Dã Man Vương Tọa

Chương 139




Trương Đức Bưu tiến nhập Hắc Thạch Thiết Ngục, chưa kịp dò xét cảnh vật chung quanh liền nghe một tiếng vang ầm ầm thật lớn, một bộ khô cốt cực lớn đang bay đến bên cạnh chỗ hắn đứng, đâm vào trên tường, mảnh vỡ hài cốt bay loạn xạ! Hắn vội vàng đánh giá, bộ khô cốt nồng đậm khí tức hắc ám ma pháp này chính là do Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư Zaid triệu hoán Thâm Uyên Cốt Long! "Người nào mà có thể đánh bay con Thâm Uyên Cốt Long thế này?" Thái Ca lập tức hoan hỉ kêu một tiếng: "Long tinh của ta!" Vội vỗ cánh bay đi, chui vào trong hốc mắt của con Thâm Uyên Cốt Long kía.

Chỉ để lộ cái mông lớn ra bên ngoài, cái đuôi vẫy tới vẫy lui.

Lúc này tiếng vang từ nơi không xa lại truyền đến, Trương Đức Bưu vội vàng nhìn lại, chỉ thấy nơi này là một cái khu kiến trúc cực lớn nằm dưới lòng đất, có mười cái ngã ba, hành lang hai bên là từng gian thạch thất, do Hắc Thạch thuần túy kiến tạo mà thành.

Phía trên tường vẽ đầy ma pháp phù văn, có lẽ đây là nhà giam.

Bên trên cửa thạch thất chỉ chừa một cái cửa sổ nho nhỏ, lần lượt xuất hiện từng cái mặt khô héo, mắt ghé ra khỏi cửa sổ, như cố gắng lách ra phía ngoài để nhìn một chút bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Trên vách tường hai bên hành lang đen nhánh có treo một bó đuốc nhỏ, ánh lửa u ám.

Trong không khí tràn ngập mùi vị gay mũi.

Cuối hành lang, Zaid đang chiến đấu kịch liệt với một người.

Hình dáng người giao thủ với hắn vô cùng quái dị, đầu người thân rắn, toàn thân đen nhánh như Tiểu Hắc, trên thân thể phủ kín bởi đủ loại ma pháp phù văn quỷ dị.

Giống như trời sinh đã là như vậy, mọc ra tám cánh tay, bộ dáng không khác biệt bao nhiêu so với Naga(ai có chơi warcraft 3 thì biết con này), nhưng linh hoạt hơn xa so với Naga, chạy trên mặt đất nhanh như gió.

Trên người hắn treo đầy khóa sắt màu đen.

Khi chạy phát ra tiếng đinh đinh, leng keng giống như tiếng chuông, tám cánh tay nắm giữ bốn kiện vũ khí hạng nặng, một Đinh Chùy, Song Diện Phủ(búa 2 lưỡi), đại kiếm cùng trường thương, bốn loại vũ khí sử xuất ra bốn loại chiêu thức bất đồng, giống như cuồng phong sậu vũ hướng Zaid công tới! Quái nhân này có thể đem Thâm Uyên Cốt Long đánh bay, thực lực thâm bất khả trắc, bất quá Trương Đức Bưu coi như đã đọc nhiều sách vở có kiến thức uyên bác, cũng không biết đây là người chủng tộc nào.

Từ xưa đến nay, nhiều chủng tộc biến mất trong lịch sử đếm không hết, nhưng hắn còn chưa từng nghe nói qua có chủng tộc như vậy bao giờ! Bởi vì Zaid bị quái nhân này đánh cận thân, không kịp phóng thích cường lực ma pháp, bị đánh phải chạy đông trốn tây, đột nhiên toàn thân Hắc Ám ma lực điên cuồng tuôn ra, quát lên một tiếng: "Lưỡi Hái Tử Thần, ngưng!" Hắc Ám ma pháp lực lập tức ngưng tụ, trên hai tay của hắn xuất hiện một thanh liêm đao màu đen.

Đầu đuôi dài ngắn khoảng ba trượng, hô một tiếng nghênh tiếp, vậy mà có thể cùng quái nhân này lấy cứng chọi cứng! Oanh! Hai người giao thủ sinh ra âm thanh giống như tiếng sấm trong hành lang, chấn đắc màng tai của Trương Đức Bưu ong ong lên, ma pháp lực đâm vào vách tường bốn phía, hào quang lóe lên, lập tức bị ma pháp phù văn trên vách tường hấp thu.

Zaid hổn hển nói: "Tiểu tử kia, còn không mau đi lên hỗ trợ?" Trương Đức Bưu chần chờ một lúc, đã thấy bốn thanh binh khí trên tay quái nhân đột nhiên khóa Lưỡi Hái Tử Thần của Zaid lại, rít gào nói: "Bát Cực Phong Hồn Liệm(dây xích), khóa!" Chỉ thấy khóa sắt màu đen trên người hắn như rắn đang bò, lập tức đem trói Zaid lại! Trương Đức Bưu thấy thế, không khỏi rùng mình một cái, lập tức bỏ đi ý niệm tiến lên trợ trận trong đầu.

Phù văn quanh thân quái nhân kia đột nhiên sáng lên, ma pháp lực khổng lồ trên không trung như nước thủy triều bắt đầu khởi động, chỉ thấy những phù văn trên thân thể hắn giống như hắc thiết hiện lên, thoát thể mà ra, trên không trung xếp đặt tổ hợp, trong chớp mắt hình thành một cái ma pháp trận, rơi vào trán của Thánh Ma Đạo Sư Zaid.

"Trấn Ma Ấn, khóa!" Hắc Ám ma lực di động trên thân Zaid lập tức biến mất, cả người uể oải ngã xuống, bị quái nhân kia dùng khóa sắt khóa hai chân lại, hắn lập tức cầm trường thương lên, phi tốc lao về phía Trương Đức Bưu, tám cánh tay vung vẩy, đằng đằng sát khí.

Zaid cười khẩy nói: "Kêu ngươi giúp ta, ngươi hết lần này tới lần khác đứng ở một bên xem cuộc vui, lần này đến phiên ngươi rồi? Người cao to, đánh chết tên ranh con này đi!" Thái Ca từ trong đầu lâu của Thâm Uyên Cốt Long bay ra, bụng nhỏ căng cứng, hiển nhiên đã đem Hắc Ám Long Tinh của Thâm Uyên Cốt Long nuốt vào trong bụng, chứng kiến quái nhân kia đánh tới, thét to: "Thằng này xấu quá, giết hắn đi!" Đang muốn vỗ vội cánh bay qua, Trương Đức Bưu vội vàng kéo lấy cái đuôi của nó lại, hai tay giơ cao, cười nói: "Chúng ta đầu hàng!" Quái nhân kia dừng bước lại, đi chung quanh hắn vài vòng, ánh mắt lập loè.

Trong nội tâm Trương Đức Bưu bất an, tâm thần bất định, thầm nghĩ: "Con quái vật này ngay cả Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư đều không phải là đối thủ của nó. Nếu như ta liều mạng, đến chết cũng không biết chết như thế nào. Trước tiên bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn!"

Đột nhiên một đạo ánh sáng màu đen từ trên thân rắn của quái nhân bắn ra, đồng dạng trói hai chân của hắn lại, phù văn trên thân thể quái nhân sáng lên lần nữa, một đạo phong ấn phong cách khác lạ hơn so với Zaid chui vào cái trán của Trương Đức Bưu, lập tức Trương Đức Bưu cảm thấy đấu khí toàn thân trong tích tắc bị thu hồi trở lại đan điền, một cỗ đại lực đem đấu khí của hắn áp chế gắt gao, không thể nhúc nhích.

"Đấu Khí Phong Ấn, Trấn Ma Ấn, khóa!" Quái nhân kia đem ma pháp lực của Thái Ca cùng Tiểu Hắc cũng phong ấn lại, đem trói tất cả lại, cầm binh khí lên, hướng chỗ sâu trong lao ngục chạy đi.

Thánh Ma Đạo Sư Zaid trừng to mắt, gắt gao nhìn thẳng vào Trương Đức Bưu, cười quái dị nói: "Tiểu ranh con thù vặt, ta nhận ra ngươi, lần trước ở trên biển lão tử còn tưởng rằng ngươi là Đấu Thánh, không nghĩ tới lại không chịu nổi một kích, sớm biết như thế, lúc ấy lão tử nên tiêu diệt ngươi!" Phanh! Sắc mặt Trương Đức Bưu đen sậm, thu hồi nắm đấm từ trên mặt hắn lại, quát: "Câm miệng".

Zaid bị một quyền của hắn đánh cho choáng váng, khóe miệng chảy máu, cả giận nói: "Hỗn đản, ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là…" Phanh! Trên mặt Zaid lại bị đánh thêm một quyền.

Lập tức giận tím mặt: "Đợi lão tử đi ra ngoài rồi, lão tử sẽ đem tất cả họ hàng của Trương Đức Bưu tập trung lại đánh một quyền vào mặt của họ, Thánh Ma Đạo Sư Zaid tức giận đến mức toàn thân phát run, thế mới biết uy hiếp đối với một tên man rợ căn bản vô dụng, bọn hắn đồng dạng là tù nhân, chỉ có thể bằng vào thực lực khuất phục đối phương, làm cho đối phương thần phục chính mình.

Vì vậy Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư duỗi ra hai nắm tay gầy gò xương xẩu đến trước mặt Trương Đức Bưu, sau đó bị man rợ bẻ lọi hai tay, đau đến mức nước mắt giàn giụa.

Vận rủi còn chưa kết thúc, hai con thú đồng dạng cũng bị trói buộc treo ngược lên kia, lão hổ cùng con chó nhỏ cũng hành động, một con bổ nhào vào trên đùi của hắn.

Gắt gao cắn bắp thịt chân của hắn, một con khác lại mọc ra hai cái đầu, cắn cổ hắn chết sống cũng không buông ra.

"Anh hùng, tha mạng!" Thánh Ma Đạo Sư Zaid nói.

Trương Đức Bưu lúc này mới buông tha hắn.

Nghiêm mặt nói: "Thánh Ma Đạo Sư đại nhân, chúng ta hiện tại cùng là tù nhân, có lẽ cùng chung mối thù, không thể tự giết lẫn nhau."

"Chỉ có ngươi mới nghĩ thế thôi? Ta bị ngươi đánh, lão tử chưa từng đánh qua ngươi a?"

Trong nội tâm Zaid ủy khuất vạn phần, cùng cười nói: "Tiểu anh hùng, ngài nói đúng." (Dịch: text của khựa lõm vãi)

Trong mắt hung quang chớp động: "Nếu như lão tử có thể còn sống đi ra ngoài, nhất định đem tên ranh con như ngươi rút gân lột da, luyện chế thành một con Vong Linh! Cắn cổ của ta, con chó kia thật ác độc." Trương Đức Bưu nhìn nhìn thân thể của tên quái nhân, thấp giọng nói: "Thánh Ma Đạo Sư đại nhân, ngươi có biết hăn là chủng tộc gì hay không?" Thánh Ma Đạo Sư Zaid hổn hển nói: "Ngươi ngay cả hắn là chủng tộc nào cũng không biết, cũng dám xông vào Hắc Thạch Thiết Ngục sao? Thật không biết ngươi lăn lộn như thế nào mà sống được tới bây giờ nữa." Trương Đức Bưu giơ nắm đấm lên, làm bộ muốn đánh, Zaid vội vàng cười làm lành nói: "Đừng đánh, đừng đánh! Ta biết rõ hắn là chủng tộc gì! Đầu người thân rắn, Naga Tu La, hắn chính là Vực Ngoại Ma tộc, là một trong những quản ngục của Hắc Thạch Thiết Ngục, phụ trách trông giữ phạm nhân của Thần Vương điện!"

"Vực Ngoại Ma tộc?"

Trương Đức Bưu không khỏi hơi sững sờ, chỉ thấy tên quái nhân đầu người thân rắn cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, ồm ồm nói: "Sai rồi, chúng ta là Thần Tộc!" Thánh Ma Đạo Sư Zaid bĩu môi: "Cẩu chứ Thần Tộc gì, tự dát vàng lên mặt, còn không phải luân lạc tới mức giữ ngục cho Thần Vương điện hay sao?"

"Nói bậy!"

Quái nhân kia nổi giận, rít gào nói: "Thần Vương điện cung phụng là Thần Vương của chúng ta, các ngươi là những loài bò sát không phục Thần Vương thống trị. Đáng đời nên bị giam giữ ở chỗ này, trọn đời không thể đi ra!" Thanh âm của hắn cuồn cuộn như sấm.

Giống như mấy trăm người ở cùng một chỗ hò hét, tiếng gầm trong hành lang nhấp nhô bốc lên, chấn đắc hai người nôn mửa liên tục! Zaid không dám nói lời nào nữa. E sợ làm cho hắn tức giận.

Thân thể con rắn của quái nhân chạy như bay, đột nhiên đi vào một cổng truyền tống khác, từ bên trong đi xuyên qua, đi vào tầng tiếp theo của Hắc Thạch Thiết Ngục.

Quái nhân kia chạy không ngừng, liên tục xuyên qua tầng ba Thiết Ngục, rốt cục cũng dừng lại, mở một cửa nhà lao ra, đưa bọn hắn cùng hai con ma thú đều ném vào trong.

"Hai người các ngươi sống ở chỗ này, cơm một ngày ba bữa sẽ đúng hạn đưa tới, đừng nghĩ trốn đi, đó là chuyện không có khả năng! Hắc Thạch Thiết Ngục từ khi sáng lập đến nay, còn không có ai có thể trốn đi!" Quái nhân lại từ cửa sổ ném qua một chồng giấy dày đặc vào, Zaid cười nói: "Cái này ngục giam cũng thật chu đáo, còn có giấy vệ sinh." Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh của quái nhân kia: "Giấy vệ sinh? Ngươi nghĩ thật tốt a! Đây là cho các ngươi dùng để viết khẩu quyết tâm pháp tu luyện đấu khí cùng ma pháp khẩu quyết! Về phần đại tiện, tự dùng tay giải quyết đi!" Zaid nổi trận lôi đình, cả giận nói: "Lão tử liền dùng nó chà vào mặt ngươi, ngươi có thể làm gì được lão tử." Ngoài cửa không có bất kỳ thanh âm nào, chắc hẳn quái nhân kia đã đi xa.

Trương Đức Bưu thừa cơ dò xét gian phòng giam này, chỉ thấy tại đây cũng rộng rãi, chỉ là không khí tràn ngập một cổ hương vị quỷ dị, mùi nước tiểu cùng mồ hôi bẩn hỗn tạp cùng một chỗ, cực kỳ khó nghe.

Gió nhẹ từ cửa sổ bay tới, còn có mùi xác chết phân hủy. Làm cho người ta buồn nôn.

Trong thạch thất đặt bốn cái giường.

Trên giường có phủ lên một ít rơm rạ, trong đó một cái giường lớn đã có một lão giả tóc trắng xoá, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt vô thần, trong miệng thì thào liên tục, không biết đang nói cái gì.

Lão giả kia hiển nhiên là vừa đến nơi đây không có bao lâu, quần áo sạch sẽ ngăn nắp, xem quần áo và trang sức hẳn là nhân viên cao tầng của Thần Vương điện, không biết phạm vào tội gì mà bị giam giữ tại đây.

Zaid đột nhiên quái cười rộ lên, thân thể lại hiện ra một tia Hắc Ám ma pháp lực: "May mắn lão tử sớm đã biết rõ tên ngục thủ muốn phong ấn ma pháp lực của ta, sớm ẩn dấu một tia Hắc Ám ma lực, dùng để phá tan Trấn Ma Ấn!" Một Hắc Ám kỵ sĩ được hắn triệu hoán ra, áo choàng rách rưới, cốt đao sáng như tuyết.

Đằng đằng sát khí.

Thánh Ma Đạo Sư Zaid nhe răng cười nói: "Tiểu tử, vừa rồi đánh lão tử thật thê thảm, hiện tại lão tử muốn cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào! Giết hắn đi!" Hắc Ám kỵ sĩ lập tức khởi xướng công kích.

Hướng Trương Đức Bưu đánh tới.

Trương Đức Bưu thở dài một tiếng.

Nhưng tên Hắc Ám kỵ sĩ còn không có vọt tới trước người hắn.

Chỉ thấy phía sau hắn đầu chó đen xông lên, hai cái đầu lâu mở miệng một cái, trong chớp mắt đem tên Hắc Ám kỵ sĩ kia ăn sạch sẽ, như vẫn có chút chưa thỏa mãn, trơ mắt nhìn Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư.

Zaid trợn mắt há hốc mồm, man rợ một quyền phóng tới, quyền đấm cước đá, vô cùng đau đớn nói: "Ta vừa rồi nói như thế nào hã? Chúng ta đều là tù nhân, không được tự giết lẫn nhau, phải đoàn kết. " Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m

Sau nửa ngày, Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư mặt mũi bầm dập ngồi ở trên mép giường, trong mắt nhỏ hung quang chớp động: "Đợi lão tử phá tan Trấn Ma Ấn. Khôi phục ma pháp lực, đến lúc đó… "