Dã Man Vương Tọa

Chương 185




*Nghĩa Bạc Vân Thiên: tấm lòng nghĩa hiệp ngút trời

Sau khi thương thế của Thái Ca khỏi hẳn, Trương Đức Bưu tiến vào trong tòa Băng Phong điện, đi tìm Sơn Khâu chi chùy bị rơi, bọn họ vừa mới đến gần phế tích. Đột nhiên nghe được tiếng ca thê lương hư vô mờ mịt từ trong vang ra, Trương Đức Bưu cùng Lilith hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc nói: "Nơi này có người sao?"

Pháp sư tháp này đã tồn tại từ mấy vạn năm trước, căn bản không có khả năng có người sống lâu như thế, cho dù là tuyệt thế cường giả bán thần cấp, cũng tuyệt đối không thể sống lâu như vậy, nhưng tiếng ca này thật sự truyền vào trong tai hắn, âm thanh thanh thúy, âm điệu động lòng người.

Lilith đi đến một bức tường, theo tiếng nhìn lại. Kinh ngạc nói: "A Man mau nhìn, nơi đó có người!"

Trương Đức Bưu cũng nhảy lên đầu tường, theo phương hướng ngón tay nàng nhìn lại, chỉ thấy cách khu phế tích không xa có một tiểu cô nương mặc váy màu xanh nhạt, đang kéo Sơn Khâu chi chùy của hắn, hướng vào trong một tòa cung điện bị vỡ nát khác.

Tiểu cô nương kia khoảng bốn năm tuổi, trên đỉnh đầu mang theo một cái mũ dạ nhỏ, màu trắng, giống như da hươu, bộ dạng băng tuyết đáng yêu, miệng duy phù nha nha, không biết nàng đang hát nhạc thiếu nhi của dân tộc nào, nghe không rõ ca từ.

Sắc mặt của Trương Đức Bưu nhất thời biến thành khó coi, chùy đã không còn Tinh Thần Lực của hắn chống đỡ, nên đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng sức nặng của nó vẫn là thường nhân khó có thể tưởng tượng, mà tiểu cô nương kia lại có thể không chút cố sức nhấc lên kiện vũ khí cấp truyền kỳ nặng như vậy, hơn nữa xuất hiện ở loại địa phương Băng Thiên Tuyết Địa như tầng mười một pháp sư tháp này, trong nháy mắt Trương Đức Bưu có thể khẳng định thân phận của nàng.

"Băng Sương nguyên tố tinh linh..."

Một Hắc Ám Nguyên Tố Tinh Linh đã khó đối phó như thế, phải dựa vào mười một vị thánh cấp cao thủ mới chém giết được nó, huống chi Hắc Ám Nguyên Tố Tinh Linh kia hiển nhiên vừa mới tiến hóa thành công chưa lâu, thần trí còn thập phần ngu dốt, chỉ biết ngủ, tỉnh ngủ là giết người.

Mà Băng Sương Nguyên Tố Tinh Linh trước mắt này đã mở ra thần trí, băng tuyết thông minh, khẳng định càng khó ứng phó!

"Hảo tiểu muội muội đáng yêu." Hai mắt Lilith tỏa sáng, từ trên tường nhảy xuống, đi tới bên cạnh tiểu cô nương ki, nha đầu kia quay phắt đầu lại, phát hiện nàng, lập tức hét lên một tiếng, vứt bỏ Sơn Khâu chi chùy, xoay người bỏ chạy.

Băng Sương Nguyên Tố Tinh Linh dáng đi có vẻ thực bình thường, nhưng chân trái vấp chân phải, bùm một tiếng té ngã trên đất: "Ai nha!"

Tiểu cô nương lập tức lại đứng lên chạy tiếp. Lần này cũng chân phải vấp chân trái, lại ai nha một tiếng bùm ngã sấp xuống. liên tục như thế. Nàng đơn giản nằm úp sấp giả chết, không có nhúc nhích.

Lilith buồn cười, bay đến trước mặt nàng, chỉ thấy tiểu cô nương ngã chỏng vó, mắt nhắm, lưỡi thè ra, chỉ kém không có ở trên mặt viết chữ "Ta đã chết, không cần ăn ta".

"Thật sự đã chết?" Lilith bật cười, phất tay nói: "Thái Ca, thi thể cô gái này cho ngươi ăn đi!"

Thái Ca chớp chớp đôi mắt, vui mừng khôn xiết tiến lên, đột nhiên chỉ thấy tiểu cô nương kia nhảy dựng lên, thét to: "Không chết, ta còn chưa chết!" Dứt lời, lập tức tránh ở phía sau Lilith, kinh hồn táng đảm liếc mắt nhìn Thái Ca một cái.

Lilith dở khóc dở cười, đem nàng từ phía sau lôi ra, ngồi xổm xuống, cười nói: "Tiểu muội muội đừng sợ, ngươi tên là gì?"

Tiểu cô nương ngẩng đầu ngưng thị nhìn ánh mắt của nàng, phát hiện nàng không có ác ý, rốt cục yên lòng, thanh âm giòn tan, cả giận: "Ta gọi là Nhĩ Nhã."

Lilith gật đầu cười nói: "Ai Nha? Tên này không sai, thời điểm ngươi ngã xuống, cũng kêu ai nha!"

"Là Nhĩ Nhã, không phải Ai Nha!" Tiểu cô nương phùn má, thở phì phì nói.

Lilith cười tủm tỉm nói: "Được rồi. Tiểu Nhĩ Nhã, ngươi sao lại ở đây. Còn người nào ở trong này không, đại nhân nhà ngươi đâu?"

Tiểu cô nương ảm đạm nói: "Ta chưa bao giờ gặp qua người nào, chỉ thấy qua một người cao to màu đen, hung thần ác sát, trước đó không lâu còn đã chạy tới muốn ăn ta. Sau đó vừa rồi có hai gã cường đạo chạy tới đánh nhau, đánh sụp nhà của ta, cả phòng ở của ta

"Hai gã cường đạo?" Lilith ngẩng đầu nhìn Trương Đức Bưu liếc mắt một cái, thầm nghĩ: "Hai gã cường đạo này không phải chính là A Man cùng gã cao thủ Long Tộc kia sao? Tiểu nha đầu thoạt nhìn tuổi tâm mắt còn quá nhỏ a."

Qua một lúc lâu, Lilith liền cùng tiểu cô nương Nhĩ Nhã đứng lên, nói chuyện không ngừng, thánh nữ đại nhân yêu chiều không thôi, nói: "Tiểu Nhĩ Nhã, ngươi một mình ở trong này có buồn chán hay không? Nếu không, đi theo tỷ tỷ chơi nhé?"

Tiểu cô nương hưng phấn liên tục gật đầu, sau đó cảnh giác nhìn nhìn Man Tử.

Lilith đứng dậy đi tới bên người Man Tử, năn nỉ nói: "A Man, tiểu nha đầu này không cha không mẹ, quá đáng thương, chúng ta thu lưu nàng được không?"

"Thu lưu nàng?" Trương Đức Bưu đem Sơn Khâu chi chùy nhặt lên, sắc mặt cổ quái, thấp giọng nói: "Ngươi xác nhận muốn thu lưu một Băng Sương Nguyên Tố Tinh Linh? Thánh nữ đại nhân, ngươi sẽ không lo lắng chứ?"

"Băng Sương Nguyên Tố Tinh Linh?" Lilith ngẩn ngơ, đột nhiên tỉnh ngộ, thất thanh nói: "Chẳng lẽ nàng là..

Trương Đức Bưu nhẹ nhàng gật đầu, Thái Ca nghe nói như thế, tròng mắt xoay chuyển thật nhanh, đột nhiên đầu dán trên mặt đất, mở ra cái mồm rộng như Huyết Trì, hướng về phía Nhĩ Nhã, nói: "Tiểu muội muội, trong bụng của ca ca có nhiều thứ hay lắm, ngươi ngoan ngoãn đi vào, đúng rồi, cứ như vậy! Yên tâm, ca ca không ăn người đâu!" Nhưng trong lòng lại âm thầm nói nhỏ: "Không ăn người, nhưng có thể ăn Nguyên Tố Tinh Linh mà! Ăn luôn Băng Sương Nguyên Tố Tinh Linh này, nói không chừng ta có thể lập túc tiến hóa thành ma thú cấp truyền thuyết! Sau này xuất môn, mang theo Tiểu Hắc cùng A Man, ta là có thể giống như con cua đi ngang, uy phong bát diện, tiến vào trong thâm uyên, một ngụm ăn một con cự long, không nên không nên. A Man thực lực quá yếu, không mang theo hắn xuất môn được, quên đi, niệm tình hắn là chủ nhân của Tiểu Hắc, miễn cưỡng mang theo hắn đi"

Lilith thấy Tiểu cô nương thật sự tính toán đi vào trong bụng Thái Ca xem có cái gì hay, vội vàng kéo lấy nàng, hung hăng trừng mắt nhìn lão hổ này một cái. Không gian trong bụng Thái Ca thì hắn là chúa tể, mặc dù là Nguyên Tố Tinh Linh bị nó nuốt vào, Cũng sẽ đương trường bị tiêu hóa thành nguyên tố tinh thuần nhất.

"A Man, ta mặc kệ nàng có phải là Băng Sương Nguyên Tố Tinh Linh hay không, ngươi không thu lưu, ta thu lưu! Còn có lão đầu hổ này của ngươi, đừng mơ tưởng đánh chủ ý tới Nhĩ Nhã nữa!"

Thái Ca trong mắt chớp động hung quang, gắt gao nhìn chằm chằm Lilith, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm miệng, nhe răng cười nói: "A Man, ta cũng không thể nhịn đói được, làm thịt cô bé Hồ tộc này được không?"

Lilith chán nản, cả giận nói: "Lương tâm của lão hổ ngươi đâu, vừa rồi ngươi bị thương, chính là ta đã trị liệu cho ngươi, giờ ngươi tính toán báo đáp ta như vậy sao?"

Thái Ca ngẩn ngơ, giận tím mặt, móng vuốt liều mạng cào mặt đất, cào ra một cái hố to, cả giận: "A Man, ta đã sớm nói qua không cần thiếu nhân tình của người ta, hiện tại bị chơi ngược, cô bé này ỷ vào việc trị liệu cho ta, hiệp ân tự trọng!"

Lão hổ đảo tròng mắt liên tục, nhất thời có chủ ý, ghé vào bên tai Trương Đức Bưu nói thầm: "Không bằng như vậy, A Man ngươi đánh chết khiếp cô bé thú tộc này, sau đó ta ra mặt, cứu nàng một mạng báo ân, cứ như vậy ta sẽ không nợ nàng nhân tình nữa, sau đó là có thể thuận thuận lợi ăn luôn các nàng" Nhưng Thái Ca lại lắc đầu nói: "Làm như vậy tựa hồ cũng có chút không ổn, có vẻ ta rất không nghĩa khí!"

Trương Đức Bưu vốn đang đau đầu vạn phần làm cách nào để xử lý Băng Sương Nguyên Tố Tinh Linh này, thuận miệng khen ngợi câu: "Cả tòa pháp sư tháp này, ai không biết ngươi là Nghĩa Bạc Vân Thiên?"

Thái Ca tâm hoa nộ phóng, gật đầu thật mạnh, hướng Lilith cười nói: "Ta là Nghĩa Bạc Vân Thiên, sẽ không ăn ngươi, nhưng mà, tiểu nha đầu này có thể để ta nếm một ngụm hay không, chỉ một miếng nhỏ, không ăn nhiều."

Lilith biết sau này không thể hiền lành với nó, nếu không lão hổ sẽ vẫn quấn quít lấy nàng, nàng giấu Nhĩ Nhã sang một bên. Thái Ca lúng la lúng túng cười, nói: "Không ăn thì không ăn, Nhĩ Nhã tiểu muội muội, ngươi còn không có huynh đệ tỷ muội gì, bộ dạng này thực ngon miệng? Đường huynh đường muội cũng được, nếu không, báo biểu tỷ cũng được nha."

Trương Đức Bưu cuối cùng vẫn là quyết định để Lilith thu lưu Nhĩ Nhã, không thể phủ nhận, tiểu cô nương này cũng không khiến Man Tử sinh ra ác cảm, hơn nữa nếu bỏ nàng ở chỗ này, hơn phân nửa sẽ bị Zaid, Milro và các cường giả kia xử lý. Huống hồ nhà của nàng bị mình đánh sập, nhưng nguyên nhân mấu chốt nhất Nhĩ Nhã chính là Băng Sương Nguyên Tố Tinh Linh!

"Phàm là Nguyên Tố Tinh Linh, đều có được vũ lực cường đại, nếu lại gặp đám người Milro, cho dù bọn chúng đồng loạt ra tay ta cũng không sợ chút nào. Sau này, không có việc gì mang nha đầu này ra nghiên cứu, nói không chừng có thể trợ giúp ta tu luyện tiên thiên thân thể.

Nhĩ Nhã thấy hắn đáp ứng để mình đi theo bọn họ. Cao hứng phấn chấn vây quanh Lilith, đảo tới đảo lui, lôi kéo nàng đi theo mình tới "Nhà", tòa cung điện bị sụp một nửa kia chính là phòng thí nghiệm của chủ nhân pháp sư tháp này, bên trong các loại khí cụ thực nghiệm cùng tư liệu có một ít bị dư ba sinh ra do Trương Đức Bưu cùng Milro giao thủ chấn đắc đổ nát, nhưng còn có một bộ phân bảo tồn đầy đủ như cũ.

Mấy thứ này xuất ra đối với bất cứ một gã Ma Pháp Sư nào mà nói đều là vật báu vô giá, nhưng Trương Đức Bưu chỉ nhìn thoáng qua, liền không có hứng thú. Hắn tu luyện chính là Đấu Khí, phòng thí nghiệm ma pháp gì đó đối với hắn không có chút tác dụng.

Bất quá Nhĩ Nhã lại không muốn buông tha. Hết sờ cái này lại động cái kia, cái nào cũng đều muốn mang đi. Dù sao, nàng sinh tồn ở trong này không biết bao nhiêu năm, đối với hết thảy đều có cảm tình. Lilith thấy bộ dáng của tiểu cô nương này, ánh mắt năn nỉ nhìn về phía Trương Đức Bưu, Trương Đức Bưu không kiên nhẫn đứng lên. Nói: "Thái Ca, ngươi đem mấy thứ này nuốt vào trong bụng, bảo tồn xuống."

"Ta cũng không phải thùng đựng rác!"

Trong lòng Thái Ca một ngàn cái không vui, than than thở thở, đột nhiên linh quang chợt lóe, mở miệng rộng ra, một ngụm đem nửa tòa cung điện nuốt xuống, hướng Nhĩ Nhã cười tủm tỉm nói: "Tiểu muội muội, muốn hay không vào trong bụng của ta nhìn xem nhà của ngươi?"

Tiểu cô nương vô cùng hồn nhiên hướng Thái Ca miệng đi đến, sắc mặt Lilith khẽ biến, đang muốn ngăn trở nàng, Trương Đức Bưu đè tay nàng lại, lớn tiếng nói: "Yên tâm, Thái Ca Nghĩa Bạc Vân Thiên, tuyệt không làm ra chuyện vô sỉ như vậy!"

Thái Ca trừng lớn ánh mắt, cứng họng, qua nửa ngày, căm giận phun ra hai đại quang cầu sáng tối. Đem phế tích nổ thành cái hố to trăm mét, phát tiết xong, lúc này mới an tĩnh lại, có chút rầu rĩ không vui, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Man Tử cũng không thân mật.

Trong lòng Lilith cười thầm: "Nguyên lai lão hổ này cũng có nhược điểm!"

Nhĩ Nhã sửa sang lại nhà của mình cho tốt, sau đó tiểu cô nương chầm chậm đi ra, nhưng cứ đi nhanh được một chút sẽ ngã sấp xuống, Trương Đức Bưu đành phải ôm lấy nàng, đặt ở trên lưng Thái Ca.

Sau khi thu đi mười sáu khối Băng Sương nhãn trên không trung, đám người Trương Đức Bưu lập tức lên tầng thứ mười hai của pháp sư tháp, chỉ thấy tầng thứ mười hai rỗng tuếch. Vô số lôi điện răng rắc ca sát từ không trung đánh xuống, đánh xuống mặt đất liền phát ra tiếng nổ ầm vang, vô cùng vô cùng, mặt đất đã sớm bị sấm rền điện chấn thành một mảnh cháy đen, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét. Text được lấy tại Truyện FULL

Nơi này có tám đầu lôi long sau khi hình thành bán vị diện đã tuyệt chủng, trên không trung nổi lơ lửng mười sáu khối lôi Long nhãn, hướng ra phía ngoài phun ra vô cùng vô tận điện lưu, trút xuống chung quanh. Bởi vì lôi hệ nguyên tố là do phong hệ tiến hóa, là lực lượng ma pháp cuồng bạo nhất, nơi này căn bản không hình thành nguyên tố sinh mệnh, cho dù có tồn tại sinh mệnh, cũng sẽ bị lôi điện lực cuồn cuộn không ngừng oanh tạc thành cặn bã!

Phòng thực nghiệm của chủ nhân Pháp sư tháp ở chỗ này đã sớm bị lôi điện lực san thành đất bằng, Trương Đức Bưu mất một phen khí lực mới có thể thu được những lôi Long nhãn vào trong túi, khảm lên Bích Tỉ Đao, sau đó tiếp tục đi tới, rốt cục đi vào tầng cao nhất của pháp sư tháp, tầng thứ mười ba!

Trương Đức Bưu đứng ở cửa vào tầng thứ mười ba, kinh ngạc nhìn phiến không gian này, Thái Ca ngó đầu qua cửa nhìn xem, lại vội vàng rụt trở về, sau một lúc lâu, thân thể biến nhỏ thành một tiểu lão hổ mới chớp cánh bay lên.

Lilith cũng nắm cánh tay nhỏ bé của Nhĩ Nhã đi lên, ngẩn người nhìn phiến không gian này.

Tầng pháp sư tháp này không có hiệu quả không gian ma pháp, không giống như tưởng tượng của bọn họ chút nào, chỉ có phạm vi hơn hai mươi mẫu, nếu bỏ nguyên Thái Ca vào hoàn toàn có thể nhét chật nơi này.

Đầu tiên đập vào mắt chính là bốn mươi tám khối Thánh Long nhãn, nằm trên cao hơn mười thước, giống như bốn mươi tám mặt trời nhỏ, sinh huy sáng quắc, tản mát ra ma lực lạ thường.

Nhưng mà ở giữa bốn mươi tám khối Thánh Long nhãn có một cái lốc xoáy Hắc sắc thật lớn, ong ong ong, xoay tròn không ngừng, từ lốc xoáy ẩn ẩn lộ ra áp lực vô cùng khủng bố, rõ ràng là liên tiếp một truyền tống thông đạo tới không gian khác!

Trương Đức Bưu buồn bực vạn phần, lẩm bẩm nói: "Tầng cao nhất pháp sư tháp sao lại có một cái truyền tống môn? Dùng bốn mươi tám khối Thánh Long nhãn để bố trí truyền tống môn. Vị chủ nhân pháp sư tháp này thật đúng là không phải xa xỉ bình thường."

Trên mặt Lilith mang vẻ khiếp sợ, qua sau một lúc lâu mới phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu nói: "A Man, truyền tống môn này chỉ sợ không phải do chủ nhân pháp sư tháp kiến tạo, mà là do tự nhiên hình thành nên không gian thông đạo. Bị chủ nhân pháp sư tháp dùng ma lực ngạnh sinh sinh di chuyển đến nơi đây, sau đó dùng Thánh Long nhãn định trụ. Khiến nó không thể trở lại chỗ cũ!"

Trương Đức Bưu không hiểu biết nhiều đối với ma pháp, nghi hoặc nhìn nàng.

Lilith kiên nhẫn giải thích nói: "Truyền tống môn do người tạo ra và không gian thông đạo tự nhiên bất đồng. Truyền tống môn bình thường là trận pháp. Có ma pháp dao động, nhưng không gian thông đạo không có ma pháp dao động, hơn nữa thường thường là lốc xoáy Hắc sắc."

Trương Đức Bưu nghĩ nghĩ, phát hiện quả thật theo như lời nàng nói. Ở trong hạp cốc trầm luân thông tới thâm uyên cũng có một không gian thông đạo là lốc xoáy Hắc sắc do thiên nhiên hình thành, mà ở Hắc Thạch Thiết Ngục của Thần Vương điện cũng gặp được loại truyền tống môn này, còn lại là môn hộ màu lam khái viên.

Lilith cười nói: "Đối diện không gian thông đạo này, hẳn không phải là ở thế giới này, mà là ở một mảnh thiên địa khác. A Man, ngươi có muốn đi đối diện nhìn xem?"

Trương Đức Bưu động tâm thật lớn, thành thành thật thật nói: "Ta nghĩ, nhưng hiện tại không vội. Không gian thông đạo đối diện đến tột cùng có cái gì, ai cũng không biết, tùy tiện xông vào chính là hành vi ngu xuẩn."

Lilith nhãn châu xoay động, cười nói: "Vậy ngươi khẳng định là muốn thu đi những Thánh Long nhãn này sao? Nếu ngươi thu đi Thánh Long nhãn rồi, không gian thông đạo này sẽ biến mất, mà nếu ngươi thủ tại chỗ này, những cao thủ phía dưới rất nhanh sẽ đuổi tới. Đến lúc đó ngươi vị tất có thể đắc thủ trước bọn họ, nói không chừng còn có thể bị giết. A Man, ngươi tính làm như thế nào?"