Dạ Đoạn Huyền

Chương 8




Mười ngày sau đó, lưỡng quân cùng nhau đánh một trận sinh tử. Hoàng Thái tử Lê quốc binh bại bị bắt, bêu đầu thị chúng. Trấn bắc tướng quân thế mạnh như vũ bão, đánh thẳng hổ yển, chỉ trong ba ngày đô thành liền rơi vào tay giặc.

Thẩm Anh Trì chém một tên tù binh có diện mao hao hao Dạ Huyền, vàng thau lẫn lộn, sau đó nhân lúc thần không biết quỷ không hay mà đem Dạ Huyền hồi kinh.

Vốn tưởng rằng y sẽ không sống nổi qua mùa đông năm ấy, nội thương chưa lành lại bị trúng tên, vết đao trên người cũng không ít, mỗi một chỗ đều là vết thương trí mạng. Hôn mê hơn một tháng, khi tỉnh lại, đôi mắt đen láy như trời đêm chỉ còn là một mảnh hư không.

Lão thái y chẩn bệnh nói rằng vài đợt sốt cao đã hủy đi ký ức của y. Dạ Huyền từ trong cơn hôn mê kinh hoàng tỉnh lại, đã hoàn toàn quên mất những chuyện trước kia.

Đã quên quốc gia của y, đã quên người thân của y, và cũng đã quên… địch nhân của y.

Ký ức trống rỗng làm y lo sợ không yên. Thẩm Anh Trì bèn lợi dụng thời cơ đó, đê tiện mà nói trước mặt Thái tử Lê quốc rằng: “Ta là nam nhân của ngươi.”

Đúng vậy, ngươi thuộc về ta, tựa như một con chim non bị gãy cánh, chỉ có thể thuộc về ta.



Cơn đau xót như hỏa thiêu truyền đến từ phía sau ót, cả người choáng váng nặng nề, tiếng khóc cứ mãi văng vẳng bên tai làm đầu óc y càng thêm nhức nhối. Dạ Huyền cố mở mí mắt đã mỏi mệt lên, ánh mắt rời rạc dần thấy rõ người đang ngồi bên giường mình, y khàn giọng mở miệng: “Bảo Châu, đừng khóc…”

Bảo Châu vừa mừng vừa sợ, lau khô dòng lệ trên mặt, vỗ vỗ ngực nói: “Công tử, người tỉnh?! Hù chết nô tỳ rồi!”

Nàng cẩn thận đỡ Dạ Huyền ngồi ở đầu giường, thấy ánh mắt y dần dần trấn tĩnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Công tử… còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?”

Dạ Huyền đỡ lấy cái trán, mắt nhìn về phía nam nhân vừa bước vào, hỏi: “Thụy Tuyết… có bị thương không?”

“Có ngươi che chở, nàng tất nhiên không có việc gì.” Thẩm Anh Trì trên tay bưng một chén dược, lời nói có chút ghen tuông: “Ngươi tỉnh đúng lúc lắm, uống thuốc đi.”

Hắn vất vả ba ngày ba đêm chiếu cố y, lại không ngờ y vừa mở mắt đã nhắc tới nữ nhân kia.

Dược hương nồng đậm tràn ngập khắp phòng, Thẩm Anh Trì phất tay ra hiệu cho Bảo Châu lui ra, múc một muỗng dược thổi cho bớt nóng, đưa tới bên môi Dạ Huyền, ánh mắt dò xét nhìn y, hỏi: “Ngươi cũng có chút võ công kia mà, làm sao lại ngã thành thế này?”

Dạ Huyền tất nhiên sẽ không nói mình bị hạ độc, y nuốt xuống một ngụm dược, nói: “Mã hữu thất đề(1), cao thủ cũng có lúc bị sẩy chân, huống chi công phu của ta cũng chỉ là hạng tầm thường.”

“Thật vậy sao?” Thẩm Anh Trì buông chén thuốc, hai mắt híp lại, gương mặt sa sầm, nắm lấy tay y, hỏi: “Vậy vết dao trên tay ngươi là như thế nào? Còn có ngực…”

Ngón tay thon dài hữu lực đẩy vạt áo y ra, phủ lên vết thương đã được băng bó trước ngực. Thanh âm Thẩm Anh Trì nhẹ nhàng như đang dụ dỗ, khí tức ấm áp khẽ phớt bên tai y: “Dạ Huyền, nói cho ta là ai làm…”

Dạ Huyền thở dài, đè lại tay hắn, nói: “Đừng trách nàng, là ta cầm lòng không được, nhất thời vô lễ…”

Thẩm Anh Trì hận không thể cắn y một cái, trừng mắt nhìn y, hỏi: “Ý ngươi là, ngươi phi lễ Thụy Tuyết nên mới bị nàng đâm một nhát sao?”

Khóe môi Dạ Huyền giương lên, đạm nhiên nói: “Mỹ nhân đẹp như vậy, ta thấy còn muốn thương yêu nên nhất thời bị sắc đẹp làm mê muội mà thôi.”

Thẩm Anh Trì cắn một cái trên vai y, nói: “Nói dối! Tới bây giờ mà ngươi còn che chở nàng sao?”

Ngón tay khẽ vuốt qua gương mặt cương ngạnh của Dạ Huyền, Thẩm Anh Trì cúi đầu, đem người dưới thân ôm vào lòng, nói: “Dạ Huyền, người có biết lời ngươi nói vừa rồi làm ta rất tức giận không?”

“Thì sao?” Dạ Huyền rũ mắt xuống, trên mặt nở một nụ cười an nhàn bình thản, nói: “Cùng một nữ tử tranh giành tình nhân, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?”

Thẩm Anh Trì phì cười: “Ngươi muốn ta giả rộng lượng cho ai xem?”

Hắn cởi giày trèo lên giường, một tay theo thói quen xấu mà xoa xoa thắt lưng mềm dẻo của Dạ Huyền, nói: “Mặc kệ là thật hay là giả, ngươi vì nữ nhân kia mà thụ thương là sự thật, ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua sao?”

Dạ Huyền nhíu mày, đôi mắt bình tĩnh thâm u: “Ta không cần ngươi vì ta mà ra tay.”

“Luyến tiếc?” Thẩm Anh Trì nâng cằm y lên, đôi môi gần như chạm vào nhau, thấp giọng nói: “Ngươi lẽ nào đã quên? Tâm can của ta… ta là nam nhân của ngươi.”

Dạ Huyền cúi mặt xuống, ho nhẹ vài tiếng, tựa như đang cố gắng nhẫn nại cái gì đó, đột nhiên đẩy Thẩm Anh Trì sang một bên, phun ra một ngụm máu tươi. Y đưa tay che miệng lại, dòng máu đỏ thẫm lẳng lặng chảy xuống.

“Dạ Huyền!” Thẩm Anh Trì hoảng sợ hô to, một mặt phái quản gia đi thỉnh ngự y, mặt khác lại kêu Bảo Châu mang một lọ định thần đan tới, hắn ôm lấy vai Dạ Huyền, đưa tay áp lên lưng y, vì y vận công thông khí, giọng nói run rẩy: “Dạ Huyền! Có khó chịu ở đâu, nói cho ta biết!”

Đại tướng quân anh tuấn uy vũ hiếm khi lộ ra biểu tình kinh hoảng cùng sợ hãi như thế này, tựa như một hài đồng bị lạc đường trong bóng tối. Dạ Huyền lắc đầu, miễn cưỡng nuốt xuống một viên định thần đan, tim vừa rồi bỗng nhiên đập nhanh một trận, ngực còn đang hừng hực như hỏa thiêu, nóng nực buồn khổ, y thở gấp vài tiếng, mi tâm cau lại, nhắm mắt không nói được lời nào.

“Dạ Huyền, Dạ Huyền.” Từng nụ hôn nhỏ vụn khẽ rơi trên trán y, thanh âm Thẩm Anh Trì mềm mại vang lên bên tai, tựa như đang nài nỉ: “Ngươi nghìn vạn lần đừng có việc gì…”

Thái y bắt mạch xong, vuốt râu kê đơn thuốc, nói: “Vị công tử này nội hữu hư hỏa, tích tụ vu tâm(*), dưới áp lực cực độ lại bừng bừng phẫn nộ làm tâm mạch bị thương, thổ huyết không ngừng, cần phải cẩn thận điều dưỡng. Ngoại trừ uống thuốc đúng hạn, cũng không được để y nổi giận, bằng không bệnh tình còn nặng thêm.”

(*) có nhiệt trong người, tích tụ vào tim.

Thẩm Anh Trì sớm đã đem Thụy Tuyết bỏ ra sau đầu, sau khi thái y đi rồi, hắn một tấc cũng không rời Dạ Huyền, giúp y uống thuốc, lại cẩn cẩn dực dực thay chăn đệm và quần áo đã bị nhiễm đầy huyết của y. Xong xuôi mọi thứ, hắn cởi y bào, đem Dạ Huyền ôm vào ngực rồi lấy chăn gấm choàng cho cả hai, giống như mọi ngày, thân thiết khẽ hôn lên trán y, ôn nhu nói: “Ngủ đi, sau này, ta sẽ không cho bất kỳ ai đả thương ngươi nữa.”

Lông mi Dạ Huyền khẽ run rẩy, thân thể dần thả lỏng mà tựa vào lòng hắn, ngay lúc Thẩm Anh Trì tưởng rằng y đã ngủ rồi, lại nghe thấy một tiếng thở dài.



Mấy ngày gió êm sóng lặng cũng trôi qua, vết thương sau đầu Dạ Huyền đã kết vảy, khí sắc có chuyển biến tốt hơn đôi chút, chỉ là nụ cười ôn nhu đã không còn nữa, càng ngày càng trầm mặc ít lời, thậm chí Bảo Châu luôn hầu hạ bên cạnh y cũng không dám ở trước mặt chủ tử đùa giỡn, dù sao thái y đã dặn không được làm y nổi giận, thế nên cả phủ tướng quân trở nên trầm tĩnh không ít, ngay cả thanh âm của trấn bắc tướng quân cũng phải thấp đi ba phần.

Thẩm Anh Trì không tìm Thụy Tuyết gây phiền phức nữa, hắn xin Hoàng đế cho hắn sớm ly khai kinh thành để đi nhậm chức, mà Chu Cẩm Hằng cũng đã ân chuẩn. Hiện giờ hắn đang cùng quản gia vội vàng xử lý sản nghiệp ở kinh thành, nhanh chóng chuẩn bị tốt hành trang, đem Dạ Huyền rời đi.

Dạ Huyền lại không hề quan tâm, vẫn thản nhiên như cũ, đối với chuyện trong phủ đều thờ ơ, luôn ngồi bên bàn cờ cả ngày, tâm tình hoàng toàn chìm đắm trong đó, bát phong xuy bất động (2).

Buổi chiều, dương quang mang đến vài tia nắng ấm áp nhưng vẫn không kém phần hiu quạnh, Bảo Châu mang áo khoác đến cho y, nhìn bát súp đã lạnh tanh trên bàn, chưa hề động qua, vành mắt nàng đỏ lên, đỡ lấy tay Dạ Huyền, nói: “Công tử sao lại không quan tâm đến thân thể như thế? Lần này đi Y châu xa xôi, núi cao trắc trở, thừa dịp mình còn ở kinh thành vài ngày…”

“Bảo Châu, ta không có yếu ớt đến vậy.” Dạ Huyền cắt lời nàng, nhón lấy một quân cờ màu đen, trầm ngâm suy nghĩ, hạ xuống, không thèm liếc nhìn nàng một cái, dường như đã triệt để vứt bỏ nàng ở ngoài, chẳng hề để ý tới.

Bảo Châu vô cùng hụt hẫng, buồn bã lui ra, để lại trong phòng sự tĩnh mịch.

Không lâu sau, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, đánh thức suy nghĩ của y. Dạ Huyền vuốt ve một quân cờ, nói: “Thụy Tuyết, vào đi.”

Người ngoài cửa do dự trong chốc lát, đẩy cửa đi vào, dung mạo xinh đẹp mang theo vài phần quật cường, cao giọng hỏi: “Ngươi vì sao lại cứu ta?”

Dạ Huyền cười nhạt, nói: “Ai mà chả có tâm thương hương tiếc ngọc, huống chi ngươi lại chính là vị hôn thê “của ta””.

Thụy Tuyết phỉ nhổ một cái: “Vô liêm sỉ! Ta chỉ hận lúc đó lại nương tay, không thể moi tim ngươi ra nhìn cho biết mặt!”

“Nga?” Dạ Huyền thản nhiên hạ xuống một quân cờ, ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ tập trung vào đấy, “Có thê tử như vậy, không phải là một chuyện may mắn.”

Thụy Tuyết cắn cắn môi, trả lời như đinh đóng cột: “Có lang quân như vậy, không bằng chết cho xong!”

Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen láy nhìn không ra tâm tình, âm u như bầu trời đêm mù mịt. Thụy Tuyết nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ kia, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, nức nở nói: “Ta thật hận ngươi, vì sao ngươi lại có thể quên chúng ta, vì sao phải cùng hắn một chỗ, vì sao…lại muốn làm nhục điện hạ của ta? Hắn là một người kiêu ngạo kiên cường, thà chết cũng không nhẫn nhục như vậy… tựa như một tên nam sủng thấp hèn…”

Nàng rơi lệ đầy mặt, từng câu từng chữ đau nhức tới tận tâm phế, tiếng khóc bi ai sầu khổ không kiềm nén được, xé ruột xé gan. Da Huyền chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, mặc cho mỹ nhân như hoa như ngọc trước mặt mình nước mắt giàn giụa, mãi đến khi mặt trời ngả về tây, y hạ xuống quân cờ cuối cùng, mở miệng nói: “Phá.”

Thụy Tuyết khóc ướt cả tay áo, mơ màng nhìn y, hỏi: “Cái gì phá?”

“Long hành trận của Trấn bắc tướng quân. Phá.” Dạ Huyền đứng dậy, nở một nụ cười nhàn nhạt với nàng. Đứng lặng hồi lâu dưới ánh chiều tà, kim quang chói lóa ánh vào đôi mắt trầm tĩnh của y, mà trong đó, có cả phần lãnh tĩnh, cơ trí, kiên định, cao quý, cùng với thần sắc uy nghiêm đã từng làm nàng tâm động không thôi.

Đầu gối Thụy Tuyết trong phút chốc đều mềm nhũn, không tự chủ được mà cung kính quỳ xuống.



So với sự ngưng trọng nặng nề của phủ tướng quân, tâm tình của Chu Cẩm Hằng lại tốt hơn rất nhiều, tuy rằng trên cổ tay còn lưu lại vài vết cào nhỏ, gây nên không ít sự chú ý của mọi người.

Trong lúc hắn dùng mọi thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, Sí Nguyệt đã dần dần trở nên nhu thuận. Đêm qua đáng lẽ là sẽ tường an vô sự, nhưng hắn lại không thể kiềm chế, hôn môi xong nhịn không được mà cởi bỏ y phục của tiểu quỷ kia, kết quả lại làm cho y bùng nổ bản chất của một con dã miêu, ngay lập tức cấp cho ngôi cửu ngũ chí tôn này thêm vài dấu móng tay.

Buồn bực thì buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Sí Nguyệt cùng với hạ thể bị khiêu khích, dục vọng nhịn không được mà ngẩng đầu của y làm Chu Cẩm Hằng long tâm đại duyệt, xem ra công sức dụ dỗ y mấy ngày nay cũng không đổ sông đổ biển. Vì vậy hắn xấu xa dùng tay làm cho tiểu tử chưa rành sự đời kia phóng ra một ít dục vọng, mà phản ứng non nớt cùng với khuôn mặt ý loạn tình mê của đối phương khiến cho Chu Cẩm Hằng sốt ruột không thôi, càng quyết tâm phải đem người kia ăn kiền mạt tịnh từ đầu tới chân.

Nhưng chỉ có trời mới biết hắn lần này đã tính sai rồi. Quả thật là dục hỏa càng nén càng vượng, mấy ngày qua tuy chỉ ngủ cùng giường, nhưng mới ôm ôm ấp ấp vài cái mà hắn đã muốn đem người áp đảo bá vương ngạnh thượng cung(3), lại không có hứng thú kiếm tần phi trong hậu cung giải nhiệt. Trong cung đã sớm truyền tai nhau chuyện Hoàng đế bệ hạ sủng nịch một gã tuyệt sắc thiếu niên, nếu mọi người biết hắn đến giờ vẫn chưa làm được gì thì mặt mũi quân vương còn để đâu được?

Chu Cẩm Hằng cũng tự trách mình vì sao không đủ kiên trì, hai mươi mấy năm qua chưa có người nào dám ngỗ nghịch hắn, phản ứng của Sí Nguyệt tuy rằng làm hắn cảm thấy mới lạ, nhưng mà không chỉ có mới lạ, còn có một loại cảm xúc nhu hòa không nói nên lời, như là thương tiếc, như là sủng nịch, tất nhiên cũng có một chút không đành lòng cưỡng ép y, muốn tham luyến ôm giữ y, đùa với y, kết quả lại khiến bản thân mình tiến thoái lưỡng nan, ăn uống không trôi, đành phải sử dụng một chút mưu ma chước quỷ mà đi đường tắt. Chu Cẩm Hằng phê xong một quyển tấu chương, nhịn không được mà lấy một bình sứ nhỏ ở trong lòng ra thưởng thức, khóe miệng nở một nụ cười đầy tà khí.

Tuy rằng thủ đoạn có chút đê tiện, bất quá hắn sẽ không ngốc đến nỗi làm tiểu quỷ kia cảm thấy mình bị bỏ thuốc.

Vừa nghĩ tới người nọ sẽ chìm đắm trong yêu thương của mình, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết kia lộ ra bao nhiêu loại xuân phong tình sắc, Chu Cẩm Hằng không khỏi vui mừng trong lòng, nóng ruột mà trông ngóng một đêm xuân.

Đáng chết, ngày hôm nay sao lại nhiều tấu chương như vậy!

Thật vất vả mới xử lý xong chính vụ, lại phải bồi thái hậu dùng bữa tối, nghe nàng liên miên cằn nhằn niệm nửa ngày, cái lỗ tai đều muốn chảy nhớt, mãi đến khi trăng đã lên cao, Chu Cẩm Hằng mới thoát thân, kích động bước về phía tẩm cung.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Sí Nguyệt không có ở đây.

Trong lúc cung nữ thái giám vội vàng tìm người, phủ tướng quân cũng là cảnh gà bay chó sủa. Sau khi Thẩm Anh Trì hồi phủ lúc chạng vạng, phát hiện Dạ Huyền vốn phải nằm nghỉ ngơi trong phòng nay lại không thấy bóng dáng đâu, nghĩ rằng y đang tản bộ trong hậu hoa viên, kết quả kiếm khắp cả phủ tướng quân cũng không có lấy một sợi tóc của y. Sắc mặt Thẩm Anh Trì thập phần dọa người, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoẹt qua bọn hạ nhân, đá văng cửa phòng của Thụy Tuyết.

Quả nhiên, không có ai.

Trấn bắc tướng quân phẫn nộ, hỏa tốc vào cung báo cáo thánh thượng, Chu Cẩm Hằng nghe hắn nói rõ ngọn nguồn xong, vẻ mặt cũng là biểu tình như đạp phải cứt quạ đen, cấp Thẩm Anh Trì mang tám trăm cấm quân, lục soát khấp nơi, đem mấy kẻ bỏ trốn kia bắt trở về!

Phiền phức chính là thân phận Dạ Huyền và Sí Nguyệt không giống người thường, không thể quang minh chính đại truy nã, mà hai người họ cũng rất ít xuất đầu lộ diện, nhất thời không thể họa ra chân dung.

Huống hồ bọn họ sớm đã có mưu tính, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người tiếp ứng, tựa như những hạt cát mỏng manh nhập vào giữa biển khơi, không có lấy một chút dấu vết.

Không chỉ có Chu Cẩm Hằng và Thẩm Anh Trì nổi trận lôi đình, mà ngay cả Tam vương gia Chu Cẩm Văn từ trước tới nay không tranh giành với ai cũng tức giận tới đầu nổi đầy gân xanh, xung phong đảm nhận việc dẫn một đội binh mã theo cửa thành phía Bắc lùng bắt.



Cuối thu, gió đêm âm lãnh ào ạt phất qua mặt, làm lạnh đi một phần phẫn nộ đang sôi trào trong lòng hắn. Thẩm Anh Trì hung hăng giục ngựa, bỏ xa đội quân còn đang ở phía sau, lao như tên bắn về phía quan đạo ở vùng ngoại ô.

Hướng này là hướng nhanh nhất có thể trực tiếp về Lê quốc, bọn họ nhất định sẽ đi đường này. Thẩm Anh Trì dưới cơn phẫn nộ, quyết định buông tay đánh cuộc một phen.

Bị người yêu không hề nói tiếng nào đã phản bội, cái loại kinh ngạc cùng đau lòng này đã hóa thành lửa giận, đem hắn thiêu sạch, bản tính khát máu vốn có lại trỗi dậy, ngay cả hai mắt đều đỏ cả lên.

Không ai, không ai có thể mang đi thứ đã thuộc về hắn! Hắn muốn giết tất cả những người đã cướp đi Dạ Huyền, sau đó đem tình nhân đào tẩu của hắn trở về, khóa lại bên người, hung hăn yêu thương một phen, cho đến khi tất cả những ý niệm còn đang quanh quẩn trong đầu y đều tan vỡ mà chấp nhận cùng hắn quấn quít đến già đến chết!

Sau khi vào sơn đạo, con đường bằng phẳng dần trở nên gồ ghề chật hẹp, Thẩm Anh Trì xuống ngựa, nương theo ánh trăng mà quan sát dấu móng ngựa in trên mặt đất, lại phi thân lên ngựa, vung roi đuổi theo.

Xa xa phía sau truyền đến tiếng ngựa hí, tựa như Diêm La đòi mạng, khiến thần chí người ta phải rung động. Dạ Huyền giục đầu ngựa quay lại, nói: “Hắn đuổi tới! Thừa Lẫm, hộ tống bọn họ đi trước, ta sẽ theo sau.”

“Điện hạ!” Nhạc Thừa Lẫm nhìn thần sắc trên gương mặt y, trong lòng biết rõ Thái tử của bọn họ một khi đã quyết, sẽ không ai có thể khuyên được. Nghe thanh âm dường như chỉ có một người một ngựa, là người trước kia cùng y gối đầu, ngày gặp lại nhất định sẽ khó xử, điện hạ yêu cầu bọn họ tránh đi cũng là nỗi khổ bất đắc dĩ, nghĩ tới điều này, Nhạc Thừa Lẫm cắn răng, chấp tay với Dạ Huyền, mang theo Sí Nguyệt và Thụy Tuyết phi ngựa đi xa.

Khi Thẩm Anh Trì đuổi tới, đôi mắt đen láy của Dạ Huyền hiện lên thần sắc nan kham, y giục ngựa đi về phía người kia, rút ra thanh lợi kiếm đeo bên hông, trầm giọng nói: “Thẩm tướng quân, dừng lại thôi.”

 Lợi kiếm là thanh kiếm sắc bén ấy ^^

“Dạ Huyền!” Thẩm Anh Trì bắt lấy tay y, lại bị Dạ Huyền né được, một kiếm đâm trúng ngựa của hắn, con ngựa kêu lên một tiếng, ngã quỵ xuống, Thẩm Anh Trì không kịp đề phòng, từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống đất. Hắn kinh động nhảy lên, đối diện là kiếm phong còn đang nhỏ máu, chỉa thẳng vào cổ họng hắn. Người cầm kiếm đưa lưng về phía ánh trăng, thanh âm băng lãnh vang lên: “Thẩm tướng quân, ngày khác gặp lại trên chiến trường, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Cho dù không thấy rõ thần tình, nhưng hắn vẫn có thể tinh tường cảm nhận được cái loại sát khí xuyên thấu từng thớ thịt này. Thẩm Anh Trì mặt không đổi sắc, ngược lại, hắn bắt đầu kích động, tham lam nhìn vào gương mặt của đối phương.

Gió núi phất qua, thổi tung ngoại bào của Dạ Huyền, mãnh hổ được thêu ở bên trong như muốn xé tung mảnh vải mà bổ nhào về phía người hắn. Lê quốc Thái tử đứng dưới ánh trăng, lãnh liệt như lưỡi dao, cao quý uy nghiêm, so với tình nhân ngoan ngoãn phục tùng trước kia cách xa một trời một vực, vậy mà lại làm cho toàn thân hắn đều nóng lên!

Đây mới chính là Dạ Huyền hoàn chỉnh, nam nhân kiêu ngạo cường hãn như vậy, càng thêm kích thích tinh thần chinh phục của mình, tựa như chìm vào con suối ái dục cuồng nhiệt, không thể tự thoát ra được!

“Dạ Huyền,” đứng trước thanh lợi kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của mình, hắn nói rõ từng câu từng chữ: “Cho dù đến cùng tẫn nhất sinh(4), ta cũng muốn có được ngươi lần nữa!”

Dạ Huyền cười lạnh một tiếng, bàn tay cầm kiễm vẫn kiên cường vững chắc, nói: “Hôm nay ta không giết ngươi nhưng về sau chắc chắn sẽ không nương tay.”

Dứt lời, y thu kiếm vào vỏ, quay đầu ngựa lại, dứt khoát rời đi.

-oOo-

(1) Mã hữu thất đề: ngựa còn có lúc mất móng.

(2) Bát phong xuy bất động: tám gió thổi không động. Tám gió ở đây gồm 4 thuận và 4 nghịch. Các bạn google để biết thêm nhé ^^. Ý ở đây là dù chuyện gì xảy ra cũng không bất động, không quan tâm.

(3) Bá vương ngạnh thượng cung: rape đó :))

(4) Cùng tẫn nhất sinh: đến tận cùng của cuộc đời.