Mang đêm tĩnh lặng , show hẹn hò ngày đầu tiên đã kết thúc . Từ trong chiếc ệ tủ nhỏ nằm gần giường Trần Nhiên cầm lấy chiếc điện thoại của bản thân . Cô nhắm mắt dưỡng thần trên giường , trên điện thoại là số của Bùi Nam Thành đang gọi đi
Vừa nghe tiếng đầu dây bên kia bắt máy Trần Nhiên lập tức lên tiếng
" Anh giúp tôi rút khỏi chương trình này đi , tôi không muốn tham gia nữa "
Ngồi trước bàn làm việc Bùi Nam Thành nhìn vào đồng hồ trên tay . Đã gần 0 giờ rồi mà cô chưa ngủ , lông mày anh nhăn lại
" Được, tôi sẽ thu xếp cho cô . Cô đi ngủ đi "
Trần Nhiên hơi bất ngờ, không ngờ anh lại đồng ý dứt khoát vậy . Cô tưởng còn phải giao dịch còn phải kéo dại một thời gian
Bước đến cửa sổ , cô ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao :" Tôi không buồn ngủ"
" Mà sao anh lại đồng ý nhanh vậy ?"
...
Bùi Nam Thành không trả lời, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng
" Mà thôi , anh trò chuyện với tôi một lát đi " Trần Nhiên lên tiếng cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng
" Cô không ngủ được à ?"
Khoé miệng Bùi Nam Thành cong cong , anh rất hạnh phúc khi cô chủ động ngỏ lời nói chuyện
Ngay lần đầu gặp mặt , trái tim anh đã có một chút dao động với người con gái này rồi , một người có tính cách kì quái
Trần Nhiên điềm tĩnh trả lời :" Ừ, không ngủ được"
Còn một lí do khác mà Trần Nhiên không nói ra , đã lâu cô không cùng người khác trò chuyện . Cuộc sống mấy năm nay của cô chỉ toàn là công việc. Trần Nhiên thấy hơi hoài niệm cuộc sống mơ ước ngày xưa
Trần Nhiên tiếp tục lên tiếng :" Tại sao anh lại muốn hợp tác với tôi ? Tôi biết với năng lực của anh , anh có thể tự mình hoàn thành công việc này "
Phía bên kia Bùi Nam Thành không vội trả lời, anh đứng lên đi tới gần cửa sổ . Giọng anh lãnh đạm
" Vì quá cô đơn"
Nghe được câu trả lời Trần Nhiên giật mình, cô đứng đơ người trong chốc lát . Cô nhìn vào điện thoại lên tiếng
" Ừ , tối rồi ngủ đi " Trần Nhiên tắt máy
Trần Nhiên nhìn lên những ngôi sao phía xa xăm , cô cúi đầu
" Anh ta cũng là người giống mình "
Một kẻ mạnh đơn độc nhưng anh ta thông minh hơn cô , dễ buông bỏ chấp niệm hơn cô . Anh ta là người rất giống cô nhưng cũng rất khác cô
Trần Nhiên quay trở lại giường của mình , cô đắp chăn tắt đèn chìm vào cơn say . Để lại cho Bùi Nam Thành đang ở trong phòng làm việc ngỡ ngàng , anh không ngờ người muốn nói chuyện là cô nhưng chỉ được vài câu cô lại tự tắt máy
Nhanh chóng nét mặt anh thay đổi, anh nhìn vào màn hình điện thoại , nét mặt dịu dàng
" Chúc em ngủ ngon"
Sáng hôm sau Trần Nhiên tỉnh dậy , cô đưa tay lấy điện thoại
" Đã 8 giờ rồi, không ai kêu mình dậy à . Có lẽ anh chàng kia đã giải quyết xong việc hôm qua mình nói rồi "
"Năng suất cũng nhanh quá nhỉ"
Trần Nhiên ngồi dậy , cô nhìn ra ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ. Cô vương vai
" Thói quen này phải sửa rồi"
Ở với ông bà Trần mấy tháng , ngày nào họ cũng bắt cô ngủ thật nhiều để dưỡng thương . Ngủ nhiều quá làm Trần Nhiên quen với nhịp sống này
Trần Nhiên nhanh chóng rời giường, cô thu dọn những hành lý đã mang đến ngày hôm trước, kéo vali ra khỏi phòng . Đi đến vị trí đang quay show Trần Nhiên bỗng đứng lại , cô nhìn chăm chú về phía Trương Bạch Tố
Trương Bạch Tố_ kẻ khiến số phận nguyên chủ trở nên bế tắc , cũng là người mà nguyên chủ thân thiết nhất. Trần Nhiên không định đối đầu với người này , suy cho cùng tất cả mọi chuyện xảy ra nguyên nhân là do sự suy diễn của những người xung quanh
Thấy Trần Nhiên đứng đó với chiếc vali , Trương Bạch Tố nhanh chóng kiếm cớ đi vệ sinh rời khỏi ống kính máy quay. Cô ấy đi vòng ra sau Trần Nhiên
Trần Nhiên thấy được hành động của cô ấy , cô chỉ đứng yên chờ
Trương Bạch Tố chạy đến, cô ấy quay người Trần Nhiên một vòng, giọng nói có chút buồn bã
" Nhiên Nhiên cậu ốm đi rồi " Trương Bạch Tố ôm lấy Trần Nhiên
" Nhiên Nhiên cậu đừng quan tâm đến bọn họ , cậu cứ mặc kệ bọn họ . Cậu như này làm mình đau lòng lắm "
Trần Nhiên mĩm cười, cô dịu dàng đẩy Trương Bạch Tố . Rời khỏi vòng tay Trương Bạch Tố
" Tớ không sao , tương lai tớ nhất định sẽ mặc kệ bọn họ"
Nhìn thấy nụ cười của Trần Nhiên , Trương Bạch Tố nở một nụ cười còn rạng rỡ hơn :" Cậu hứa rồi đó , nhớ giữ lời đó "
Trương Bạch Tố nhìn vào mọi người đang quay show, cô ta quay người chạy đi :" Tớ phải đi đây , tạm biệt cậu Nhiên Nhiên "
Trần Nhiên đưa tay vẫy chào tạm biệt. Từ kí ức của nguyên chủ , cô biết tình cảm Trương Bạch Tố giành cho nguyên chủ là thật lòng
Trần Nhiên quay người rời đi , nở một nụ cười có chút mỉa mai
Tình cảm của họ thân thiết đến vậy , mà chỉ vì kịch bản ánh mắt những người xung quanh nhìn họ lại giống như hai kẻ đang đối đầu . Trần Nhiên không biết nên nói những người đó quá ngu ngốc hay thế giới này quá thao túm nhân vật
Trần Nhiên thở dài, cô nhìn về con đường dài phía trước
Dù có làm sao , cô cũng không phải là nguyên chủ , là nhân vật đích thực ở đây. Thế giới này có thể khiến nguyên chủ đau lòng, còn cô thì không . Cô không có ràng buộc