Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 93




Xe bảo mẫu rộng rãi dừng lại trước cổng biệt thự Ngu thị, sau khi Ngu Trạch dặn bọn họ mang đồ về căn hộ, anh dẫn hai cô gái đến trước cổng lớn nặng nề.

Anh ấn chuông cửa, một lát sau mới có người ra mở, vẻ mặt nghi hoặc của cô Tiêu xuất hiện phía sau cánh cổng, thấy là Ngu Trạch, đầu tiên bà ấy sửng sốt, tiếp sau đó nở nụ cười đầy bất ngờ: "Tiểu Trạch đến đấy à! Còn có..." Ánh mắt của bà chuyển qua hai cô gái đằng sau Ngu Trạch.

Bà biết công chúa Bách Đế Na, phát rất nhiều trên TV rồi, nhưng cô gái tóc đen kia là ai? Bạn của công chúa Bách Đế Na sao?

"Bách Đế Na và Quất Tử." Ngu Trạch lời ít ý nhiều nói.

"Chào hai cháu, mau vào! Mau vào!" Cô Tiêu mời bọn họ vào nhà, lại liếc nhìn phía sau bọn họ: "Na Na không đến sao?"

"Na Na nhỏ không đến, có Na Na lớn đến thôi ạ." Đường Na ngoan ngoãn nói: "Cháu chào cô Tiêu, cháu thường xuyên nghe Ngu Trạch nhắc đến cô ạ."

"Ôi, Tiểu Trạch còn nhắc đến cô với cháu á?" Khuôn mặt cô Tiêu như nở một đóa hoa: "Mau vào ngồi đi, để cô đi pha trà cho mọi người uống!"

"Một lát nữa bọn cháu sẽ vào." Ngu Trạch nói: "Cháu dẫn các cô ấy dạo vườn hoa một chút."

"Đi đi, cô đi pha trà cho mấy đứa!" Cô Tiêu nhiệt tình nói.

Sau khi cô Tiêu quay vào trong nhà, Ngu Trạch dẫn hai người đi đến vườn hoa.

"Tôi ngửi thấy mùi, mùi của chủ nhân..." Quất Tử lộ ra biểu cảm hớn hở, vừa không chú ý là chạy tót ra ngoài.

Thiếu nữ mèo yêu không chút mê mang, lập tức chạy về phía cây ngọc lan to nhất. Lúc Ngu Trạch và Đường Na đi tới trước cây ngọc lan, cô ấy đang đi vòng quanh cái cây, dùng bả vai và đuôi nhẹ nhàng vuốt ve thân cây, miệng lẩm bẩm: "Chủ, chủ nhân, Quất, Quất Tử tới rồi..."

Cô ấy vuốt ve thân cây một hồi, không nhận được sự đáp lại, vẻ mặt ngờ vực: "Chủ, chủ nhân, Quất Tử tới rồi... Người, người nói vài lời đi, là Quất, Quất Tử..."

Ngu Trạch và Đường Na đều lựa chọn im lặng, với mèo yêu vẫn giữ tấm lòng son, muốn hiểu rõ đau đớn sinh tử quá khó khăn.

Mèo yêu trước sau không nhận được sự đáp lại cuối cùng cũng dừng hành vi vuốt ve thân cây, Đường Na vốn tưởng cô ấy đã từ bỏ, ai ngờ giây tiếp theo cô ấy lại biến trở lại hình dáng mèo con gầy yếu, hai chân trước dựa sát cây ngọc lan, kêu buồn bã: "Meo... Meo meo..."

Cô ấy kêu một lát, bắt đầu dùng đệm thịt khẽ cào thân cây, tiếng mèo kêu càng buồn hơn.

Ngu Trạch ngồi xổm trước thân cây, vươn tay chắn trước mặt mèo yêu, vì thế đệm thịt hồng nhạt vỗ vào lòng bàn tay anh.

Anh cũng từng trải qua những điều này.

Vào lúc anh còn chưa rõ khoảng cách sinh tử, mẹ đã rời anh đi mãi mãi.

Mọi người đều nói bà chết rồi, nhưng chết là cái gì? Với Ngu Trạch sáu tuổi, anh chỉ biết mẹ hóa thành ngàn vạn cánh hoa, bay lên trời cao mấy ngàn thước.

Hiện tại anh hai mươi bảy tuổi đã hiểu sinh tử đại diện cho điều gì, nhưng anh sẽ không chính miệng nói ra đáp án.

Điều đó rất tàn nhẫn.

"Cô còn nhớ nam chủ nhân không?" Ngu Trạch thả móng vuốt của mèo yêu xuống đất, nhìn đồng tử dựng thẳng màu vàng của cô ấy, nói: "Chủ nhân của cô giống ông ấy, đều đang ngủ say."

Cô ấy sẽ biết sinh tử, nhưng không cần thiết phải ngay bây giờ.

Mèo con yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu, biến trở về thiếu nữ ủ rũ.

Cô ấy hỏi: "Nam, nam chủ nhân cũng ở đây sao?"

"Ông ấy không ở đây."

"Nhưng mà... Tôi, tôi ngửi thấy mùi của ông ấy..." Mèo yêu nói.

Ngu Trạch sửng sốt.

Mèo yêu mấp máy cái mũi, bỗng nhiên đến một góc dưới tán cây, dùng hai tay cào đất lên.

Ngu Trạch nhìn về phía Đường Na.

"Tránh ra." Đường Na còn chưa dứt lời, một bong bóng màu u lam vây lấy thiếu nữ mèo yêu.

Sau khi đưa Quất Tử sang một bên, Đường Na dùng ma pháp tách mặt đất dưới tán cây ra, không đến một lát, một góc hòm đúc bằng vàng lộ ra.

"Nam, nam chủ nhân?" Trên mặt mèo yêu xuất hiện vẻ không hiểu.

Ngu Trạch vừa mới vươn tay đến cái hòm, Đường Na đã nói: "Để em."

Ai biết trong này có cái gì?

"... Không cần." Ngu Trạch nói, nhìn vẻ mặt của anh, anh đã biết bên trong này là cái gì.

"Anh biết?"

Sau khi Ngu Trạch im lặng một lúc lâu, anh nhìn hòm vàng nặng trịch, nói: "Đây là hũ tro cốt."

Giây sau, anh đã mở nắp hòm, bên trong quả nhiên là đựng tro cốt trắng xám.

Thiếu nữ mèo yêu ở bên cạnh nôn nóng đi tới đi lui, lo âu nhìn đống tro tàn trong hũ: "Không, không ổn... Sao nam, nam chủ nhân lại biến thành như vậy..."

Ngu Trạch mắt sắc, nhìn thấy một chút màu lam mờ mờ trong hũ tro cốt, anh đưa tay nhặt nó lên, đó là một quyển sổ ghi chép màu lam, bởi vì oxy hoá và nhiều nguyên do, màu sắc của nó đã bạc phau, chất giấy cũng khô giòn, vài năm nữa sẽ hóa thành một phần tro bụi bên trong hũ tro cốt.

Anh lật xem vài tờ, nhăn mày lại, đưa cho Đường Na.

Đường Na cũng không hiểu những chữ như gà bới bên trong, nhưng chí ít còn có kinh nghiệm hơn Ngu Trạch, cô nhíu mày nghiên cứu một hồi, nói: "Đây là tâm huyết cả đời về huyền học của Trì Văn Chi."

Cô xem lướt nhanh, đến tờ cuối cùng thì dừng lại.

"Viết cái gì?" Ngu Trạch hỏi.

Đường Na nhìn về phía Ngu Trạch, nói: "Cái gì cũng có... Bao gồm làm sao để kích phát yêu lực trong huyết mạch cấm ma."

Tay Ngu Trạch vô thức chạm vào túi quần bên phải, nơi đó có hạc giấy rơi xuống đằng sau bức tượng Nguyên Thủy thiên tôn.

Tro cốt của Trì Văn ở ngay trước mắt, nhưng ông lại như đã biết trước ngày hôm nay từ mấy chục năm trước.

Là trùng hợp sao?

...Sẽ có nhiều trùng hợp như vậy sao?

Ngu Trạch nâng hũ tro cốt, đặt nguyên dạng bỏ vào trong hố, Đường Na vung tay lên, đống đất bên cạnh lập tức lấp lại.

Lúc Đường Na ký khế ước với Ngu Trạch đã từng xem hết ký ức của anh, cô có thể khẳng định hiện tại cô có suy nghĩ giống như Ngu Trạch.

Bản thể cây ngọc lan là Ngu Thư sai người di dời từ ngàn dặm xa xôi tới đây sau khi mẹ Ngu Trạch qua đời.

Mẹ Ngu Trạch chết trước, cây ngọc lan được dời đến sau, dưới tán cây có tro cốt khả năng rất lớn là ý của Ngu Thư.

Đây xem như là một kiểu hợp táng khác sao?

Ngu Thư chôn vợ mình và một người đàn ông khác cùng nhau, ông đang nghĩ cái gì?

Trì Văn Chi là ai? Vì sao không có nơi chôn cất của riêng mình, chỉ có thể chôn trong vườn hoa nhà họ Ngu?

Từng nghi vấn nảy lên trong đầu cô, nhưng mà hiện tại không phải lúc tìm kiếm đáp án, Ngu Thư ở tận châu Âu, Ngu Bái không thấy bóng dáng, cho dù cô muốn tìm ai chứng thực, cũng không có ai cho cô cơ hội này.

Huống hồ, Ngu Trạch mới là người có quyền quyết định muốn truy tìm nguyên nhân hay không.

Sau khi hũ tro cốt bị vùi lấp, thiếu nữ mèo yêu nhìn về phía cây ngọc lan đầy sức sống, nói: "Khi nào chủ, chủ nhân mới tỉnh, tỉnh lại vậy?"

"Về sau cô sẽ biết." Ngu Trạch nói.

Thiếu nữ mèo yêu chưa hiểu rõ hết, vẻ mặt ngây thơ.

Ba người lại quay về cửa nhà, cô Tiêu nhiệt tình đã chuẩn bị xong hết thảy, ba đôi dép đặt ngay ngắn trước cửa, trong phòng khách có ba chén trà bốc hơi nóng, cô Tiêu ngồi trên sofa, đang bóc bưởi cho bọn họ, nhìn thấy ba người trở lại, bà vội vàng đứng dậy tiếp đón: "Mau vào đi, Tiểu Trạch, cô lấy dép cho mấy đứa rồi đấy, đã thấy chưa?"

"Thấy rồi ạ, cô Tiêu." Ngu Trạch nói.

"Cô bóc quả bưởi to cho mấy đứa, mau vào uống trà ăn bưởi." Cô Tiêu nói.

Đường Na đã cởi xong giày đi vào nhà, Ngu Trạch vẫn còn đang cởi giày của anh, Quất Tử cái tốt không học cứ học cái xấu, cô ấy ngồi ở cửa vừa nhìn anh, vừa học dáng vẻ của anh, hết sức chăm chú cởi giày.

Cô Tiêu chú ý tới ánh mắt của Đường Na, cười nói: "Thằng bé từ nhỏ đã như vậy, đi giày cũng có thể mất hơn mười phút, lúc nó chưa chuyển ra ngoài, gần như trong tủ đều là giày của nó, làm ngài Ngu khó chịu đến mức muốn xây một phòng riêng cho nó để giày! A... Đúng rồi, cô Bách Đế Na là người nước ngoài, tôi nói tiếng Trung cháu hiểu không?"

Cô Tiêu ngượng ngùng lau tay lên tạp dề: "Tôi không đọc nhiều sách, không biết nói tiếng Anh..."

"Cô yên tâm." Đường Na cười híp mắt nói: "Tiếng Trung của Na Na là do cháu dạy ạ."

"Sao tiếng Trung của cháu giỏi vậy?" Cô Tiêu tò mò hỏi.

"Từ nhỏ cháu đã thích văn hóa Trung Quốc, có giáo sư riêng dạy tiếng Trung ạ." Đường Na nửa thật nửa giả nói.

Sự nghi ngờ của cô Tiêu được giải đáp, một hồi lâu không nói chuyện, bà nhìn ra cửa, Ngu Trạch vẫn đang cởi giày, bà cảm thán: "Tiểu Trạch có một phòng để giày, hơn một nửa là Tiểu Bái tặng."

"Tiểu Bái?"

Cô Tiêu hiểu lầm câu hỏi của Đường Na, bà nói: "Tiểu Bái chính là em trai sinh đôi của Tiểu Trạch, cháu chưa gặp nhỉ? Hồi nhỏ tình cảm của hai anh em họ tốt lắm."

Sau khi nói xong câu đó, cô Tiêu tựa hồ tự giác nói lỡ, biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ, bà không đợi Đường Na đặt câu hỏi đã hỏi trước: "Mấy đứa vừa xuống máy bay, chắc là mệt lắm, cứ ở đây nghỉ ngơi đi, cháu muốn ăn cái gì? Buổi tối cô trổ tài cho mấy đứa!"

Đường Na mở miệng định gọi Ngu Trạch, sau khi bắt gặp ánh mắt của cô Tiêu, cảm thấy xưng hô này rất mới lạ, đổi giọng gọi: "A Trạch..."

Ngu Trạch nhìn về phía cô, vẻ mặt hơi bất ngờ.

"Cô Tiêu bảo chúng ta buổi tối ở lại ăn cơm." Đường Na nói.

"Ở lại ăn bữa cơm, cô Tiêu một mình cô đơn, nhiều người ăn cơm mới ngon!" Cô Tiêu nói với Ngu Trạch.

"... Ngu Bái đâu ạ?" Ngu Trạch hỏi.

"Cô không rõ lắm, sau khi ngài Ngu đi châu Âu công tác thì cậu ấy không về rồi." Cô Tiêu cẩn thận nhìn vẻ mặt của Ngu Trạch, nói: "Cô cảm thấy từ lần cùng ăn cơm mừng năm mới trước, Tiểu Bái cũng hơi là lạ..."

Ngu Trạch bỏ đôi giày đã cởi vào tủ giày một cách ngay ngắn, mèo yêu học theo, cũng bỏ giày của cô ấy vào trong tủ giày.

Cuối cùng anh cũng đi vào phòng khách, nói: "Lạ thế nào ạ?"

"Trước kia Tiểu Bái rất thích cười, từ ngày đó thì không cười nữa, có đôi khi cô cũng sợ, không dám nói chuyện với cậu ấy..." Cô Tiêu nói: "Không phải thời gian này ngài Ngu ở châu Âu sao, ngài Ngu đi rồi, Tiểu Bái cũng không về nhà."

Bà muốn hỏi một câu "Không phải các cháu cãi nhau đấy chứ", nhưng nghĩ đến thân phận giúp việc của mình, cuối cùng cũng không hỏi.

Bà lấy đâu tư cách tham gia vào việc riêng của anh em nhà người ta!