi. Có một vài người nhận ra bọn họ, nhưng cũng chỉ giật mình chụp ảnh bọn họ, không có ai không thức thời đi đến cắt ngang chuyến nghỉ ngơi tâm huyết dâng trào của hai người.

Ánh chiều tá tháng Tư ấm áp chiếu trên người bọn họ giống như một chiếc chăn lông mỏng mang theo hơi ấm còn sót lại, Ngu Trạch nắm chặt tay cô, bước đi không hề bỡ ngỡ tại nơi đất khách quê người.

Thời điểm ở trên máy bay, anh đã làm xong 'bài tập sau khi xuống máy bay'. Trước khi đến biệt thự cao cấp đã đặt thuê trên Airbnb, anh muốn dẫn Đường Na đến trung tâm thương mại gần đây, ngoại trừ mua sắm đồ dùng hàng ngày cần thiết cho mấy hôm này, còn phải mua cho cô mấy bộ quần áo để thay nữa.

Sau khi bắt xe đi tới trung tâm thành phố, Đường Na hâm mộ nhìn cô gái châu Á mặc kimono trên đường, cô kéo tay Ngu Trạch lại.

Cô nhìn các cô gái mặc kimono đáng yêu, nói: "Em cũng muốn mặc cái kia."

Ngu Trạch nói: "Chúng ta mua mấy đồ khác trước đã..."

Đường Na ngắt lời anh, tùy hứng nói: "Em muốn mặc kimono đi mua!"

Được, Thượng Đế lên tiếng, anh có thể làm sao?

Ngu Trạch ngăn hai cô gái mặc kimono đang cười cười nói nói đi tới, hỏi bằng tiếng Anh: "Quấy rầy một chút, hai người mua kimono ở đâu vậy?"

Hai cô gái trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Ngu Trạch, một người trong đó chú ý tới Đường Na sau lưng anh thì cũng kinh ngạc nhìn cô.

Một người nhiệt tình nói: "Trong trung tâm thương mại đằng sau anh có một cửa hàng kimono."

Ngu Trạch nói cảm ơn xong thì quay lại chỗ Đường Na.

Hai cô gái Nhật Bản đằng sau anh dùng tiếng Nhật khe khẽ bàn luận: "Ganh tị ghê..."

"Đi thôi." Anh vươn tay với cô.

Đường Na nhếch môi, đưa tay nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, dù cho có một vạn bàn tay cùng đưa ra trước mặt cô, cô cũng có thể tìm được bàn tay duy nhất mà cô sẽ nắm một cách chính xác.

Sau khi cô nắm tay Ngu Trạch, anh cuộn ngón tay lại, khẽ nắm tay cô trong lòng bàn tay mình.

Hai người đi vào trung tâm thương mại, dưới sự trợ giúp của nhân viên lễ tân, Ngu Trạch thuận lợi tìm được cửa hàng kimono, khiến người ta bất ngờ chính là, đây là một cửa hàng cho thuê kimono chứ không phải cửa hàng bán kimono như bọn họ nghĩ.

Thông qua trao đổi bập bẹ bằng tiếng Anh với nhân viên, hai người biết được cửa hàng kimono này tên XXX, là nhãn hiệu kimono số một số hai Nhật Bản, không chỉ cửa hàng bọn họ kinh doanh bằng hình thức cho thuê mà phần lớn những cửa hàng kimono khác cũng kinh doanh bằng hình thức này, nếu như bọn họ muốn đặt làm một bộ kimono hoàn toàn thuộc về mình thì cần phải hẹn trước một đến hai năm.

Đã như thế, vậy thì thuê đi, Đường Na còn thuận tiện mua phục vụ trọn gói, bao gồm cả phụ kiện và tạo kiểu.

Sau một tiếng, Đường Na mặc Furisode Kimono màu đỏ, đi một đôi guốc gỗ, nắm tay Ngu Trạch cẩn thận từng li từng tí rời khỏi cửa hàng kimono.

Mái tóc vàng của cô được búi gọn sau đầu, búi tóc màu vàng giống như bông lúa mì biểu tượng cho sự bội thu và niềm hân hoan được búi cẩn thận trên đầu cô, mấy sợi tóc vàng xoăn nhẹ rơi xuống sườn mặt cô, rủ xuống phấp phơ theo động tác xoay người của cô.

Cô giơ tay vỗ vỗ váy của mình, tay áo rộng rãi cũng phập phồng theo.

Tay áo Furisode thêu rất nhiều hoa anh đào như pháo hoa nở rộ. Những bông hoa anh đào trên tay áo cũng như trên vạt váy đong đưa theo từng động tác của cô. Cánh hoa tràn đầy sức sống nở rộ đến tận đầu vai, kết hợp hoàn hảo với bông hoa lụa rực rỡ cài trên búi tóc cô.

Cô không quen đi guốc gỗ vừa cứng vừa bằng, chưa đi được mấy bước thì khẽ nghiêng một cái, Ngu Trạch nhanh tay nhanh mắt bắt được tay của cô, đỡ cô đứng thẳng người lại.

Đường Na dứt khoát ôm cánh tay của anh, dựa vào người anh như dựa cây quải trượng.

Cô nghe thấy tiếng thở dài rõ mồn một, cô hung dữ lườm anh một cái, anh hoài nghi nhìn guốc gỗ dưới chân cô: "... Em còn đi đường được không đấy?"

"Huyết tinh ma nữ, không chuyện gì là không thể!" Cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói.

Cô dám đi thử, Ngu Trạch cũng không dám để cô đi thử, ngã là việc nhỏ, trẹo chân là chuyện lớn, đến lúc đó mắt cá chân sưng lên, cô không đau lòng, nhưng anh đau lòng.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Anh dắt cô đi ra ngoài cửa hàng, để phòng cô bất ngờ không vững mà ngã xuống.

"Chúng ta không mua vật dụng hàng ngày sao?"

"Đưa tờ danh sách cho chủ nhà, để chủ nhà mua."

Cô bỗng nhiên che miệng cười trộm, Ngu Trạch cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Em cười cái gì?"

"Anh dắt em như thế..." Cô nói: "Giống như tổng giám đốc bá đạo."

Ngu Trạch nói: "... Ít xem mấy chương trình lúc tám giờ đi."

Cô thè lưỡi, dáng vẻ hoạt bát "em cứ xem đó, anh đánh em đi này".

Nếu như anh đánh cô thật... Cho dù chỉ vươn đầu ngón tay ấn lên trán cô, cô cũng sẽ lập tức lã chã chực khóc, lòng đau như rỉ máu lên án anh không yêu cô, ghét bỏ cô, không kiên nhẫn với cô nữa, thế mà còn dám đánh cô...

Cô gái trong lòng ranh ma lém lỉnh, khi thì như thiên sứ khiến người ta yêu thương, khi thì giống tiểu ác ma khiến người ta tức giận. Cô có mái tóc dài bồng bềnh vàng óng và đôi mắt xanh tím nhạt như cánh hoa sen. Thỉnh thoảng cô lại làm anh giận sôi, huyết áp tăng cao nhưng chẳng thể làm gì, cũng thường hay chọc trái tim anh đập rộn ràng mà chẳng làm gì được.

Lúc anh đối mặt với cô luôn bó tay hết cách.

Chỉ có thể như con mèo bị bạc hà mèo hấp dẫn, dùng ánh mắt và hành động thời thời khắc khắc đi theo bóng dáng cô.

"Em muốn về nghỉ ngơi một lát không?" Anh hỏi.

Cô tinh lực dồi dào lắc đầu, đôi mắt hạnh nhân trong veo không lẫn chút tạp chất.

Anh đột nhiên nảy sinh xúc động muốn hôn lên đôi mắt ấy.

"Làm sao thế?" Cô ngây thơ hỏi.

Anh dời ánh mắt, dắt cô đi thẳng về phía trước: "Chúng ta về đi, em xem lát nữa trên đường muốn ăn cái gì."

"Sushi cá ngừ." Cô không chút do dự, nhìn anh đầy trông đợi.

"Được."

Có lúc, anh luôn nghĩ, khi cô mở to đôi mắt này lom lom nhìn anh, ngoại trừ "được", có phải anh không thể nói được những lời khác hay không.

Bọn họ ăn tối ở một nhà hàng Nhật Bản có điểm đánh giá cao nhất gần đó, Ngu Trạch vốn định đưa cô về chỗ nghỉ, nhưng vì cô muốn ngắm hoa anh đào ngay bây giờ, anh lại cùng cô đi tuyến Hankyu đến Công viên Arashiyama nổi tiếng.

Bởi vì mặt trời đã ngả về tây, vả lại không phải cuối tuần nên người trong công viên cũng không quá nhiều, Đường Na hài lòng kéo tay Ngu Trạch, tâm trạng vui sướng đi dạo trong công viên Arashiyama, ngắm cảnh xe lửa nhỏ chầm chậm đi ngang qua trước trước mặt. Trên xe đông kín người, vẻ mặt đều là vui vẻ và thả lỏng.

Một trong số những người ngồi trên xe là người Trung Quốc, cô ấy trông thấy Ngu Trạch, trợn tròn mắt đứng dậy, vẻ mặt khoa trương chỉ vào bọn họ hô to: "Ngu Trạch! Bách Đế Na!"

Ngu Trạch vẫn là vẻ mặt không cảm xúc như trước đây, tâm trạng Đường Na không tệ, còn vẫy tay với cô ấy, lại làm động tác "Suỵt".

Nữ du khách kích động làm động tác kéo khoá miệng.

Đường Na và Ngu Trạch đi một lát, một biển hoa anh đào xuất hiện trong mắt hai người.

Hoa anh đào màu hồng rực rỡ nở đầy cây, xinh đẹp chói mắt. Hai bên mương nước rộng rãi cách đó không xa, hoa anh đào nở đầy đầu cành, cánh hoa rơi lả tả trên mặt nước, phong cảnh như thơ như hoạ. Rất nhiều du khách đều tụ tập bên cạnh con mương chụp ảnh, trong đó không thiếu du khách nước ngoài mặc kimono như Đường Na.

Nhưng không hề nghi ngờ, Đường Na và Ngu Trạch là hai người bắt mắt nhất trong đó.

Cô gái tóc vàng vừa cao đến ngực chàng trai tóc đen. Lúc cô nói chuyện hay cười tươi rạng rỡ, cô luôn hơi vênh mặt lên, chuyên chú nhìn chàng trai cao hơn cô một cái đầu. Trong đôi mắt màu tím nhạt long lanh kia dường như chỉ có mình anh, mà chàng trai cũng luôn dõi mắt về phía bạn gái. Anh nghiêm túc thận trọng, nhưng lúc nhìn cô gái tóc vàng, trong mắt lại có sự dịu dàng làm tan chảy băng lạnh.

Xung quanh có không ít người, nhưng bọn họ đều biến thành cảnh nền im lặng trong câu chuyện của hai người.

Thế giới rất rộng lớn, nhưng thế giới của chàng trai và cô gái lại như chỉ có hai người.

Đường Na là người đầu tiên phát hiện một con đường đá đi lên núi, cô hớn hở kéo Ngu Trạch đi lên đó.

"Em đi guốc gỗ không tiện leo núi." Ngu Trạch nói.

"Tiện mà." Cô không chút do dự nói.

Ngu Trạch hỏi: "Em đi mệt thì làm sao?"

"Mệt còn có anh mà." Cô không chớp mắt nhìn anh, ánh mắt tràn ngập tín nhiệm.

Ngu Trạch có thể cảm giác yết hầu của anh hơi động, tựa như hai cánh tay rục rịch muốn động nhưng lại bị lý trí đè lại của anh lúc này. Anh muốn ôm chặt cô vào lòng, chất vấn cô vì sao cô có thể càng ngày càng đáng yêu như thế.

"... Em không thể tiếp tục đáng yêu hơn nữa." Anh khàn giọng nói.

Cô đi ở phía trước anh, không nghe rõ anh nói cái gì, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc quay đầu: "Anh nói cái gì?"

Tim anh cứ đập nhanh thế này nữa, anh sẽ chết mất.

Trên con đường đá dài dằng dặc trống trải chỉ có mình bọn họ. Cây anh đào càng ngày càng ít, thay vào đó là những hàng phong trải khắp ngọn núi. Đến mùa thu, có thể tưởng tượng được ngọn núi này sẽ rực lửa cỡ nào, nhưng hiện tại, đây chỉ là một con đường lên núi có vẻ hơi nhàm chán.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân thật sự khiến con đường này vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ.

Rõ ràng cô đã mất đi hứng thú nhưng lại tiếp tục chèo chống vì đã leo được nửa đường.

Mười lăm phút sau, bọn họ rốt cục leo lên núi đỉnh.

Cả biển hoa màu hồng trong công viên Lam Sơn đều nằm rạp dưới chân bọn họ. Biển hoa màu hồng huy hoàng xinh đẹp lẳng lặng tung bay trong gió, khen thưởng cho quyết định leo núi của bọn họ.

Bọn họ đứng trước rào chắn màu trắng cạnh vách núi, thỏa thích thưởng thức biển hoa dịu dàng tĩnh mịch.

"Em còn nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau không?" Anh đột nhiên hỏi.

"Nhớ." Cô nắm rào chắn màu trắng, ngoảnh đầu lại nhìn anh.

"Em mắng anh là côn trùng, dùng đốm lửa đốt anh, nhổ nước miếng lên người anh..."

"Em không có! Không phải em! Đừng nói mò!" Cô trợn to mắt.

"Còn đốt hỏng cửa nhà anh, máy giặt của anh, tiêu tiền vung tay quá trán, khiến anh không thể không bán đôi giày yêu quý..."

"Là ai? Là ai to gan dám bắt nạt anh như vậy! Để huyết tinh ma nữ đây làm chỗ dựa cho anh!" Cô buông rào chắn, đầy nghĩa khí xắn tay áo lên.

Tay áo Furisode xinh đẹp vừa mới kéo lên lại rớt xuống, giống như lối ra sắp bị vạch trần, lời giải thích yếu ớt như bong bóng xà phòng.

Anh dùng ánh mắt bình tĩnh chất vấn lương tâm của cô, một lát sau, cô kéo cánh tay anh, nhích đầu lại gần, khẽ nói: "Anh đừng giận mà..."

Ngu Trạch thở dài, cô cũng không nghĩ một chút, làm sao anh có thể giận cô?

Anh nói: "Xin lỗi, vì đã vứt em ở công viên."

Cô ngẩng đầu, ngây người nhìn anh, một lát sau, dùng giọng nói thấp như muỗi kêu nói: "Xin lỗi... vì dối cảnh sát anh là bố."

"Khiến anh nói dối vì em... Xin lỗi anh."

"Tiêu sạch tiền của anh, khiến anh chỉ có thể mua cơm cuộn rong biển với giá khuyến mại đặc biệt... xin lỗi anh." Cô nói đến phần sau, giọng nói thay đổi, trong đôi mắt màu tím nhạt thấp thoáng nước mắt vô cùng đáng thương.

Những bông hoa lụa trên mái tóc vàng óng của cô đung đưa trong gió xuân, giống như mở ra một khung cảnh khác trên mái tóc cô.

Trong lòng Ngu Trạch vừa chua vừa chát.

Lần đầu tiên anh biết, thì ra cảm động thật sự có thể khiến người ta rơi lệ.

Anh kìm nén trái tim như muốn nhảy cũng như nước mắt chua xót muốn trào dâng, nói tiếp: "Xé hỏng sách ma pháp của em... xin lỗi."

"Em lừa anh ký kết khế ước với em, giả vờ là muốn giúp anh, nhưng thật ra coi anh là tế phẩm, một khi anh đạt được nguyện vọng, anh sẽ bị khế ước lấy đi sinh mệnh..."

Ngu Trạch không chớp mắt nhìn cô, nhìn nét sụp đổ trên khuôn mặt của cô.

"Em suýt thì giết anh... xin lỗi... xin lỗi..." Nước mắt cô không ngừng rơi xuống như chuỗi ngọc trai đứt dây. Cô như đứa trẻ làm sai, nhắm chặt hai mắt, mặt mũi đầy đau lòng và sợ hãi, khóc không thành tiếng nói: "Xin lỗi..."

Cô khóc, đưa tay túm lấy góc áo của anh.

Bình thường cô luôn thích nắm tay anh, nhưng thời khắc vẻ mặt cô sợ hãi như lúc này, tay của cô cũng chỉ dám túm lấy góc áo của anh, nhìn anh bằng vẻ sợ sệt, sợ một giây sau anh sẽ hất tay cô ra.

Sự sợ hãi của cô viết hết lên mặt, khiến giọng nói của anh đều nghẹn ngào.

"Đồ ngốc... Anh biết từ lâu rồi."

Anh không muốn để cô trông thấy nước mắt trong mắt mình, vươn tay ôm chầm lấy cô đang ngạc nhiên trợn mắt vào trong ngực.

"Lúc ác linh nói hai chữ 'Tế phẩm', anh đã đoán được..." Anh khàn giọng nói: "Thế nhưng lúc em quay lại cứu anh, anh nhìn thấy em, quyết định tin tưởng em thêm lần nữa..."

"Cũng may, em không làm anh thất vọng." Anh nói: "Anh nhặt được một hạt giống đầy gai góc, về sau cô ấy nở đoá hoa xinh đẹp nhất... Cô ấy không làm anh thất vọng."

Cô vùi đầu vào lòng anh, khóc không kìm lại được.

"Anh thích em, thích em đến mức nếu thích thêm chút nửa trái tim này sẽ nổ tung mất. Anh thích em, thích em đến mức muốn hiến dâng cả thế giới cho em. Anh thích em, thích hơn cả chữ thích..." Anh nói: "Anh thích em, thích em hơn cả thế giới."

Cô nâng khuôn mặt nhem nhuốc, nức nở nói: "Em, em cũng thích anh..."

Thích anh hơn bất kỳ ai.

Thích anh hơn cả thế giới.

Toàn thế giới thích anh nhất.

Chỉ thích anh.

Gió xuân thoảng qua, biển hoa dưới núi gợn sóng phun trào.

Anh cúi đầu xuống, hôn bờ môi bị nước mắt thấm ướt của cô.

"Anh muốn." Hơi thở của anh phả vào môi của cô, ngưa ngứa, ấm áp, môi hai người chỉ cách nhau khoảng một milimet.

Anh lưu luyến cánh môi cô, khàn giọng nói: "...Muốn chủ động hôn em."

Anh tiếp tục hôn lên môi cô, một milimet cuối cùng bị nụ hôn nồng nhiệt lấp đầy.