Trương Đức Bưu một búa nện xuống, nghịch phong nghênh đón Đại Cự Hoàn Long Xà quyền ý của Hầu Nhân Ma Ni, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm thật lớn, đạo Long Xà quyền ý thuần tuý do đấu khí hình thành kia lập tức sụp đổ giống như lá mục cành khô, vô số đấu khí dư ba kích xạ ra bốn phía!
Cự Chuy kia còn chưa rơi xuống mặt đất liền mạnh mẽ dừng lại, mang theo kình phong phóng xuống mặt đất. Chỉ thấy mặt đất phảng phất như một mặt hồ, bùn đất hiện ra từng trận gợn sóng tản ra bốn phía!
"Vũ khí cấp Truyền Kỳ?" Bố Nạp Lạc Già sắc mặt kịch biến, hoảng sợ nói.
Hầu Nhân Ma Ni cũng triệt để thay đổi sắc mặt. Lúc ở Tanya thần miếu, Trương Đức Bưu một đao phá vỡ quyền ý thần niệm của hắn, sau đó Hầu Nhân Ma Ni vẫn như trước tràn ngập tin tưởng, rất tự cao, bởi vì trận chiến ấy hắn cũng không xuất toàn lực, tự nghĩ bản thân toàn lực ứng phó tuyệt đối có thể đập chết tên tiểu tử này dưới tay.
Nào biết giờ phút này gặp được Trương Đức Bưu, một búa nhẹ nhàng liền phá huỷ sạch sẽ quyền ý đỉnh phong của hắn, lòng tin bản thân tựa hồ cũng bị một búa này đập nát!
Trương Đức Bưu một tay nâng Cự Chuy dùng sức đánh về trước, mặt đất lập tức bị áp lực của kình phong kích ra một đường rãnh dài, đầu Chuy như tiểu sơn hướng Hầu Nhân Ma Ni đánh tới. Hầu Nhân Ma Ni lập tức bị một búa đánh bay, phun ra ngụm máu, uể oải ngã xuống đất.
Trương Đức Bưu bước nhanh về trước, lần nữa một búa đảo ra. Bố Nạp Lạc Già vội vàng ngăn trước người Hầu Nhân Ma Ni, quát lớn một tiếng, hai tay hướng cự chuỳ đẩy tới: "Một thanh vũ khí cấp Truyền Kỳ thật tốt! Thanh Cự Chuy này của ta rồi!"
Tu vi của hắn hùng hậu hơn xa so với Hầu Nhân Ma Ni mới đạt tới cao thủ Đấu Khí Hoá Hình, thế tiến của Cự Chuy lập tức bị ngăn trở, cường hoành Man đấu khí vậy mà đem lôi quang trên cự chuỳ mạnh mẽ ép đến dập tắt!
"Muốn Chuy của ta, phải xem ngươi có bổn sự này không!"
Trương Đức Bưu cười ha hả, đột nhiên nhảy lên, chuôi Chuy trong tay dụng lực vung mạnh xuống!
Theo đấu khí của hắn thúc giục, chuôi cực chuỳ càng lúc càng lớn, lôi quang dày đặc dâng lên, dệt thành một mảng lôi võng.
Phía dưới Cự Chuy giống như tiểu sơn, Bố Nạp Lạc Già cùng Hầu Nhân Ma Ni như hai con kiến, tựa hồ nện nhẹ một phát chết ngay. Loại vũ khí cự đại cấp Truyền Kỳ này vô cùng trầm trọng, trực tiếp nện xuống, căn bản không cần chiêu số phiền phức gì, một Chuy đập xuống có thể bao phủ phạm vi không gian hơn mười mét, căn bản không có sơ hở, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng!
Bố Nạp Lạc Già rống lên một tiếng, liên tục đánh ra không biết bao nhiêu chưởng. Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy cự chuỳ trong tay không ngừng run rẩy, tựa hồ muốn rời tay bay ra, trong lòng không khỏi thất kinh: "Đầu khí lão nhân này thật hùng hồn. Đấu khí của Hầu Nhân so với hắn quả thật là chú tiểu gặp nhà sư!"
Bố Nạp Lạc Già ngưng thế rơi của cự chuỳ, lập tức song chưởng đột phá lôi quang, trọng trọng ấn lên cự chuỳ. Chỉ nghe cạch cạch hai tiếng nổ mạnh, cự chuỳ kia quay cuồng về phía sau, Trương Đức Bưu theo Cự Chuy thân bất do kỉ rơi ra ngoài chục thước có hơn.
Chỉ thấy bạch bào chợt loé, Bố Nạp Lạc Già đột nhiên lách người đứng trên cự chuỳ, lôi quang trút xuống nhưng cũng bị hộ thể cương khí của hắn ngăn lại, quát: "Buông tay!"
Ầm!
Cự Chuy kia lập tức trở nên vô cùng trầm trọng, dùng Lục Hùng chi lực của Trương Đức Bưu cũng không cách nào nhấc nó lên, bị mạnh mẽ ép tới chìm vào trong đất!
"Chưa hẳn!"
Tinh thần lực cùng đấu khí của Trương Đức Bưu nhanh chóng thối lui, chỉ thấy Cự Chuy kia phi tốc thu nhỏ. Bố Nạp Lạc Già hiển nhiên không liệu được biến hoá này, hai chân giẫm lên không, lảo đảo rơi xuống.
Trương Đức Bưu như gió xoáy xông lên, Long Mông Bảo Tượng đột nhiên hoá thành Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết, phi tốc vận chuyển, Cự Chuy trùng trùng hướng hắn quét tới. Bố Nạp Lạc Già hai tay vội vàng chắn trước ngực, tiếp được một chuỳ này!
Ầm!
Đại Xích Thiên Ma Thần Quyết bị Trương Đức Bưu vận chuyển đến đỉnh phong, vù một tiếng, Bố Nạp Lạc Già bị một chuỳ này mạnh mẽ đánh bay, ầm ầm đâm vào một đại thụ che trời, đem đại thụ kia phá khai một đại động hình người. Tốc độ lui về sau của Bố Nạp Lạc Già thoáng trì hoãn, lập tức cường hành vận chuyển đấu khí, cứng rắn dừng lại.
Lúc này, Bố Nạp Lạc Già đột nhiên cảm giác được dị chủng đấu khí xâm nhận đấu khí thông đạo của mình. Loại đấu khí này có tính hủ thực mãnh liệt, không chỉ ăn mòn đấu khí của mình mà còn sinh ra uy hiếp thật lớn đến đấu khí thông đạo.
"Đấu khí có tính hủ thực mạnh như vậy, chẳng lẽ là…"
Hắn vừa đem cỗ đấu khí này khu trừ, liền thấy Trương Đức Bưu đã vọt tới trước mặt, không nói nhiều lần nữa một búa nện xuống!
Bố Nạp Lạc Già trong lúc luống cuống tiếp được một chuỳ này, nhịn không được lui về sau vài bước. Trương Đức Bưu lần nữa xoay người vung mạnh chuỳ đập tới, Bố Nạp Lạc Già lần nữa tiếp lấy, lại lui về sau vài bước.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai người giao thủ cực nhanh, Bố Nạp Lạc Già càng đánh càng giật mình. Tiểu tử trước mắt này căn bản không có chiêu thức gì, Chuy pháp chỉ có một chữ: nện!
Vô cùng đơn giản đem Cự Chuy nện, cử trọng nhược khinh, đại xảo nhược chuyết(lù khù vác lu chạy), nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến một thân tinh diệu võ học của hắn không cách nào thi triển. Nện đến hắn tay mềm chân nhũn, đấu khí cũng nhuyễn ra, giao thủ vài chục lần, còn chưa kịp thủ vững, đấu khí suýt nữa bị cự lực ẩn tàng trong cái chuỳ kia oanh đến tán loạn!
Không chỉ thế, mỗi lần giao thủ, Thiên Ma Đấu Khí của Trương Đức Bưu liền xâm nhập vào đấu khí thông đạo của hắn, dần dần tích luỹ, Bố Nạp Lạc Già căn bản không có cơ hôi khu trừ Thiên Ma Đấu Khí ra ngoài.
Hai người trong rừng rậm tung nhảy như bay, bạo thanh kình lực giao thủ không dứt bên tai. Khi bọn hắn công kích xuống, chỉ vói đấu khí dư ba đã đem rừng rậm chà đạp không thành hình dáng gì, cây cối không ngừng ngã xuống, giống như Thái Thản cự nhân đảo loạn trong rừng một trận!
Trương Đức Bưu ỷ vào vũ khí cấp Truyền Kỳ trong tay, cùng Bố Nạp Lạc Già cứng chọi cứng. Luận tu vi, hai thầy trò bọn hắn đều cao hơn Trương Đức Bưu không ít, Bố Nạp Lạc Già lại càng là trưởng lão thần miếu phía nam, sớm đã tiến vào giai đoạn cao thủ Đấu Khí Hoá Hình, mà Hầu Nhân Ma Ni là nhân tài qua dạy dỗ của Vong Linh Thánh Ma Đạo sư mới xuất hiện, ngưng luyện ra quyền ý thần niệm, tiền đồ vô lượng.
Nhưng chỉ dưới một chiêu, Hầu Nhân Ma Ni bản thân đã trọng thương, mà Bố Nạp Lạc Già cùng hắn giao thủ đã lâu, thực sự vô pháp bắt hắn. Chỉ cảm thấy tiểu tử này đấu khí tuy không thâm hậu bằng hắn, nhưng miên miên bất tuyệt, hậu kình kéo dài, tựa như vô cùng vô tận, trong lòng không khỏi hoảng sợ vạn phần!
Hơn nữa một thanh vũ khí cấp Truyền Ky, thanh Cự Chuy không biết tên này, Trương Đức Bưu như hổ thêm cánh, đem một thân bản lĩnh phát huy đến tận cùng, nhưng lại khiến hắn tay chân lọng cọng, không xuất thế công ra được!
Mấu chốt nhất chính là tiểu tử này tu luyện đấu khí có tính hủ thực rất mạnh, trong lúc vô tình đã hạn chế việc phát huy thực lực của hắn!
Tương phản với Bố Nạp Lạc Già, Trương Đức Bưu lại là càng đánh càng thoải mái, nhịn không được thét dài liên tục.
Chiến đấu cho tới bây giờ, Thiên Ma Đấu Khí của hắn càng ngày càng vận chuyển kịch liệt. Chỉ thấy đấu khí màu đen không ngừng liên tục tuôn ra từ trong cơ thể hắn, phảng phất khói đen bao phủ toàn thân, tay cầm một cự chuỳ tung người như bay, ầm ầm đánh tới đánh lui, như một tôn địa ngục ma thần hàng lâm! xem tại Truyện Full
"Không biết Đại Xích Thiên Ma Thần cùng Long Mông Bảo Tượng Quyết có thể dung hợp một chỗ không?"
Trương Đức Bưu đột nhiên tâm phân nhịn dụng, đồng thời vận chuyển Long Mông Bảo Tượng, trong lồng ngực lập tức phát ra tiếng rống gầm gừ buồn bực. Hai chủng tâm pháp đồng thời vận hành, chỉ thấy quanh thân thể hắn khói đen dần dần trở nên mong manh, đấu khí tuôn ra dần lui về trong cơ thể.
"Tiểu tử này không xong rồi!" Hầu Nhân Ma Ni lúc này rốt cuộc lấy lại sức, tạm thời trấn áp thương thế, đi đến biên giới chiến trường, thấy vậy không khỏi tinh thần chấn động, nhảy vào trong chiến trường, cao giọng nói: "Đạo sư, chúng ta liên thủ giết hắn!"
Bố Nạp Lạc Già cũng nhẹ thở ra, thầm nghĩ: "Tiểu tử này thật sự hung mãnh, vậy mà có thể dưới kiên trì lâu như vậy dưới thế công của ta!"
Đột nhiên đấu khí màu đen kia lần nữa tuôn ra, càng thêm nồng đậm, đem cả người Trương Đức Bưu bao phủ trong đó. Trong lồng ngực hắn truyền đến cũng không còn là tiếng rống gầm gừ nữa, thanh âm dần trở nên trầm tịch. Đột nhiên một cỗ tiếng vang càng thêm to rõ truyền đến!
Ngang!
Loại rống to này kéo dài vô cùng, phảng phất như là một Kim Cương Mãnh Mã (mammoth) có lực lượng dời núi lấp biển!
"Bát Môn Kim Toả!"
Đột nhiên một cỗ đao khí tràn đầy thiên địa trào ra khắp nơi, áp lực khiến người khác hít thở không thông. Bố Nạp Lạc Già sắc mặt kịch biến, hoành thân chắc trước người Hầu Nhân Ma Ni. Chỉ thấy đấu khí màu đen bao phủ trên người Trương Đức Bưu lúc này đã hoá thành một chuôi Hắc Ma Đao, lăng không chém tới bọn hắn!
Hầu Nhân Ma Ni không khỏi thay đổi sắc mặt, trong lòng không biết là tư vị gì: "Tiểu tử này vậy mà ở thời điểm này đột phá, chẳng lẽ tư chất hắn tốt hơn …"
Hắn đang muốn xông lên trước, nào biết Bố Nạp Lạc Già ngăn trước người hắn, cứng rắn tiếp được biến hoá của đao thế thứ nhất.
Đao thế thứ hai biến hoá tức thì ập đến, Bố Nạp Lạc Già kêu rên một tiếng, lần nữa tiếp được!
Hầu Nhân Ma Ni lo lắng vạn phần, tả xung hữu động, thuỷ chung không cách nào đột phá thân ảnh của Bố Nạp Lạc Già. Trong chớp mắt tám biến hoá của thức thứ nhất Bát Môn Kim Toả sử xong, đao thế đột nhiên dừng lại, rốt cuộc không thể tiếp, hiển nhiên là Trương Đức Bưu đấu khí khô kiệt rồi.
Bố Nạp Lạc Già lấn người đến trước, cùng hắn giao thủ thật nhanh, tiếng bạo liệt ầm ầm không ngừng truyền đến.
Đột nhiên Trương Đức Bưu bị một chưởng của hắn ấn trên ngực, thổ một ngụm máu. Bố Nạp Lạc Già lập tức lui về sau, mang theo Hầu Nhân Ma Ni quay người tung nhảy như bay rời đi, rất nhanh biến mất trong rừng rậm.
Hầu Nhân Ma Ni thân thụ trọng thương, bị hắn mang theo vẫn giãy dụa không ngớt, kêu lên: "Đạo sư, thả ta xuống, mau thả ta xuống! Tiểu tử kia bị ngài đánh trọng thương, sao có thể bỏ qua cho hắn như vậy!"
Bố Nạp Lạc Già không nói một lời, mang theo hắn phi tốc chạy về trước như điên. Hầu Nhân Ma Ni không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn chứng kiến trong miệng đạo sư không ngừng tuôn ra máu đen, những huyết dịch kia gặp được không khí liền xèo xèo cháy lên, không ngờ là hắc sắc hoả diễm!
Bố Nạp Lạc Già bôn tẩu hơn mười dặm, rốt cuộc ngừng lại, Hầu Nhân Ma Ni sắc mặt phức tạp, đột nhiên quỳ xuống, phục trên mặt đất, nức nở nói: "Đạo sư…"
Bố Nạp Lạc Già đứng thẳng tắp trước mặt hắn, ôn nhu cười nói: "Tiểu tử kia bị ta trọng thương, hiện tại cũng không dễ chịu, hẳn sẽ không đuổi tới. Ngươi lập tức trở về thần miếu, không thành Đấu Thánh tuyệt không được tìm hắn báo thù. Tư chất của ngươi không kém hơn so với hắn, sau khi trở thành Đấu Thánh mới có tư cách…"
Hầu Nhân Ma Ni mạnh mẽ dập đầu, trong chớp mắt đã dập đầu đến rách đầu chảy máu: "Đạo sư, đừng nói thế, chúng ta lập tức trở về thần miếu, để Vu Sư cứu trị!"
"Không còn kịp rồi… Bát Môn Kim Toả của hắn là Đao Thánh tuyệt kĩ, ta tuy tiếp được tám đao kia, nhưng không trụ nổi đao khí mang theo ý cảnh của Đao Thánh. Đao khí của hắn, đã chặt đứt toàn bộ đấu khí thông đạo của ta…"
Bố Nạp Lạc Già mặt mang nụ cười, nói: "Hầu Nhân, ngươi tuy là đệ tử ta, nhưng chưa từng nghe lời ta. Lần này chịu nhục chưa chắc là chuyện xấu, ta lần nữa khuyên bảo ngươi, điều trọng yếu nhất khi tu luyện đấu khí…"
"Đó chính là: tự tin!"
"Tự tin dám đem trời xanh đánh vỡ, dám đem chư thần giẫm nát dưới chân!"
Bố Nạp Lạc Già vừa dứt lời, lập tức toàn thân cao thấp phát ra hắc sắc hoả diễm, hừng hực thiêu đốt, trong chớp mắt đem vị lão giả của thần miếu phía nam này thiêu thành tro bụi!