Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Chương 74




Edit: Rika



“Tiểu tử kia, hôm nay có ngoan không? Không được khi dễ mẹ nha, bằng không cậu sẽ tét đít con đó”. Đầu dán vào bụng Lân Nhi, gần đây Giản Khiêm Hân có một sở thích, đó là không có việc gì làm liền ghé đầu vào bụng mà nói chuyện với tiểu bảo bảo.



“Bé còn nhỏ như vậy, làm sao nghe được?”. Vỗ nhẹ đầu cậu em trai, Giản Lân Nhi đối với sở thích mới của cậu thật bất đắc dĩ.



Từ ngày kết hôn đến nay đã hai tháng, Giản Khiêm Hân sống chết không chịu đi, muốn ở cạnh cô chờ cô sinh tiểu bảo bảo ra, hoặc là không phải là nhìn tiểu bảo bảo lớn lên, mà là nhìn cô.



“Chị nói em mau trở về Mỹ đi, sao lại ở đây hoài thế?”



“Cục cưng, mẹ đuổi cậu đi nha, mẹ thật không có lương tâm, chúng ta không cần để ý tới chị ấy”. Chính mình nói chuyện, Giản Khiêm Hân căn bản không thèm phản ứng lời cô nói.



Bộ dạng này của Giản Khiêm Hân, Giản Lân Nhi cũng không hiểu được, rõ ràng tuổi không lớn, vì sao tâm tình đã trưởng thành như thế, cô hoàn toàn không thể hiểu được em trai mình đang nghĩ gì.



Nằm trong đại viện nhi, đặt một cái ghế, mỗi ngày đa số Giản Lân Nhi đều nằm ở đây, phơi nắng, sau đó đọc báo, rồi lại nhìn mặt trời lặn, sau đó ăn cơm, đi ngủ, cuộc sống như vậy cô thật sự khó tiếp thu. Trải qua đủ loại huấn luyện, đột nhiên từ trong mùi thuốc súng trở về cuộc sống bình thường, trong lúc nhất thời cô chưa thích ứng được. Cũng may mỗi ngày có Giản Khiêm Hân đến đấu võ mồm cùng cô, cuộc sống từng ngày trôi qua cũng vui vẻ yên bình.



Mỗi ngày Dịch Nam Phong đều bề bộn nhiều việc,thời gian trước anh nghỉ , giờ Lục Chấn Đông cùng Hình Huy rốt cục quyết định mặc kệ, học Dịch Nam Phong cấp cho mình thời gian nghỉ pháp, mọi công việc trong công ty để mặc cho Dịch Nam Phong chọn, cho nên thời gian này anh rất bận. Mà Giản Chính lúc này khá nhàn, trừ bỏ chơi cờ, thì cũng chỉ tìm Lân Nhi nói chuyện, mẹ Dịch thì bận rộn chuẩn bị chào đón cháu nội, nói chung Giản Lân Nhi ở nhà cũng chán muốn chết.



Lúc này, nằm ngửa bụng, Giản Khiêm Hân nửa quỳ trên mặt đất, tay đặt ở bụng Giản Lân Nhi mà vuốt, mặt dán lên bụng nói chuyện với cục cưng. Tình cảnh này thật sự ấm áp, nhưng trong mắt người nào đó thì hoàn toàn không phải.



“Anh sao về sớm thế?”. Lân Nhi kinh ngạc nhìn anh đứng ở trước cửa, gần đây thời gian về nhà ăn cơm trưa của anh hầu như không có, chỉ ở công ty ăn qua loa.



Dịch Nam Phong không nói lời nào, tà tà liếc mắt nhìn Giản Khiêm Hân một cái, nhìn thấy cậu ta vẫn một mực dán lên người vợ mình,Dịch Nam Phong hơi nở nụ cười, ngoài cười nhưng trong không cười. Đi đến bên cạnh Lân Nhi: “Cục cưng hôm nay có ngoan không?”, bàn tay to đặt lên bụng cô, ngồi xổm xuống, thân hình cao lớn, thật đối nghịch với thân hình thiếu niên của Giản Khiêm Hân.



“Ừ, rất ngoan”. Sáng nay Dịch Nam Phong không cạo râu, lúc này râu hơi cạ vào bụng cô, Giản Lân Nhi đưa tay ôm mặt anh, râu cứng ngắt đâm vào tay.



“A, trời nắng quá, anh vào phòng đây”.Tay đặt trên thắt lưng cô, ôm cô đứng dậy, khóe mắt nhìn thấy cậu em vợ mình, Dịch Nam Phong lạnh lùng hừ một tiếng.





Đã sáu tháng, thân hình cô cũng bắt đầu mập ra, bụng cũng to ra rồi,ôm cô vào phòng ngủ.



“Giản Khiêm Hân sao còn chưa đi?”. Ôm cô đặt lên giường, Dịch Nam Phong cũng nằm lên, dựa người vào đầu giường, ôm cô trong lòng, bàn tay to vuốt ve bụng cô.



“Em không biết, em nói nó về lại Mỹ mà không nghe”. Giản Lân Nhi cũng thực bất đắc dĩ, cho dù thời gian đang là đợt nghỉ hè.



“Mỗi ngày cậu ta đều vuốt bụng và dựa vào người em?”



“Ân, làm sao vậy?”



Dịch Nam Phong nhìn Lân Nhi ngửa đầu nhìn mình, anh hận không thể bóp nát cô, lại còn hỏi làm sao vậy? Cô cứ nghĩ Giản Khiêm Hân như đứa trẻ, nhìn bộ dáng kia mà là đứa trẻ sao? Còn để cho cậu ta dựa vào người nữa chứ (Ca đang ăn dấm chua với em vợ)



Động vuốt bụng cô dừng lại một chút rồi tiếp tục, Dịch Nam Phong bực bội, Giản Khiêm Hân là em vợ anh, ở nhà ông mình cũng được, nhưng trước giờ không thấy, nay lại suốt ngày ngồi ôm vợ và nói chuyện với con mình, làm cho anh khá bực tức. Ngực của Lân Nhi cũng lớn không ít, tên tiểu tử vô liêm sỉ kia lại cứ cọ đầu vào.



“Ai nha, đau. . .” Hôn ngực hôn cổ cô, bàn tay to vuốt ve người cô, tính ra hai người đã nhiều tháng chưa thân mật, anh thật sự khao khát cơ thể cô.



Dịch Nam Phong cảm thấy mình sẽ bị nghẹn chết mất, sống cuộc sống hòa thượng một năm, còn phải lúc nào cũng quan tâm thân thể Lân Nhi, huynh đệ trái phải của anh cũng đã khan nghị, có đôi khi không kiềm được, sỡ lên người cô, nhưng càng sờ hỏa càng bốc cao, rốt cuộc anh phải vào phòng tắm tắm nước lạnh hoặc tự xử.



Tuy rằng không hài lòng, nhưng không còn cách nào khác, cứ ở gần cô là đầu anh hay nghĩ chuyện xấu. Thế nhưng có người lại không biết sống chết dám nhằm lúc anh không có ở nhà mà hưởng phúc lợi trên người vợ anh. Dịch Nam Phong hầm hừ, vợ là của anh, cấm ai động chạm, dù là người thân.



Cúi đầu nhìn cánh tay cô, tinh tế nhìn nửa ngày mới hỏi: “Muốn?”. Thời điểm nói chuyện anh ghé sát vào mặt cô, cố ý đè thấp âm thanh, hơi ấm phun ra trên mặt cô.



Mặt lập tức liền nóng lên, ánh mắt động tình, ẩn ẩn hơi nước, hai má đỏ lên, như vậy không phải là động tình hay sao? Phụ nữ có thai không dám trêu chọc, chỉ trêu một chút là động tình.



Giản Lân Nhi không nói, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên thở phì phò, Dịch Nam Phong cũng đã nói qua trước khi cô sinh con sẽ không động vào cô, cho nên cô cũng cố gắng kiềm nén cảm xúc để anh không phát hiện.




Bộ dáng này của cô anh đã thấy qua vô số lần, dục hỏa trào dâng, anh cúi đầu hôn vào môi cô, sau đó từ từ di chuyển xuống, cắn vào ngực cô.



Đột nhiên Lân Nhi đẩy anh ra xoay người xuống giường, làm cho Dịch Nam Phong nhớ tới một việc, gần đây có người buổi tối tìm vợ anh nới chuyện, không cho cô ngủ, ai cũng không được vào, muốn vào cũng phải gõ cửa ba bốn lần. Mở cửa ra ngoài, anh nói: “Em ngủ trước đi, anh xuống dưới có việc”. Giản Lân Nhi trơ mắt nhìn Dịch Nam Phong đi ra, cả người cô khô nóng nửa ngày mới bình ổn được, xoay người nằm xuống ngủ.



Giản Khiêm Hân đề phòng nhìn người đàn ông đối diện mình, hai người vẫn ít khi ngồi chung với nhau, thế nhưng sao lúc này Dịch Nam Phong lại ngồi trước mặt anh.



“Nghe nói cậu chạy vòng quanh thế giới là đi tìm tung tích một con ngựa hoang?”. Bâng quơ nói một câu, nhưng lại làm cho Giản Khiêm Hân giật mình.



“Làm sao anh biết?”



Dịch Nam Phong cười, cũng không nói gì.



“Tìm thấy chưa?”



Giản Khiêm Hân nghe anh hỏi thế liền nhụt chí, buông sự đề phòng xuống: “Chưa, nghe nói bị một người giàu có thần bí nào đó phái đoàn người chuyên nghiệp bắt được rồi”



“À”. Dịch Nam Phong à một tiếng, cũng không nói.




“Anh hỏi cái này làm gì?” Giản Khiêm Hân chịu sự giáo dục của nước Mỹ, mới mười lăm tuổi đã nhảy cóc học tới đại học, vừa mới đi theo một giáo sư làm nghiên cứu sinh cùng ông ta chạy đi truy tìm sinh vật có gen cổ.



“Bây giờ, cầm danh thiếp này đi California, anh sẽ gọi điện thoại bảo thư ký đặt vé máy bay, hai ngày nữa, con ngựa hoang sẽ được tiến hành giải phẫu để nghiên cứu, đây là địa chỉ”



Trên bàn trà là tờ giấp gấp đôi, Giản Khiêm Hân mở to hai mắt, Dịch Nam Phong cũng không nói nhiều, anh xoay người lên lầu ôm người vợ yêu của anh ngủ.



Lúc ăn tối, Giản Lân Nhi kinh ngạc phát hiện không thấy cậu em trai tinh quái của mình.




“Tiểu Hân đâu? Tới giờ ăn rồi sao không thấy ra ăn cơm?”



Dịch Nam Phong gắp cho cô một ít rau trộn, cúi đầu ăn một miếng cơm rồi nói: “Trở về Mỹ rồi”



Giản Lân Nhi ngạc nhiên, mới đó mà đã đi rồi sao , cũng chẳng thèm nói với cô tiếng nào



Ngồi trên giường, Giản Lân Nhi cảm thấy tâm tình Dịch Nam Phong khá tốt. Vừa ăn cơm xong liền kéo cô ra ngoài đi bộ vài vòng cho tiêu cơm, sau đó về nhà, Dịch Nam Phong liền thúc giục cô trở về phòng, không biết anh lại có chuyện gì đây.



“Anh đi tắm đây, hai ngày nay mệt quá. . .” Dịch Nam Phong hướng tới phòng tắm, bên ngoài trời đã tối, ông nội lớn tuổi, sớm vào phòng nghỉ ngơi, chỉ còn có vợ bác cả dọn dẹp mà thôi. Đi tới kéo rèm cửa lại, bởi vì anh vừa đi vừa cởi quần áo, rèm cửa còn chưa có kéo đâu. Giản Lân Nhi nhìn Dịch Nam Phong trần truồng, liền quay mặt đi chỗ khác, cô mắng chính mình, sao lại dễ kích động đến thế.



“Rầm” Tiếng nước chảy lập tức ngừng, cửa thủy tinh bị mở ra. “Sao anh tắm nhanh thế. . .” nửa câu sau chưa kịp nói liền im bặt, nhìn anh cả người ướt nước, một tay cầm khăn lau đầu, cơ bụng rắn chắc, phía dưới một mảnh đen thui, cô nhìn những giọt nước chảy xuống liền thấy phía dưới có một cái gì đó cứng rắn nhô ra, vừa vặn đập vào mắt cô.



Nhìn chằm chằm vị trí kia, theo bản năng liếm liếm môi, Giản Lân Nhi ngẩng đầu liền nhìn thấy Dịch Nam Phong cười xấu xa.



“Tiểu sắc nữ”



“Lão sắc lang, chú háo sắc. . .” Không cam lòng yếu thế mắng hai câu, âm cuối chưa kịp nói liền biến mất trong miệng anh.



Quỳ nửa người trên giường, anh ôm cô hôn cuồng nhiệt,lúc chiều anh có gọi điện thoại hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng đã cam đoan không còn gì đáng lo ngại, cho nên anh quyết định đêm nay phải giải quyết dục hỏa tồn đọng của mình.



Một đôi bàn tay ôm phía sau lưng trần của anh, sờ soạng làn da bóng loáng, đối với thế tấn công dào dạt của anh cô nửa điểm chống cự cũng không có.



Vì mang thai và ở nhà nên cô mặc đồ khá thoải mái, cho nên bàn tay của Dịch Nam Phong dễ dàng tiến vào và cởi áo cô.



Miệng vẫn hôn cô, bàn tay anh di chuyển từ trên xuống dưới, luồn tay vào trong, cảm giác phía dưới ẩm ướt, liền nhanh nhẹn đi vào.