Dạ Oanh

Chương 9




Editor: Hazakura

Trịnh Thù bị nhốt lại.

Gã lãnh đạo lấy cớ hắn hại đồng loại, có hành vi cực đoan, nên tạm thời nhốt hắn ở phòng giam trong căn cứ, phái đàn em trông coi chặt chẽ.

Chạng vạng, số 11 dùng đá quý mua chuộc kẻ canh gác, được vào.

Dẫu nói chuyện vẫn phải cách song sắt được gia cố bằng điện, vì chạm khẽ chút thôi sẽ khiến cả người tê mỏi, hòng không cho người bị nhốt tiếp xúc quá nhiều với người khác.

Số 11 nhét bánh mì mua từ căng tin qua khe hở, cẩn thận không động vào thanh sắt mang điện, thì thầm.

"Hôm nay đến muộn, có thế thôi. Ngày mai tôi sẽ mua nhiều hơn."

Trịnh Thù ngồi trên nền đất vừa lạnh vừa cứng, bó gối, rũ đầu.

Hắn không nhúc nhích, cũng không nhận thức ăn, trầm mặc tựa tảng đá xám xịt.

Số 11 thấy miệng vết thương kết vảy chỗ cằm hắn, kéo đường thật dài. Dáng vẻ hắn lôi thôi lếch thếch khác hẳn lúc trước, tinh thần sa sút kéo theo khí chất kiên nghị dâng trào hôm nao.

Hơi do dự, số 11 lấy hộp thuốc lá đổi được từ kho hàng nhét vào, nhẹ giọng nói.

"Tôi không đổi được thuốc trị thương, nghe nói hút thuốc giúp giảm đau, cậu thử đi."

Bọn họ không quá thân chỉ biết nhau sơ sơ, nhưng tính anh lạnh lùng, không thích nói chuyện, thường Trịnh Thù sẽ chủ động nói chuyện mỗi khi hắn tới tìm anh.

Số 11 biết hắn từng tòng quân, không hút thuốc không uống rượu, chính trực chính nghĩa. Trước khi tận thế diễn ra, hắn hẳn là người được kính nể nhất xã hội, nào chịu vùi dập chốn ngày tàn.

Anh hùng rơi giữa âm khí mù mịt, thời đại đổi trắng thay đen.

Ngón tay vô tình va phải song sắt, số 11 run lên, im lặng rụt tay về.

Ánh mắt Trịnh Thù bị điện giật tỉnh lại.



Hắn từ tốn nâng mi, tầm mắt rơi trên đống đồ số 11 nhét vào, không lấy bánh mì mà rút điếu thuốc từ trong hộp, chậm chạp ngậm vào miệng.

Lửa châm điếu thuốc, hắn không quá thành thạo hút một hơi, bị sặc ho khan vài tiếng, song không buồn lên tiếng mà tiếp tục hút

Đảo qua đảo lại, tư thế thuần thục ngay.

Điếu thuốc bị kẹp giữa đốt ngón tay, cách màn sương khói trắng, hắn nhìn về phía số 11, âm thanh nghẹn ngào thoát ra từ miệng.

"Tôi nào ngờ, thế giới tôi liều mạng bảo vệ lại thành thế này."

Hắn mang theo nhiệt huyết của quân nhân, không dung bất kỳ cái ác lẫn bất công nào. Ban đầu khi mới vào căn cứ, đôi khi hắn sẽ cảm thấy quy tắc chỗ này đi ngược với quan điểm sống hằng giữ trong tim, nhưng hẳn là người ngoài, đành bất mãn trong thầm lặng.

Mà hiện tại dơ bẩn bị vạch trần còn thối tha hơn hắn tưởng, hắn chợt nhận ra mình nhịn không nổi nữa.

Gã lãnh đạo là thằng chó chết rác rưởi chỉ biết theo đuổi dục vọng cá nhân, nếu thế thì người sống ở đây tốt đến mức nào?

Số 11 nhìn hắn trầm mặc, hai chân vốn ngồi xổm trên đất chuyển sang xếp bằng, bày vẻ sẵn sàng tâm sự dài lâu.

Tay anh vân vê bàn chân, giọng điệu bình tĩnh đạm mạc.

"Chốn ngày tàn không phải xã hội nhân đạo, trật tự mới ở đây do người trên đỉnh thành lập. Cho dù là sáng hay đen xấu hay tốt, nếu phục tùng bọn họ, cuộc sống người sẽ không khổ sở như vậy."

Trịnh Thù chậm rãi lắc đầu, nắm tay chặt đến ứ máu buông ra.

"Tôi không để thế được."

Hắn không thể ruồng bỏ tín ngưỡng mình kiên trì hơn hai mươi năm, không tài nào vứt bỏ chính mình, trở thành chó săn nịnh nọt lấy lòng Phương Sách như những người đó.

Số 11 bình tĩnh, thì thầm.

"Sau này đừng làm chuyện thế nữa, vô ích."

Sương khói tan dần, Trịnh Thù thấy rõ mặt hắn. Ấy là gương mặt sạch sẽ trắng trẻo, vô cùng xinh đẹp.

Cằm khuất sau cổ áo màu hồng nhạt, dẫu bị bao bởi sắc sáng, vẫn không thể che khuất thứ ánh sáng rạng ngời.



Vẻ mặt thản nhiên lúc nào cũng như sương khói mờ nhân ảnh, thi thoảng tròng mắt lấp lánh mới chứng minh anh còn sống.

Cứ thế, anh khoác trên người khối da mỹ nhân đi bán thân chết lặng, dường như người cãi nhau với lãnh đạo ngày đó không phải anh, đâu ngờ anh cũng có lúc bốc đồng đến thế, dáng vẻ sáng sủa có sức sống đến vậy.

Cảm giác như có cây kim châm trong đầu, sự đau đớn nhỏ vụn nghiền qua lần nữa.

Trịnh Thù há miệng thở dốc, nhìn anh, cố sức hỏi thật cẩn thận.

"Hôm đó em nói... Bọn chúng ép em thành dạ oanh, ý là sao?"

Ánh mắt số 11 lập tức hóa thành thực thể, giống như mây đen từ đâu kéo đến giáng xuống hồ nước tràn bờ, khói mù phủ đầy mặt mày.

Nhưng sau vài giây trôi qua, cảm xúc phồng phập bị nén vào trong.

"Ý trên mặt chữ."

Giọng anh như tán gẫu chuyện thường ngày ở huyện.

"Tôi ở thành phố bên cạnh, ba năm trước bị zombie đuổi chạy đến đây, quen biết Phương Sách. Gã theo đuổi tôi điên cuồng, nhưng tôi không phải đồng tính, bèn từ chối."

Lời kể của số 11 thoáng dừng, ánh mắt hơi rũ xuống, nhìn điếu thuốc đốt cháy non nửa kẹp giữa ngón tay Trịnh Thù, màu đỏ tươi chợt lóe lên nơi tàn thuốc tối tăm.

"Khi đó căn cứ đang xây dựng, sau khi bị từ chối Phương Sách thẹn quá thành giận. Thế nên, gã dựng phố đèn đỏ với Phương Đức Lâm, tống tôi vào đó."

Bị nhốt trong phòng, mang danh nhục nhã, anh ở trong phòng cầu xin bọn họ thả mình ra ngoài.

Anh có thể mạo hiểm sinh mạng để rời khỏi đây đi tìm căn cứ khác cầu che chở, chạy thật xa khỏi Phương Sách.

Nhưng lòng dạ Phương Sách hẹp hòi, chỉ muốn trả thù, bóp chặt cổ anh, xé rách quần áo anh, hung tợn cười to đầy sảng khoái.

"Thả mày đi? Không được, tao chưa chơi chán mày, sao thả mày được?"

"Nếu mày không muốn quen tao, không muốn làm bạn trai tao, thì dành cả đời làm kỹ nữ đi!"