Dã Man Vương Tọa

Chương 145




Trương Đức Bưu vừa phá vỡ cửa đá xong, mọi người cùng một lúc vọt ra hành lang bảo vệ.

Sắc mặt lão phong tử cổ quái, lẩm bẩm nói: "Những thứ trên cây cột này dường như rất quen thuộc, nó làm ta nhớ tới điều gì đó…" Trong lòng Trương Đức Bưu căng thẳng, hung quang trong ánh mắt gã chớp động, ngầm tính toán xem có nên hay không, thủ tiêu cái lão điên chưa kịp khôi phục trí nhớ này trước rồi hẳng tính sau.

Lão phong tử là nhân vật cao tầng của Thần Vương điện.

Nếu như lão khôi phục lại trí nhớ, thật khó lòng đảm bảo lão ta không nảy sinh ra tư tưởng đối địch với những người phe mình, ở nơi phạm vi nhỏ hẹp như thế này. Nếu như một vị Kiếm Thánh đột nhiên gây khó dễ, lấy thực lực hiện nay của hắn thì căn bản không có đường để trốn!

"Đau đầu quá!" Lão phong tử vứt bỏ Bàn Long trụ.

Ôm đầu điên cuồng bức tóc, thần thái như điên như dại.

Quát ầm lên: "Ta không nhớ cái gì cả! Ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?" Lúc này, một bàn tay thô to đặt lên bờ vai của lão.

Lão phong tử ngoảnh đầu nhìn lại, chứng kiến cặp mắt sáng ngời của Trương Đức Bưu.

"Lão quỷ à, ta cảm thấy không thể dấu diếm lão nữa, chuyện vốn là..." Trương Đức Bưu thoáng một chút lưỡng lự, chợt giọng gã rất chân thành nói: "Kỳ thật, hai chúng ta vốn là huynh đệ ruột thịt bị thất lạc nhau nhiều năm về trước..." Zaid vừa nghe gã nói như thế, suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu, mỉa mai nói: "Sao lão tử nhìn không ra các ngươi là huynh đệ ruột thịt vậy? Một chút nhìn cũng không giống!" Trương Đức Bưu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Hai chúng ta tuy là anh em ruột, nhưng cùng cha khác mẹ. Tuy lớn lên không giống nhau, nhưng cùng chung huyết thống! Ngươi xem, sức lực của lão rất mạnh, sức lực của ta cũng không kém, lão mình đồng da sắt, thì ta cũng mình đồng da sắt, cái này cũng bởi vì nguyên nhân chúng ta cùng chung huyết thống đấy, hiểu chưa"

Lão phong tử há hốc mồm, nói không nên lời.

Trương Đức Bưu bi thương vạn phần nói: "Ta sinh ra sớm hơn ngươi vài ngày. Ta là ca ca ngươi là đệ đệ. Bởi tu vi của ta tương đối cao, cho nên thoạt nhìn có vẻ rất trẻ tuổi. Về sau ngươi bị người của Thần Vương điện vây công, đại não bị tổn thương, ta vừa nghe tin ngươi bị bọn chúng bắt giam, liền lập tức chạy tới cứu ngươi. Trải qua thiên tân vạn khổ. Huynh rốt cuộc cũng tìm được đệ rồi!"

Trương Đức Bưu nắm chặt hai tay lão phong tử, như nhện phun tơ nói: "Đệ đệ!" Lão phong tử nước mắt lưng tròng, cũng nắm thật chặt hai tay của gã: "Ca ca!"

Zaid chứng kiến cái cảnh "Thân huynh đệ" nhận mặt nhau này. Không khỏi rùng mình một cái, nhỏ giọng thầm nói: "Lão tử lại chậm một bước, coi như ngươi vô sỉ!"

Trương Đức Bưu quả thật cũng không muốn lừa gạt lão phong tử làm gì.

Gã cũng là bất đắc dĩ.

Lão phong tử ở trong nhóm bọn hắn thì sức chiến đấu cường đại nhất, so với Ngưu Đầu Quái Đào Lạc Tư còn cao minh hơn vài phần, nếu như lão khôi phục lại trí nhớ, sẽ ra tay giết người.

Tất cả mọi người ở đây e rằng chỉ có lão Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư Zaid giảo hoạt là có thể an toàn thoát thân, cho nên man tử ta chỉ có thể vô sỉ một chút, xử lý ổn thỏa lão phong tử trước rồi tính sau.

Hơn nữa, cứ cho là lão phong tử khôi phục được trí nhớ.

Không cùng bọn họ đối nghịch, thì Trương Đức Bưu biết sẽ càng thêm nguy hiểm hơn.

Khi đó, Zaid sẽ hoàn toàn bất hợp tác với gã, thậm chí còn trở mặt giết người ngay lập tức! Đó là sự thật!

Ầm!

Không gian trong Hắc Thạch Thiết Ngục lại lắc lư, lần chấn động này khoảng cách thời gian ngắn hơn, chấn động càng thêm kịch liệt.

Ngưu Đầu Quái Đào Lạc Tư nghe được tiếng oành oành ầm ầm từ trong lòng đất truyền đến, sắc mặt kịch biến, rung giọng nói: "Zaid, hẳn là vật này, chính là thứ ở trong truyền thuyết kia."

"Câm miệng" Zaid giận dữ tái mặt, hừ lạnh một tiếng, nói.

Dạo này tính tình của Ngưu Đầu Quái Đào Lạc Tư trở nên kiệt ngạo bất tuân hơn trước.

Nghe thấy hắn khiển trách ấy vậy mà không có chút tức giận gì.

Gượng cười hai tiếng.

Không ngớt lời thúc giục nói: "Chúng ta nên xuống dưới đó nhanh lên, phải nhanh chóng đoạt cho được vật kia vào tay."

Chúng nhân bay nhanh về phía cổng truyền tống trận ở tầng một của Hắc Thạch Thiết ngục, đi theo sau Đào Lạc Tư chính là Trương Đức Bưu.

Trong nội tâm gã càng thêm nghi hoặc: "Xem ra tên Ngưu Đầu này cũng nhận biết đó là vật gì, chẳng lẽ xuất sứ của nó là từ trong Địa Ngục lưu truyền tới hay sao?"

Mỗi một chủng tộc ở trên khắp đại lục này đều có một truyền thuyết về thần thoại của riêng mình, mỗi một bộ lạc trong thần thoại đó đều có chủ thần của chủng tộc mình, nhưng những thần thoại này đều có một điểm chung, đó chính là Địa Ngục!

Tất cả những truyền thuyết thần thoại có quan hệ tới Địa Ngục đều được ghi lại, nhưng giới thiệu về nó cực kỳ đơn giản, thường chỉ nghe đại loại như nó là một nơi thần bí và khủng bố, những loại miêu tả như vậy tất nhiên cũng không có gì tường tận cả.

Trong truyền thuyết của Nam Cương Man tộc, cũng có miêu tả một chút da lông về Địa Ngục.

Trong truyền thuyết, cái Địa Ngục này rất thần bí, cửa vào đó nằm ở một chỗ nào đó trong Thâm Uyên tầng chín, do ba phương thế lực của Địa Ngục giám hộ, canh giữ, đủ loại tồn tại cường đại và tà ác.

Ngưu Đầu Quái Đào Lạc Tư chỉ là một thành viên trong số đó.

Tam Đầu Địa Ngục Khuyển có trách nhiệm canh gác cửa Địa Ngục.

Bởi một mặt ngăn cản lũ Vong Linh đi vào trong nhân gian sinh sự, mặt khác cũng có nhiệm vụ thủ hộ Địa Ngục khỏi bị kẻ thù ở bên ngoài quấy nhiễu.

Ngưu Đầu Quái Đào Lạc Tư cũng biết nguồn gốc của bảo vật nọ, vậy có thể khẳng định, bảo vật đó đến từ Địa Ngục thần bí! Mấy người rất nhanh tìm được cổng truyền tống trận tại tầng bốn Hắc Thạch Thiết Ngục, Ngưu Đầu Quái Đào Lạc Tư đi đầu, hai chân hắn nhảy vào trong cổng truyền tống, sau đó truyền đến một tiếng ầm vang thật lớn, chỉ nghe thanh âm Đào Lạc Tư vọng ra: "Dám đánh lén Ngưu đại gia à, ngươi là ai? Ngươi quá xấu xí a." Trong lòng Trương Đức Bưu rúng động, chỉ thấy Đào Lạc Tư dùng tốc độ thật nhanh bay ngược về, nện vào vách tường, miệng mũi đầy máu, điên cuồng hét lên: "Phía sau cửa có một con quái xà canh giữ. Nó nhiều hơn ta sáu tay!"

"Vực Ngoại Ma Tộc, Hắc Thạch ngục thủ!" Zaid mô tả.

Lập tức phát động ma pháp lực, chỉ thấy trên mặt đất dâng lên vô số cốt lâu, lớp lớp đan xen, trong chớp mắt phủ kín cổng truyền tống lại.

Chỉ thấy trong cổng truyền tống kia đột nhiên xuất hiện vài sợi xích đen tuyền, giống như rắn nhảy múa, chỉ cần một kích, tòa núi bằng xương lập tức bị đánh nát bấy! Tiếp theo đó là một thân ảnh màu đen cực lớn đang đi về phía cổng truyền tống, dường như nó muốn lao ra ngoài.

"Nhị đệ, tới ngươi!" Trương Đức Bưu cao giọng thét, lão phong tử lập tức khua Bàn Long trụ lên, vũ khí cấp Truyền Kỳ này được đấu khí cùng tinh thần lực của lão rót vào.

Lụp bụp, ti tách liên tục bành trướng, biến thành một đồng trụ cực lớn.

Phong lão đầu gầm lên như dã thú, nhấc cây trụ cực nặng nện thắng vào trong cổng truyền tống, từ một nơi khác của cổng truyền tống kêu lên một tiếng đau đớn: "Phong Hồn Liệm, khóa!" Càng có nhiều sợi dây xích đen tuyền từ trong cổng truyền tống tuôn ra, lão phong tử liền đem Bàn Long trụ khóa sợi xích lại, nhằm về phía cánh cổng thét! "Phá".

Đấu khí của lão phong tử cường hoành chấn động, những sợi xích kia nhao nhao nổ tung, giống như một con rắn chết rủ xuống, sau đó nện một quyền lên phần đuôi Bàn Long trụ, cây đồng trụ kia ầm ầm đụng vào bên trong cổng truyền tống, tiếng sấm rền vang, giống như va phải một vật gì đó, hơi dừng lại một tí! Lão phong tử di chuyển về phía trước, lại xuất ra một quyền nện xuống, Bàn Long trụ tiếp tục đâm về phía trước, thân ảnh Đào Lạc Tư lóe lên, mang theo cây Cương Xoa lớn chui vào cổng truyền tống, trong nhất thời truyền ra từng hồi âm thanh giao thủ kịch liệt.

"Chỗ này chật hẹp, không thể sử dụng ma pháp, đành phải cận chiến thôi! Tử Thần Liêm Đao, ngưng."

Zaid vung thanh đại liêm đao dài ba trượng lên, lách mình tiến vào cổng truyền tống, truy sát con Hắc Thạch ngục thủ nọ.

"Tiểu Hắc, chúng ta vào thôi."

Trương Đức Bưu lấy ra Thương Khung Chiến Chuy, chiến chuy đón gió rung lên, lập tức trở nên vô cùng to lớn, gã nhảy lên trên lưng Tiểu Hắc, xông vào trong cổng truyền tống.

Phong cảnh lần lượt trôi qua trước mặt gã.

Trương Đức Bưu đi vào tầng năm Hắc Thạch Thiết Ngục, không khỏi nao nao trong lòng, chỉ thấy cảnh tượng ở đây khác biệt hẳn nếu so với tầng bốn.

Dưới tầng bốn toàn là lao ngục, từng dãy thạch thất đều đồng nhất với nhau, tù nhân bị giam giữ ở trong ngục thất.

Nhưng ở chỗ này, lại biến thành một cảnh tượng khác hẳn.

Tầng thứ năm này là một cái rãnh cực lớn, vách núi dựng đứng cao ngàn trượng, khoảng cách hai đầu vách núi khoảng 300-400m, ở chính giữa, là dòng nham thạch đỏ au nóng chảy cuồn cuộn, sục sôi mãnh liệt, làm cho hai bờ thạch bích đỏ rực, như que hàn bị nung đỏ! Hơi nóng bốc lên phía trên, Trương Đức Bưu đứng bên cạnh cây cầu, lập tức ngửi thấy đỉnh đầu của mình truyền đến một mùi khét lẹt.

Dưới cây cầu đá này có đầy rẫy những sợi xích rủ xuống thẳng tắp, phần dưới của xích sắt chính là từng cái lồng sắt to lớn, suýt chút nữa đã chạm tới dòng dung nham, và giam giữ trong lồng đều là Cự Long cả, tất cả bọn chúng đều bị hấp chín chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Rõ ràng những con Cự Long này chính là tù nhân của Thần Vương điện, bị Hắc Thạch ngục thủ trấn áp phong ấn ma pháp lực lại.

"Những con Cự Long này. Nhất định là huyền thoại của Long tộc rồi."

Tinh quang trong mắt Trương Đức Bưu chớp động, gã nhớ tới Hầu Nhân Ma Ni tu luyện Đại Uy Thiên Long Quyết, thầm nghĩ: "Thần Vương điện đem nhân vật trọng yếu của Long tộc tới chỗ này, chắc là muốn tra khảo để lấy Đại Uy Thiên Long Quyết và Long tộc ma pháp kỹ xảo, nghĩ lại mình và những người này bị giam giữ tại tầng bốn thật đúng là may mắn."

Lão phong tử, Ngưu Đầu Quái cùng Zaid, cả ba người truy sát tên Vực Ngoại Ma Tộc đó, trong nháy mắt công phu cũng vội tháo chạy đến khu trung tâm của cây cầu đá.

Có vài tên ào ào đuổi theo, lại còn liên tục gầm thét, thanh thế thật kinh thiên động địa.

Trương Đức Bưu nhìn thoáng qua.

Biết rõ mỗi một tên Hắc Thạch ngục thủ này đều là địch nhân cực kỳ đáng sợ, lão điên, cùng Zaid, Đào Lạc Tư tuy bọn họ là cao thủ thuộc loại đỉnh cấp, nhưng nếu cả ba bị bọn chúng vây công, với thân thể như rắn và có tám tay thì cũng khó mà địch nổi, cho nên gã mới chọn giải pháp nghênh địch tại đầu cầu.

Cây cầu kia độ rộng chỉ chừng năm thước, nếu sơ ý sẽ rơi xuống dòng dung nham, do đó gã không phải lo lắng bị bọn chúng vây công.

Trái lại khiến cho gã phải để tâm đề phòng.

Là cái lão Kiếm Thánh điên điên kia, lão đầu này đánh đấm theo kiểu liều mạng, Bàn Long trụ thỉnh thoảng lại đánh nhầm lên cây cầu đá. Text được lấy tại Truyện FULL

Dù trên lý thuyết cây cầu này đã trải qua sự gia cố của luyện kim thuật, nhưng nó thật sự chịu không nỗi sự tàn phá của một vị Kiếm Thánh.

Chỉ cần lão phong tử nện thêm vài lần, bảo đảm cây cầu đá này sẽ sập mất! Zaid cùng Ngưu Đầu Quái Đào Lạc Tư cũng bị lão dọa khiến cho quả tim như đông lại, lúc động thủ thì chân tay co cóng, không dám toàn lực xuất thủ.

Trương Đức Bưu đứng trên đỉnh đầu Tiểu Hắc, một mạch đấu đá lung tung, xông tới phía trước đám người Vực Ngoại Ma Tộc, khua Thương Khung Đại Chiến Chuy nhè ngay đầu bọn chúng mà đập! Tên ngục thủ kia vội vàng trốn tránh.

Ai dè Thương Khung Đại Chiến Chuy lại đánh nhầm lên cầu đá, toàn bộ cây cầu lập tức run rẩy kịch liệt.

Sắc mặt Zaid trắng bệch.

Hắn vội vàng lui về phía sau, mạch máu ở huyệt Thái Dương lộ rõ, cả giận nói: "A Man, ngươi không muốn sống nữa à!" Trương Đức Bưu chẳng thèm đế ý tới hắn, quay về phía lão phong tử gào lên: "Nhị đệ tới đây nào, chúng ta liên thủ xông lên!" Lão phong tử cũng nhảy lên Tiểu Hắc, hai người đứng trên đầu Song Đầu Địa Ngục Khuyển, Thương Khung Chiến Chuy với Bàn Long trụ nhịp nhàng tung bay, hết lên rồi lại xuống.

Tiếng sấm cuồn cuộn, điện quang trút xuống, đều nhằm vào đầu lũ Vực Ngoại Ma Tộc mà nện xuống! Ngưu Đầu Quái Đào Lạc Tư trong lòng sợ hãi, con mắt trợn tròn, lẩm bẩm nói: "Thằng ôn con này thật liều mạng, đại nhân Paros cũng thế."