*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là mời, đương nhiên cũng là uy hiếp.
Mới gặp gỡ liền giết gà dọa khỉ, dùng việc hành hạ Kỳ Tử Gia ra oai phủ đầu với cậu, vừa qua một đêm lại buộc cậu lựa chọn đứng bên ai, còn dùng chó dữ để uy hiếp. Kỳ Hoán Thần vội vàng như vậy có thể nói là quyết đoán ngoan tuyệt sấm rền gió cuốn, cũng có thể nói là chỉ vì cái trước mắt mà khuyết thiếu mưu kế sâu xa.
So sánh lại, Kỳ Tử Gia ẩn nhẫn cùng hung hãn tựa hồ càng đáng giá để người khác đầu nhập hơn…
Tư Tuấn một bên tự suy xét một bên ngẩng đầu, chống lại ánh mắt “tình thế đã định” của Kỳ Hoán Thần, nhất thời hiểu rõ mình không có lựa chọn nào khác.
Tục ngữ nói, thà rằng cùng người khôn ngoan đánh nhau, cũng không cùng người hồ đồ nói chuyện. Từ một góc độ nào đó mà nói, Kỳ Hoán Thần chính là ra bài không nói đạo lý không theo quy củ.
Hắn căn bản là không cho phép cậu cự tuyệt. Sợ rằng chỉ cần lắc đầu, hiện tại cổ cậu không bị chó dữ cắn đứt, đầu ở trên cổ cũng không được bao lâu.
Kỳ Hoán Thần dám không kiêng nể gì cả dùng nước nóng làm bỏng Kỳ Tử Gia, thì tuyệt đối dám quang minh chính đại phóng hỏa thiêu cậu. Cố kỵ ý kiến của Kỳ Sơn Hải, hắn còn không dám làm đến cùng với Kỳ Tử Gia, nhưng cũng có thể hạ độc thủ với cậu.
Người là dao thớt ta là thịt cá, Tư Tuấn chỉ có thể gật đầu.
Nhận được đáp án, Kỳ Hoán Thần hơi chút thả lỏng, dáng tươi cười cuối cùng có vài phần thành ý, tựa như làm nũng nói: “Bất quá anh cũng không phải một bạn chơi tốt, là một người rất bốc đồng, muốn cùng một chỗ với anh, thì phải nghe lời anh, cũng chỉ có thể nghe lời anh mới được a!”
“Được.”
“Thực sự là em trai tốt!”
Kỳ Hoán Thần chỉ nhìn một cái, con chó lớn kia liền thông minh hiểu được, lập tức nhảy ra. Hắn vươn tay kéo Tư Tuấn lên, còn vô cùng thân thiết lấy đi lá cỏ trên vai cậu.
Giương tay ném đi chiếc đĩa ném, Ares liền xông ra ngoài như mũi tên, gần như khi đĩa ném vừa hạ xuống thì nhảy vọt lên, vững vàng tiếp được, quả thực là một chú chó tốt khó có được.
Kỳ Hoán Thần ném cho Tư Tuấn một ánh mắt khoe khoang, một bên kêu bảo bối thông minh một bên đuổi qua.
Theo dõi bóng lưng mảnh khảnh của hắn, Tư Tuấn tự giễu cười cười.
Em trai… Kỳ Hoán Thần muốn đâu phải là em trai ngoan ngoãn gì, hắn muốn chỉ là một Ares khác mà thôi. Bất quá hiện tại cậu ăn nhờ ở đậu, phải nhìn sắc mặt người Kỳ gia xin đường sống, tựa hồ cũng không có gì khác với chó cưng.
Nghĩ như thế, ngực cũng thoải mái một chút. Cậu không có nguyên tắc tuyệt đối không thể nhượng bộ gì đó, cũng không có chấp niệm không đạt được mục đích thì không bỏ qua. Nghiêm túc mà nỗ lực sống sót, chính là mục tiêu cuộc đời hiện tại của cậu. Mà làm người hầu nhỏ của Kỳ Hoán Thần, hoàn toàn không xung đột với mục tiêu cuộc đời kia. Đúng là trước đây chưa làm qua, nhưng hẳn là không khó học, phỏng chừng Kỳ Hoán Thần cũng sẽ không bắt cậu đi chém người buôn thuốc phiện.
“Em họ, đón lấy!”
Xa xa truyền đến tiếng Kỳ Hoán Thần gọi lớn, ngay sau đó đĩa ném màu cam hướng về phía đầu cậu xoay tròn bay sát qua. Phản ứng đầu tiên của người bình thường đều là vội vàng trốn mà không phải vươn tay tiếp lấy. Tư Tuấn chần chờ như vậy vài giây, Ares liền vọt tới, tại cự ly cách đầu cậu không tới một thước* cắn chặt đĩa ném, phát ra thanh âm va chạm thật lớn, còn văng cho cậu một khuôn mặt đầy nước bọt.
(*đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)
Con chó lớn hạ xuống đất, bộ lông run lên, phe phẩy cái đuôi hùng dũng oai vệ khí phách bừng bừng chạy về phía Kỳ Hoán Thần lĩnh thưởng.
Tư Tuấn lập tức không dám tiếp tục xem thường kỹ thuật mà tiểu lâu la cần có, bước nhanh đuổi kịp tiền bối Ares, thành thành thật thật cẩn trọng tận tụy theo Kỳ Hoán Thần cùng con chó bảo bối của hắn chơi ném đĩa đến giữa trưa.
Trước bữa trưa cậu mang cả người đầy mồ hôi đi tắm. Đang muốn cởi quần áo, Kỳ Hoán Thần đẩy cửa ra, dựa vào khung cửa, vẻ mặt “anh cả tốt” tươi cười nói: “Em họ, ngày hôm nay chơi rất vui vẻ, sau này mỗi ngày đều cùng nhau dắt chó đi dạo đi!”
“Tốt, tôi đảm bảo vừa gọi liền đến!”
“Ngoan!” Kỳ Hoán Thần tươi cười càng sâu, dùng động tác xoa đầu Ares, sờ sờ đầu Tư Tuấn.
Chờ hắn đi, Tư Tuấn mới nặng nề thở ra một hơi, nhất thời nghĩ thể lực của mình thật quá kém, để ứng phó mỗi một ngày kế tiếp hoạt động cường độ cao, còn phải rèn luyện thân thể thật tốt mới được!
Trên thực tế, đối với tác phong hành sự không cho người khác lối thoát như vậy của Kỳ Hoán Thần, đổi lại là người khác, trên miệng đã đáp ứng nhưng trong lòng còn mang hận, không chỉ không thể trở thành đồng minh của hắn, trái lại là chôn xuống một tai hoạ ngầm.
Nhưng xem như Kỳ Hoán Thần gặp may mắn, hắn gặp được chính là Tư Tuấn.
Tư Tuấn người này, ôn hòa kiên trì có thừa, còn là một người đặc biệt thích ứng trong mọi tình cảnh. Cũng có thể nói, cậu là người một không tự dằn vặt mình cũng không quá nghiêm khắc với người khác.
Dù sao cậu sinh ra tại gia đình như vậy, cha cũng tốt, đám người Viên Kính cũng tốt, ở trước mặt cậu toàn bộ mà nói chính là hòa nhã. Thế nhưng trong mắt người ngoài chỉ sợ cũng là tội ác tày trời, là u ác tính của xã hội. Nhưng mẹ vẫn giáo dục cậu phải chính trực thiện lương có trách nhiệm. Không được thông đồng làm bậy, lại không làm được việc vì đại nghĩa diệt thân, cũng không thể dứt khoát bưng tai bịt mắt xem như cái gì cũng không biết… Dưới loại tình huống này, nếu cậu “rúc vào sừng trâu”, sợ rằng sớm đã biến thành thiếu niên tuổi trẻ rối loạn tinh thần.
Vì thế, Tư Tuấn được bồi dưỡng ra một loại tâm tính kỳ diệu, cùng lúc nhân nhượng nuông chiều tà ác, cùng lúc lại có lòng truy cầu chân thiện mỹ.
Huống hồ, cậu trời sinh là tính tình tốt, ngoại trừ bởi vì mẹ qua đời mà chiến tranh lạnh cùng cha, ra ngoài ở, cậu chưa bao giờ bởi vì sự tình gì mà ghi hận người khác. Ngay cả với Kỳ Sơn Hải dùng chiêu bài chăm sóc mà cưỡng ép cậu tới đây, Tư Tuấn cũng không có bao nhiêu oán hận, càng miễn bàn Kỳ Hoán Thần chỉ là buộc cậu theo đuôi.
Nói chung, chỉ cần không phải huyết hải thâm thù gì, chỉ cần không tổn thương người cậu yêu thương trân trọng, chuyện khác đều có thể cười mà bỏ qua.
……..
Kỳ Hoán Thần lớn hơn Tư Tuấn hai tuổi, đang học ở một trường đại học công lập tại thành phố này, học quản lý tài vụ hoàn toàn không phù hợp với bền ngoài của hắn.
Ban đầu nghe thấy việc này, Tư Tuấn còn ngạc nhiên nửa ngày chưa nói một câu. Cậu thật sự là không tưởng tượng ra, hình dạng Kỳ Hoán Thần mang khuôn mặt đầy tính “nghệ thuật “, đeo kính mắt gảy bàn bàn tính.
Kỳ Hoán Thần không trọ ở trường, mà Kỳ gia cách trường đại học tương đối xa. Mỗi ngày đi tới đi lui tốn không ít thời gian. Kỳ Hoán Thần sẽ lái xe, trong ga-ra còn có một xe BMWs thể thao màu đỏ (1) kiểu dáng mới nhất. Thế nhưng hắn tựa hồ không giống thanh niên hiện nay đam mê cảm giác tốc độ cao, chỉ nói xe thể thao kia là chuyên dùng tán gái, lại đem chìa khóa một chiếc xe Land Rover(2) màu đen ném cho Tư Tuấn.
Vì thế, mỗi ngày chuyện quan trọng nhất của Tư Tuấn chính là lái xe đưa Kỳ Hoán Thần đi học, chờ hắn tan học đến cổng trường đón hắn.
Lợi dụng thời gian thời gian trống ở giữa, Tư Tuấn đăng ký một khóa huấn luyện vật tự do tại trung tâm tập thể hình gần trường học. Một mặt rèn luyện thân thể sớm ngày đạt được trình độ của tiền bối Ares, mặt khác cũng muốn học chút bản lĩnh tự bảo vệ mình.
Giáo viên hướng dẫn vật tự do tên Trâu Kiệt, thái độ làm người lạnh lùng nghiêm nghị, thiếu ngôn nhạt ngữ, nhưng thân thủ vô cùng tốt. Tư Tuấn lựa chọn trung tâm tập thể hình này, cũng bởi vì trên sổ tay tuyên truyền giới thiệu hắn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ.
Tư Tuấn vốn biết chút ít quyền đạo, quyền anh cơ sở, tố chất thân thể cũng tốt. Vị bộ đội đặc chủng xuất ngũ này đã dạy nhiều ông trung niên bụng bự, gặp học sinh Tư Tuấn có tiềm chất như vậy, không khỏi quan tâm hơn một chút, chỉ bảo cũng đặc biệt nghiêm túc. Tư Tuấn tự cảm thấy được lợi không ít, lại đăng ký khóa huấn luyện bắn súng của thầy giáo Trâu.
Tuy rằng mất đi cơ hội học đại học, nhưng tại phương diện khác nỗ lực bồi dưỡng, coi như là mất cây dâu thu góc biển đi!
Trên đường về nhà, Kỳ Hoán Thần thấy trong túi áo Tư Tuấn phiếu thu học phí của trung tâm thể hình, vươn ngón tay ấn hai khối cơ bắp tuy rằng non nớt nhưng kích thước đã khá đầy đủ của cậu, tấm tắc ngợi khen: ” Em họ, cậu phát triển thêm như vậy, nhất định sẽ thành sát thủ của các phu nhân.”
Tư Tuấn tướng mạo anh tuấn, vóc người cường tráng, còn không phải loại hình mỹ niên mà các tiểu cô nương hiện nay thích, nhưng tuyệt đối là loại thanh niên gợi cảm được phụ nữ trung niên yêu nhất. Kỳ Hoán Thần thích nhất dùng điểm này vui đùa, cuối cùng trêu ghẹo cậu đi làm ngưu lang nhất định là càng có tiền đồ hơn so với ở hắc đạo hỗn loạn.
Mang theo dáng tươi cười bỡn cợt, tùy tiện nhìn lướt qua phiếu học phí vài lần, sắc mặt Kỳ Hoán Thần khẽ biến, lông mi chớp chớp: “Vật tự do, bắn súng lục… Sao vậy, cậu muốn làm chân đánh nhau sao?”
Tư Tuấn mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Cậu học những thứ này, không phải vì khoe nguy hiểm đấu tàn nhẫn, cũng không có dã tâm hoài bão gì, chỉ là muốn trong lúc nguy cấp, không trở thành kẻ liên lụy người khác, tình huống tốt hơn là có thể cứu chính mình cùng người thân bạn bè một mạng.
Bất quá những lời này nói ra quá mức buồn nôn, cũng không có gì cần phải giải thích với Kỳ Hoán Thần.
Nhưng mà Tư Tuấn lặng yên, trong mắt Kỳ Hoán Thần chính là ngầm thừa nhận. Đem phiếu thu gấp lại, nhét vào túi áo Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Cậu nếu như muốn học những thứ này, không cần đi đăng ký lớp huấn luyện, anh bảo cha sắp xếp cậu đi sòng bạc đêm, ngây ngốc năm ba tháng, anh đảm bảo cậu thành người trong nghề, còn tặng thêm chương trình đặc biệt chơi gái đánh bạc cùng bạch phiến*!”
(*ma túy)
Thừa dịp đèn đỏ, Tư Tuấn quay đầu, nhìn khuôn mặt Kỳ Hoán Thần, hết sức thành khẩn nói: “Anh họ sắp xếp thế nào cũng được, em nghe lời anh. Bất quá, so với đi sòng bạc, em càng muốn đi theo anh họ.”
“Ha hả…” Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Hoán Thần nhu hòa xuống, xoa xoa đám tóc ngắn cứng cứng của Tư Tuấn, cười nói: “Nguyên lai cậu cũng sẽ nói hoa ngôn xảo ngữ*, không phải đầu gỗ nha!”
(*lời ngon tiếng ngọt, lời nói hoa mỹ khéo léo)
Tư Tuấn duy trì biểu tình chân thành mà ngại ngùng, quay đầu nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.
Cậu đương nhiên không phải đầu gỗ, tuy rằng không phải người am hiểu a dua nịnh hót, nhưng khiến người khác hài lòng, tranh thủ hảo cảm như thế nào, cậu vẫn hiểu, đồng thời làm vậy cũng sẽ không cảm thấy tự kinh thường. Tựa như Ares, vào thời điểm chủ nhân cần có thể diễu võ dương oai hung mãnh không gì sánh được, nhưng khả năng có thể lấy lòng chủ nhân nhất, là bản tính sủng vật dịu ngoan trung thành.
Ngoại trừ làm tài xế đưa đón, Tư Tuấn còn có công việc quan trọng hạng nhất hàng ngày, là theo Kỳ Hoán Thần dẫn chó đi dạo.
Kỳ Hoán Thần xứng đáng là một chủ nhân tốt, nhưng là một chủ chó tệ hại, mang Ares đi tản bộ chưa bao giờ xích cổ nó, còn luôn miệng nói linh tinh. Người sợ chó, cho nên muốn xích chó. Vậy nếu như chó kia sợ người, có phải cũng phải xích người lại hay không?! (logic gì đây?!)
Ares không phải loại chó lông vàng tuy rằng hình thể lớn nhưng dịu ngoan, mà là giống tạp giao giữa sói và chó. Năm năm trước Kỳ Hoán Thần đặc biệt đi biên cảnh Vân Nam chọn con sói đen ưu chất này, cũng đưa đến trường chuyên môn đào tạo thành chó hộ vệ lực công kích rất mạnh.
Tuy rằng không có mệnh lệnh Ares sẽ không tùy tiện công kích người, nhưng chỉ là tướng mạo hung hãn cùng khí lực cường tráng là có thể khiến người nhát gan thất thanh thét chói tai. May là tiểu khu này tần suất vào ở rất thấp, nơi bọn họ dẫn chó lại ở tận cùng bên trong, hầu như không có hộ gia đình, mới không phát sinh chuyện đả thương người người dọa gì.
Lại một buổi hoàng hôn bình thường, khi Ares đang đi bộ xung quanh tìm kiếm nơi “thuận tiện”, đột nhiên một cậu bé tầm bốn, năm tuổi từ trong vườn hoa nhỏ chạy ra, cách khoảng cách mấy thước, thấy Ares thật lớn giống con sói trong vườn bách thú, phát ra tiếng kêu sắc nhọn, ngã ngồi dưới đất, nắm lên một nắm cát làm vũ khí, vừa ném về phía Ares vừa khóc lớn lên,.
Nhẹ nhàng nhảy ra né tránh cát bụi, Ares híp mắt nhìn chằm chằm tiểu hài tử một ngụm là có thể nuốt vào này, cong lưng đi lại gần. Kỳ Hoán Thần chẳng quan tâm việc ấy, Tư Tuấn lại sợ nó đả thương người, vội vã chạy qua ngăn cản.
Ném cho Tư Tuấn một ánh mắt coi thường, Ares vung cái đuôi thô to, cái mông hướng về phía Tư Tuấn, chạy chậm về phía Kỳ Hoán Thần.
Mấy ngày nay Tư Tuấn theo Kỳ Hoán Thần dẫn nó đi dạo mỗi ngày, không chỉ không bồi dưỡng ra cảm tình, trái lại khiến chú chó này có địch ý với cậu, đoán chừng là căm hận Tư Tuấn xâm phạm thời gian nó ở chung với chủ nhân đi!
Bị con chó xem thành quân địch giả khiến Tư Tuấn rất bất đắc dĩ, tuy rằng ngay từ đầu thiếu chút nữa bị cắn chết, nhưng cậu bây giờ rất thích Ares. Cao ngạo lại dịu ngoan, hung hãn lại trung thành. Coi như là đều là “trung khuyển”, cậu cũng muốn có một chú chó thủ hộ như thần như vậy.
Nguy cơ đã qua đi, Tư Tuấn nâng cậu bé dậy, một bên vỗ bụi trên người nó, một bên ôn nhu nói: “Cục cưng đừng khóc, ngoan…”.
Tư Tuấn thanh âm thấp trầm, đồng cảm đến từ lồng ngực. Nếu là phụ nữ được cậu dùng âm điệu ôn nhu như vậy gọi là bảo bối, có thể cả người như nhũn ra, nhưng đổi thành là một đứa trẻ sẽ không giống. Đứa bé kia mới bị con sói to dọa sợ, lại bị một người lớn vỗ vỗ đánh đánh, nhất thời khóc càng lợi hại hơn.
Tư Tuấn không khỏi luống cuống tay chân, cầu cứu nhìn Kỳ Hoán Thần bày ra khuôn mặt không lừa già dối trẻ, thế nhưng vị đại thiếu gia này chỉ lo đùa giỡn chú chó bảo bối của hắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cậu.
Đứa bé càng khóc càng thê thảm, còn đem bàn tay nhỏ bé vỗ mặt Tư Tuấn, khóc nháo muốn tìm mẹ, khiến Tư Tuấn nghĩ chính mình giống như bọn buôn người lừa bán trẻ con.
Nhưng lại không thể bỏ lại đứa bé như thế mà đi… Đột nhiên linh cơ khẽ động, Tư Tuấn từ đâu móc ra một tờ giấy, hai ba cái gấp ra một con ếch nhỏ, đặt ở phiến đá trên đường, ấn một cái ếch liền nhảy xa nửa thước.
Lực chú ý của đứa bé bị món đồ chơi đơn giản này hấp dẫn, tiếng khóc nhỏ dần, con mắt hồng hồng đang muốn đi bắt ếch, một người đàn ông hơn ba mươi hoảng hốt chạy tới, một chân giẫm lên con ếch.
Cậu bé lập tức lại khóc lớn lên, người đàn ông đoạt lấy đứa trẻ ôm lấy, đẩy Tư Tuấn một cái.
Tư Tuấn thể trạng cường kiện, người đàn ông không đẩy ngã được cậu, chính mình lại lảo đảo một cái, thế là thẹn quá thành giận mắng to: “Các ngươi dẫn chó đi sao không đeo xích cổ? Làm con tôi bị dọa sợ hãi!”
Tư Tuấn tự biết đuối lý, liên tục xin lỗi: ” Xin lỗi ngài, chúng tôi sau này nhất định sẽ chú ý ── ”
“Chú ý được tác dụng gì?! Tôi muốn gọi điện thoại cho đội bắt chó, loại chó lớn này sao có thể nuôi, quá nguy hiểm!”
Lúc này, Kỳ Hoán Thần chậm như rùa đã đi tới, dùng vai đẩy Tư Tuấn ra, cười lạnh nói: “Ông sao không đem thằng nhãi con nhà ông buộc lại, nó còn dọa đến bảo bối của tôi đấy!”
Người đàn ông nghe vậy, không thể tin trừng lớn mắt, hổn hển hét: “Cậu người này quả thực không thể nói lý, không đạo đức không tố chất không gia giáo ── ”
“Vậy cũng không thể so với ông mạnh mẽ không giống người.”
“Mày nói ai không giống người?!” Người đàn ông kia tức giận đến muốn động thủ, cánh tay mới vừa nhấc, Ares liền phát ra tiếng gầm gừ thấp trầm, lộ ra hàm răng sắc nhọn, thân thể đè thấp, tùy thời muốn nhảy ra xé nát ông ta.
Người đàn ông sợ hãi liền lui lại vài bước, lại không cam lòng, chỉ có thể căm giận mắng “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, người cậy thế chó” cũng không dám tiến lên một bước.
“Đàn ông chỉ biết như người đàn bà chanh chua la lối thật sự không giống người.” Kỳ Hoán Thần trợn trắng mắt nhìn ông ta, xoay người muốn đi, lúc này mẹ đứa bé cuối cùng cũng xuất hiện, một đường chạy chậm, gương mặt ửng đỏ, trước ngực sóng lớn phập phồng.
“Chuyện gì vậy?”
“Trong nháy mắt liền để con chạy đi mất, cô đã chạy đi đâu?!” Người đàn ông bị Kỳ Hoán Thần làm tức giận, quay đầu liền đem cơn tức đổ lên đầu vợ mình.
Thiếu phụ đỏ viền mắt, tiếp nhận đứa bé, ôn nhu an ủi.
Đôi vợ chồng này nhìn lạ mắt, hẳn là không phải hộ gia đình trong tiểu khu này, không phải tới thăm người thân chính là đến xem phòng. Nếu như là loại sau, phỏng chừng là quyết định sẽ không mua phòng ở đây ở đi?
Kỳ Hoán Thần dừng chân, tỉ mỉ đánh giá nữ người phụ nữ, đột nhiên nở nụ cười, vừa sửa hình dạng ác chủ ngang ngược lúc trước, tươi cười khả cúc nói: “Thật ngại, dọa đến cháu bé, đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì có thể tùy thời tìm tôi!”
Kéo tay người phụ nữ, tại lòng bàn tay mềm mại viết xuống một chuỗi chữ số, Kỳ Hoán Thần nháy nháy mắt, vừa thấp giọng lặp lại một lần: “Có bất luận vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại.”
Mắt Kỳ Hoán Thần không chỉ hình dạng đẹp, con ngươi cũng rất đặc biệt, đen nhánh nhưng luôn luôn có hơi nước mờ ảo, thời gian chuyên tâm ngưng mắt nhìn người khác, luôn có thể khiến đối phương không biết làm sao mà đỏ mặt.
Lần đầu tiên Tư Tuấn thấy Kỳ Hoán Thần, hắn liền ẩn tình đưa tình phóng điện cả buổi, tuy rằng không thể bắn trúng trái tim Tư Tuấn, nhưng hiển nhiên lần này không có thất thủ.
Nửa tháng sau, Kỳ Hoán Thần bảo Tư Tuấn đón một người phụ nữ đến khách sạn. Mở cửa xe ngồi lên, chính là thiếu phụ dung nhan nhu mì xinh đẹp vóc người đầy đặn, vẻ mặt ngượng ngùng đầy xuân sắc này.
Về sau Kỳ Hoán Thần lại hẹn gặp vài lần cùng vị phu nhân có chồng này, nếm đủ trước sau liền đem số điện thoại cô ta kéo vào sổ đen, ngay cả một lý do cũng không cho, thẳng thắn lưu loát vứt bỏ.
Mấy tháng sau Tư Tuấn và Kỳ Hoán Thần ngẫu nhiên gặp vị thiếu phụ này ở đầu đường, cô kéo chồng, nắm tay con trai, tựa hồ chìm đắm trong hạnh phúc một nhà ba người. Nhìn thấy người đàn ông dụ dỗ mình vượt tường, trên mặt thiếu phụ hiện lên kinh hoảng. Nhưng thấy được Kỳ Hoán Thần không có lưu ý cô ta, diện vô biểu tình tiếp tục chạy, thiếu phụ lại có chút ai oán, chăm chú nhìn chằm chằm Kỳ Hoán Thần, trong ánh mắt có không cam lòng cùng mê luyến.
Thời gian kia Tư Tuấn đã hiểu biết đầy đủ sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của Kỳ Hoán Thần, cũng triệt để lý giải tay chân hắn tại sao lại luôn luôn băng lãnh như thế… Rõ ràng là miệt mài quá độ dẫn đến dương yếu thận hư.
Trong quan hệ nam nữ, vị này bày ra bộ mặt thiên sứ thanh niên mỹ lệ, tuyệt đối là một kẻ vừa phong lưu vừa hạ lưu, tuy rằng không đến nỗi làm ra chuyện tình bức lương vi xướng* gì, nhưng bội tình bạc nghĩa cũng là trò hay sở trường của hắn.
(* bức ép người lương thiện làm con hát, ngày xưa con hát là nghề thấp kém bị coi thường aka ép uổng)
Không được nửa năm, hắn trêu chọc bảy tám người phụ nữ, mà lại tròn béo cao gầy loại hình đều không giống nhau, có thể thấy được phạm vi thưởng thức của hắn đối với phụ nữ rộng rãi đến mức nào.
Loại lạm giao này tạo thành kết quả chính là, Kỳ Hoán Thần không tham dự sự vụ hắc đạo của Kỳ Sơn Hải rất ít bị hắc đạo uy hiếp, trái lại thường xuyên lọt vào vây truy chặn đường của phụ nữ.
Mà lúc này, Tư Tuấn liền hóa thân thành bảo tiêu, vì Kỳ Hoán Thần ngăn cản giày cao gót bao hoá trang móng tay nhọn tập kích.
“Kỳ Hoán Thần, anh đồ vô lại này, anh gạt tôi, anh rõ ràng nói thích tôi!”
Người phụ nữ xinh đẹp khóc đến lê hoa đái vũ*, muốn cào Kỳ Hoán Thần lại bị Tư Tuấn cao lớn ngăn trở, tức giận xoay túi da hung hăng quật lên ngực Tư Tuấn.
(*từ dùng để miêu tả Dương quý phi khi khóc aka xinh đẹp. Hoa lê gặp mưa, rất đẹp rất mỏng manh đáng thương)
Người phụ nữ này là một kế toán viên cao cấp phụ trách Sở Sự vụ, hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, là một người phụ nữ mạnh mẽ coi trọng sự nghiệp không nặng gia đình. Hai tháng trước quay về trường học cũ diễn thuyết, Kỳ Hoán Thần ngụy trang thành tiểu bạch thỏ đơn thuần, dùng danh nghĩa tìm đơn vị sang năm thực tập tiếp cận cô, sau đó vẻ mặt ngưỡng mộ thâm tình biểu lộ, cuối cùng lừa người tới tay. Thế nhưng sau khi trên giường không vài ngày liền thông đồng cùng nữ thư ký nhà người ta, bị nữ cường nhân bắt tại trận.
Trên tình cảm, Tư Tuấn là tuyệt đối đứng ở phía người phụ nữ này, nếu là đổi lại là chị em người thân của cậu bị khi dễ như vậy, sợ rằng chuyện đem đối phương thiến nhốt vào chuồng heo cậu đều có thể làm ra. Nhưng hiện tại người khi dễ chính là “huynh đệ” cậu, việc duy nhất cậu có thể làm, chính là để người phụ nữ này thoả thích phát tiết phẫn nộ, cho nên mặc dù bị móc kim loại trên túi da đánh bị đau, cũng cắn răng nhịn xuống, liên tục chưa từng ngăn cản.
Cô đánh mệt mỏi, trang điểm cũng lem luốc, tàn bạo nhìn Kỳ Hoán Thần trốn ở phía sau Tư Tuấn, còn là vẻ mặt xem hí kịch.
“Anh sẽ gặp báo ứng!” Sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Tư Tuấn, oán hận biến thành tức giận: “Còn có cậu Vương bát đản trợ Trụ vi ngược* này, cũng như nhau không có kết cục tốt!”
(* con rùa rụt đầu, giúp vua Trụ làm điều ác, nối giáo cho giặc)
Mắng xong lại vung tay thưởng cho Tư Tuấn hai cái tát tai vang dội mang về, giẫm lên giày cao gót hùng hổ tiêu sái rời đi.