Gia Trình chán nản ngồi tựa lưng vào ghế, thỉnh thoảng lại há miệng cố tình ngáp ngắn ngáp dài, thật là phiền phức, như thế nào hắn phải ngoan ngoãn trong lớp học mà lắng nghe giáo viên giảng bài kia chứ. Giờ này hắn đáng nhẽ phải tìm ai đó để thỏa mãn dục vọng của mình rồi. Gia Trình không thèm để ý, đưa tay chống cằm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chốc lát đột nhiên dưới sân trường thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé vô cùng quen thuộc của ai kia.
Đây chẳng phải là tiểu quỷ tử Hứa Tinh kia sao, y làm gì ở dưới đó, như thế nào mà trốn tiết học giữa chừng, lại còn lén la lén lút quan sát xung quanh như thể sợ ai đó sẽ phát hiện ra y. Xem ra Gia Trình hắn lại có cơ hội để "gặp" y một lần nữa rồi. Hắn bất giác cong khóe miệng, đứng dậy xin phép giáo viên ra ngoài, mà cũng chẳng thèm liếc mắt một cái đã xoay người ly khai.
Hứa Tinh sợ hãi nhìn trái nhìn phải, liệu ai đó sẽ phát hiện ra mình, giữa ban ngày ban mặc mà trốn tiết học đi ra ngoài này, y đây là lần thứ hai phải trốn tiết chỉ vì ba người bạn Mạch Quai, Tiểu Nhàn và Hoành Thư. Hứa Tinh lúc sớm đang chăm chú làm bài ở trên lớp, thì đã bị ba người bọn họ lôi kéo ra đằng sau trường cùng với các anh năm hai mà trước đó y có gặp qua.
Thiếu niên đang loay hoay sau bóng cây, miệng lẩm bẩm thầm cầu xin đừng để y bị ai đó phát hiện. Bỗng bóng tối từ đâu che khuất y, thiếu niên giật mình cúi đầu, bóng của ai đó trên nền đất, người này là nam nhân, lại còn to cao cường tráng, chẳng nhẽ chính là thầy thể dục đi. Thiếu niên run rẩy khẽ xoay người, đôi mắt nhắm nghiền, chốc lát khi đối diện với nam nhân kia, liền kịch liệt cúi đầu xin lỗi.
- Tiểu Tinh.... thực sự xin lỗi.... thực xin lỗi thầy lắm...đã to gan bỏ tiết học giữa chừng ... Tiểu Tinh sai rồi.... mong thầy lượng thứ....
Nam nhân như dở khóc dở cười trước hành động của thiếu niên, lạnh lùng mở miệng.
- Vậy sao? Thế thì bây giờ chịu phạt đi.
Sao cơ? Chịu phạt? Mà thanh âm lạnh lùng kia trông thật nghe quen tai, y hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải. Thiếu niên cảm thấy có gì đó không đúng, liền ngẩng đầu chậm rãi nhìn lên trên thân ảnh cao lớn trước mắt.
- Anh .... anh Trình. - Thiếu niên run rẩy mấp máy nói. Trong đầu y, cái ngày đáng sợ ấy lại tái hiện, thiếu niên đưa tay nắm chặt góc áo, bàn chân chậm rãi lùi bước. Gia Trình đưa ánh mắt sát khí trừng cơ thể thấp bé không ngừng lùi bước kia, đôi chân ngay tức khắc cũng tiến tới. Thiếu niên bất lực ngã bệt xuống đất, giương to con mắt sợ hãi nhìn con thú hoang đang ngày càng tiến sát con mồi nhỏ bé là y. Hứa Tinh nhấc mông lùi về phía sau, chốc lát liền bị bàn tay to lớn của Gia Trình mạnh mẽ chế trụ cằm.
- Thế nào? Sợ tôi?
- Dạ..... tiểu Tinh không...... không dám.... - Thiếu niên bị nam nhâm bóp đến đỏ ửng, đau đớn chảy nước mắt.
- Thực? Như thế nào lại khóc ?
- Không... Tiểu Tinh không có....
Thiếu niên thanh âm ngày càng run rẩy kịch liệt. Thế nhưng chưa kịp nói xong, đã bị Gia Trình hung hăng kéo cổ tay rời đi. Hứa Tinh cổ tay vô cùng đau đớn, Gia Trình đang dẫn y đi đâu, nhưng nói thế nào thì y thừa biết hắn đang rất vô cùng sinh khí.
Mạch Quai sốt ruột hết đi trái lại đi phải, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng khó coi. Tiếu Nhàn vì hành động của hắn mà không khỏi hoa cả mắt, liền đưa tay ném chiếc giầy vào lưng hắn.
- Cái tên kia, ngứa tay ngứa chân à. Ngồi im giùm tôi đi. Hừ!
- Liên quan gì đến cậu. Còn nữa, Hứa Tinh giờ này sao còn chưa đến. Không phải gặp chuyện gì rồi chứ. - Mạch Quai bấy giờ mới chịu đứng yên, cúi xuống hướng Tiểu Nhàn lo lắng hỏi.
- Chắc cậu ấy vẫn đang làm bài. Tiểu Quai, cậu thừa biết cậu ấy vốn chăm ngoan mà.
- Dù sao cũng gần vào tiết rồi. Cậu ấy cũng phải xuống sớm chứ.
- Cậu phiền thật đấy. Có đàn anh bên cạnh, không thể giữ chút thể diện gì sao? - Tiểu Nhàn hất cằm chỉ các nam nhân đang cùng Hoành Thư bàn tán gì đó.
- Mặc kệ tôi. Cậu đúng là thứ đàn bà nhiều chuyện. - Mạch Quai không thèm để ý đến Tiểu Nhàn, vẫn một mực ngó tới ngó lui, liên tục nhìn đồng hồ. " Tiểu Tinh, cậu định không xuống cùng bọn này sao?" Hắn nghĩ vậy.
- Này, tôi hỏi cậu, có phải hay không.... cậu.... thích Tiểu Tinh? - Tiểu Nhàn mờ ám nghi ngờ hành động kì quái kia, cô nhớ lại, dạo này Mạch Quai đi đâu cũng nhắc về Hứa Tinh, lúc không thấy Hứa Tinh thì lại sợ y sẽ xảy ra chuyện, mà quan trọng hơn là ánh mắt lo lắng của hắn ta vô cùng thực lòng, phải chăng....
Mạch Quai sửng sốt nghe lời Tiểu Nhàn thốt ra, hắn khựng người lại, trợn lớn mắt, bàn tay thon dài khẽ run rẩy. Tiểu Nhàn thấy vậy liền cau mày, hành động của hắn là sao, thế nào lại ngạc nhiên như vậy, phải chăng điều cô nói là ... đúng.
- Sao không trả lời tôi? Hay tôi nói trúng tim đen? - Tiểu Nhàn cố tình mở ra nụ cười âm hiểm.
- Ừm. Là vậy đấy.
Mạch Quai xoay người, hướng cô gật đầu, Tiểu Nhàn vì lời nói không hề do dự và thẳng thắn của hắn liền ngạc nhiên. Thật ra cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn như bây giờ, vốn dĩ chẳng phải hắn phải to mồm phá rối bọn cô, liên tục nhiều chuyện mà chọc tức cô, suốt ngày chỉ biết có quậy phá thôi sao. Nhiều lúc Tiểu Nhàn còn nghĩ rằng Mạch Quai hắn có cả đời cũng chả được cô nàng nào đưa vào lòng. Thế mà giờ đây Tiểu Nhàn gần như không thể tin vào mắt mình, không ngờ Mạch Quai hắn lại thích nam nhân, mà không, nói chính xác hơn phải là một hài tử, mà người kia không phải ai xa lạ chính là Hứa Tinh.
- Tiểu Quai..... cậu... cậu là ... nói thực.... Cơ mà... cậu thì trước giờ có bao giờ nói dối đâu...
Tiểu Nhàn trong nháy mắt liền cuống quít hẳn lên, thô bạo đưa tay đấm mạnh lên đầu Mạch Quai, khiến hắn không khỏi đau đớn mà hét toáng lên.
- Này! Cậu điên à!
- Ôi cậu bạn của tôi! Tại sao không nói sớm, xem kìa, mặt đỏ ửng hết cả rồi! Haha ..haha!- Tiểu Nhàn đưa tay nhéo lấy đôi má của hắn.
- Cậu..... cậu là...không thấy kinh tởm sao? - Mạch Quai kinh ngạc nhìn cô.
- Thế cậu có thấy vậy không? - Cô khoác tay lên cổ hắn, giương ánh mắt sát khí hỏi hắn.
- Đương nhiên là không.
- Vậy thì tôi cũng không! Haha!
Tiếng cười lớn của Tiểu Nhàn khiến mọi người phải xoay đầu nhíu mày nhìn cô. Hoành Thư tự hỏi có phải hay không Tiểu Nhàn hôm nay ăn phải gì mà lại điên dại cười lớn thế kia, cô không sợ vì tiếng cười kia có thể làm ai đó sẽ nghe thấy và phát hiện hay sao.
- Tiểu Nhàn, có chuyện gì lại vui vậy? - Hoành Thư cùng đàn anh tiến tới hỏi Tiểu Nhàn.
- Không có gì... không có gì... phải không tiểu Quai? - Tiểu Nhàn xua tay, cố ý đẩy lấy cánh tay Mạch quai như thể không có chuyện gì.
- Đúng... đúng... không có gì đâu... - Mạch Quai đưa tay gãi đầu.
- Ai tin hai người chứ? Nhìn hai người đáng nghi lắm a...... - Hoành Thư đưa tay đặt lên cằm, cố gắng suy nghĩ gì đó.
- Thôi nào, bây giờ chúng ta cùng đi ăn đi. ... Cơ mà, Hứa Tinh bạn em hôm nay không có tới sao. - La Khởi nhìn qua nhìn lại tìm bóng dáng của Hứa Tinh.
- Tiểu Tinh chắc sẽ không tới, vốn dĩ cậu ấy chăm học như vậy cơ mà. Vả lại, nếu như cậu ấy mà bị phát hiện, baba cậu ấy biết có mà chết. - Tiểu Nhàn thở dài.
- Thế thì chúng ta cứ đi đi. - Hoành Thư lắc đầu, hướng La Khởi và các đàn anh khác nói.
- À... mấy đứa cứ đi trước đi. Anh hơi buồn, sẽ đi vệ sinh một lát, anh sẽ theo sau. - La Khởi vờ vịt nói.
- Thế thì bọn em cùng chờ anh!
- A! Không cần! Anh sẽ theo kịp mà. Mấy đứa cứ tới đó kêu món trước đi, dẫu sao hôm nay cũng là anh trả tiền mà, phải không? - La Khởi xua tay, cố gắng không để mọi người níu kéo.
- Vậy bọn em đi trước. Anh Khởi, cẩn thận giáo viên thấy.
- OK! Mấy đứa yên tâm.
La Khởi chờ bọn họ hẳn rời khỏi trường, nhếch miệng cười nham hiểm. Xem ra hắn có cơ hội cùng thiếu niên Hứa Tinh kia "tìm hiểu" nhau rồi. Liền tức khắc, hắn chạy một mạch tới dãy nhà dành cho khối năm nhất.
Hứa Tinh sợ hãi bị Gia Trình hung hăng ném trên nền đất, thân thể khẽ run rẩy nhìn nam nhân to lớn. Hắn là muốn làm gì y đây, sẽ đánh y sao, thiếu niên hốt hoảng, tại sao lại là bây giờ, y tự trách phải chi trước đó không nên nghe lời bọn họ mà trốn tiết, để bây giờ không phải chạm mặt Gia Trình ở đây.
- Anh Trình... làm ơn... tiểu Tinh thực xin lỗi... trước đó đã làm anh sinh khí... tiểu Tinh chỉ cầu anh... tha cho tiểu Tinh... lần sau sẽ không như vậy... - Thiếu niên thống khổ quỳ gối cầu xin, chỉ mong lần này hắn đừng làm gì y, y chỉ lo sợ nếu như bị ai đó phát hiện y trốn tiết, lại còn để baba biết được chắc chắn sẽ tức giận và lo lắng, mà y trước đó có thầm hứa sẽ không bao giờ để baba phải lo lắng cho y một lần nào nữa.
- ....
- Gia Trình! Sao anh lại ở đây?
Gia Trình trong nháy mắt liền cảm thấy thiếu niên nhỏ bé kia cầu xin, tâm lãnh như băng cảm thấy có chút kì lạ mà thương xót , nhưng trong chốc lát suy nghĩ ấy ngay lập tức liền biến mất. Hắn chờ ngày nay đã lâu, lần này nhất định phải xử phạt y. Vì y mà hắn lại chịu hoàn cảnh như bây giờ, phải nghe lời phụ mẫu mà gương mẫu học hành.... Nhưng bỗng giọng nói từ đằng sau phát tới trông thật quen tai, hắn khẽ xoay đầu, là Lam Dĩ, ả như thế nào lại xuất hiện ngay lúc này.
- Gì đây? Chẳng phải thằng nhóc bữa trước sao? - Lam Dĩ nhìn thấy cơ thể nhỏ bé kia trông thật quen mắt, liền nhận ra y.
Hứa Tinh khó hiểu nhìn hai người, lại quay đầu quan sát nữ nhân đứng bên cạnh Gia Trình. Ả tại sao lại biết y , lại còn trưng bản mặt vô cùng chán ghét nhìn y, nhưng nói thế nào thì y cũng thầm thở nhẹ trong lòng, sự xuất hiện của nữ nhân kia có phải hay không sẽ thoát nạn cho y.
- Không phải chuyện của cô. - Gia Trình lạnh lùng tránh né, không thèm đếm xỉa gì đến Lam Dĩ.
- Anh! ......... Hảo, thế thì tôi sẽ đi khai báo cho nhà trường biết, anh giữa ban ngày ban mặc đi tìm học sinh năm nhất để gây gổ.
Hứa Tinh nghe đến đây thì giật bắn người, nữ nhân kia sẽ nói cho nhà trường sao. Gia Trình phẫn nộ nhìn ả, hắn hướng ả với ánh mắt sát khí.
- Cô muốn làm gì thì làm.
- Anh dám.....
Thiếu niên từ nãy đến giờ không hề lên tiếng, nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ, không dám nhúc nhích mà ngồi im trên mặt đất. Y sợ rằng nếu một cử động nhỏ nhoi của y thôi, có phải hay không Gia Trình hắn sẽ sinh khí mà đánh y.
- Tiểu Tinh!
Hứa Tinh nghe thấy ai đó gọi tên mình, đầu bất giác ngó tới ngó lui tìm thanh âm. Từ xa xa xuất hiện bóng dáng của nam nhân, thiếu niên khẽ nheo mắt, là La Khởi, hắn làm gì ở đây, lại còn gọi tên y một cách thân mật như vậy.
- Tiểu Tinh, sao em lại ngồi đây.. A! Anh Trình cũng ở đây sao?
La Khởi sau khi giả vờ đi vệ sinh thì liền chạy lên lớp Hứa Tinh tìm y, nhưng tìm mãi vẫn không hề thấy bóng dáng của thiếu niên. Hành động lén la lén lút của hắn không khỏi khiến cho vị giáo viên đang giảng bài trong lớp phải hiếu kì mà bảo hắn không được qua lại bên năm nhất giữa giờ học. Hắn chỉ ngượng ngùng gật đầu rồi thất vọng ly khai. Đến khi đi khắp cả trường học thì mới thấy y nằm bệt ở gần khu nhà thể thao đã bị bỏ hoang, mà vốn dĩ trước đây không hề có người nào qua lại.
Gia Trình nhìn thấy La Khởi thì khẽ cau mày, chuyện gì xảy ra vậy, như thế nào hôm nay hắn mới có cơ hội gặp lại Hứa Tinh y mà bao nhân vật đã xuất hiện rồi.
- Tiểu Tinh, em ngồi đây làm gì. Giáo viên đang đi tìm em khắp nơi đấy!. - La Khởi đến bên đỡ Hứa Tinh dậy, phủi đất trên quần áo y.
- Anh... là nói thực ...- Hứa Tinh sửng sốt, điều y lo sợ rốt cuộc cũng xảy ra rồi sao.
- Đúng a! Còn không mau về lớp!
La Khởi cầm lấy tay y kéo đi, thiếu niên ngơ ngác quay đầu đưa mắt khẽ nhìn Gia Trình rồi cúi đầu mặc cho La Khởi tự ý dẫn y đi.
Gia Trình ngẫm lại vẫn thấy có gì không đúng, định rời khỏi thì bị Lam Dĩ gắt gao nắm chặt cánh tay hắn.
- Anh đi đâu? Theo đuôi thằng nhóc đó sao!
- Cô cứ phải xen vào chuyện của tôi sao? - Gia Trình hung hăng gạt tay Lam Dĩ xuống rồi xoay người ly khai, chốc lát hắn như nhớ ra điều gì, liền quay lại kéo lấy cổ tay Lam Dĩ vào khu nhà thể thao bị bỏ hoang gần đó. Hắn không nói lời nào, chỉ lạnh lùng tự ý cởi bỏ sạch quần áo của Lam Dĩ, cùng ả mây mưa không ngứt.
La Khởi đưa Hứa Tinh được nửa đường thì dừng lại, quay đầu xem thử có ai đi theo sau không, phát hiện đằng sau chỉ có cây cổ thụ bao năm vẫn ở đó, liền thở phào nhẹ nhõm.
- Anh bảo giáo viên đang tìm em kia mà.... Vậy sao .... - Hứa Tinh khó hiểu nhìn La Khởi.
- Anh chỉ đáng nói dối thôi. Em xem, nếu không nhờ anh, có lẽ bây giờ em bị Gia Trình hắn "xử" đến như nào rồi. - La Khởi hướng y gượng cười.
- A! Ra là váºy.... Tiá»u Tinh cảm Æ¡n anh lắm... thá»±c cảm Æ¡n anh.... - Thiếu niên không ngừng cúi Äầu tạ Æ¡n.
- Không có gì! Chúng ta quen nhau mà !
- A... Cái Äó... tên của anh... - Hứa Tinh xấu há» cúi Äầu.
- NhÆ° thế nà o lại quên tên anh nhanh nhÆ° váºy a! Hảo thất vá»ng ... - La Khá»i lá» vẻ mặt thất vá»ng, hai ngÆ°á»i chá» má»i biết nhau, y sao có thá» quên hắn nhanh váºy Äược, chẳng nhẽ hắn má»t chút cÅ©ng không thá» nằm trong lòng y.
- Äá»i... thá»±c xin lá»i.. - Thiếu niên cà ng xấu há», mạnh mẽ cúi Äầu.
- Thôi quên Äi, anh là La Khá»i. Nhá» anh tháºt kÄ©, ngÆ°á»i hôm nay Äã cứu em Äó nha. - La Khá»i tá» vẻ thân thiết vá»i Hứa Tinh, xoa Äầu y. Thiếu niên chá» khẽ né tránh bà n tay ấy, lá»
phép gáºt Äầu.
- Các bạn Äang chá» em Äấy, chúng ta cÅ©ng mau Äến Äó nhanh.
- Æ ... nhÆ°ng mà .... - Y do dá»±.
- Còn không mau Äi, Äứng Äây lâu không chừng sẽ bá» phát hiá»n cho Äấy!
- Ãn....
Hứa Tinh bất Äắc dÄ© phải Äi theo La Khá»i, dù sao y Äã lỡ bá» tiết rá»i thì Äà nh phải váºy thôi.
Hoà nh ThÆ° và má»i ngÆ°á»i chá» má»t há»i lâu bấy giá» má»i thấy bóng dáng của La Khá»i, lại còn sau Äó còn có Hứa Tinh bên cạnh hắn. Mạch Quai thấy cảnh tượng kia không khá»i phẫn ná», tại sao hai ngÆ°á»i bá»n há» lại Äi cùng nhau, chẳng phải La Khá»i chá» Äi vá» sinh thôi sao, hắn còn tÆ°á»ng rằng Hứa Tinh vì bà i vá» mà không Äến chứ. Ai ngá» Äược bá»n há» lại tá»i Äây cùng lúc nhÆ° váºy.
- Tiá»u Tinh! Mình còn tÆ°á»ng cáºu chá» biết Äến há»c hà nh, quên mất bá»n nà y luôn rá»i chứ. - Hoà nh ThÆ° chạy tá»i kéo lấy bà n tay nhá» gầy của Hứa Tinh.
- Mình.....
- A! Anh là vô tình gặp Äược em ấy á» sau trÆ°á»ng nên má»i cùng em ấy Äến Äây luôn. - Hứa Tinh Äang ngáºp ngừng không biết nên giải thÃch nhÆ° thế nà o, y không thá» ká» cho bá»n há» chuyá»n y gặp Gia Trình lúc Äó Äược, sợ rằng bá»n há» sẽ lo lắng cho y. NhÆ°ng ngay tức khắc liá»n có La Khá»i nói giúp, y không khá»i an tâm.
- Ra là váºy. Nà o má»i ngÆ°á»i, mau Äến Äây Än thôi. - Hoà nh ThÆ° gáºt Äầu biết rõ Äược Äầu Äuôi sá»± viá»c.
- Hảo.
La Khá»i ÄÆ°a tay ôm lấy eo Hứa Tinh dẫn y Äến ngá»i ghế. Hà nh Äá»ng kì quặc của hắn khiến cho Mạch Quai từ nãy Äến giá» luôn theo dõi sát khÃ, gã La Khá»i kia hắn rá»t cuá»c là muá»n là m gì, Mạch Quai nhìn qua Äã thừa biết hắn ta cỠý tiếp cáºn thân thiết vá»i y, mà thiếu niên kia lại há»n nhiên chá» biết má»m cÆ°á»i hÆ°á»ng La Khá»i không ngừng cảm Æ¡n.
- Sao rá»i? Ghen phải không? - Tiá»u Nhà n từ nãy Äến giá» quan sát Mạch Quai, má»i vẻ mặt của hắn Äá»u thu và o mắt cô.
- Nói nhảm gì Äó.
- Còn chá»i! Tôi Äây biết tất nhá. Äừng qua Äược con mắt Äại bà ng của tôi. - Tiá»u Nhà n cÆ°á»i âm hiá»m.
- Cáºu nhiá»u chuyá»n tháºt. - Mạch Quai không thèm ÄỠý Äến cô, Äi tá»i bên ghế ngá»i, Äôi mắt vẫn không ngừng quan sát từng cá» chá» của La Khá»i.
- Má»i ngÆ°á»i, tá»i nay chúng ta Äến Diamond Äi. - Hạ ÄÅ©a xuá»ng chén, La Khá»i há»n há».
- Anh Khá»i, chúng ta chÆ°a có Äủ tuá»i, vả lại bá»n nà y cháy túi rá»i a. - Tiá»u Nhà n ủy khuất lên tiếng.
- Không sao. Không sao. Anh có ngÆ°á»i bạn là m á» Diamond, anh thÆ°á»ng xuyên Äến Äó lắm. Còn nữa, tá»i nay cứ Äá» anh lo, bá»n em chá» viá»c xả láng mà giải trÃ.
- Thiá»t chứ! Woa! Anh Khá»i, dạo nà y anh già u ghê ha. Nếu váºy, bá»n em không khách sao Äâu a. Tiá»u Tinh nà y, tá»i nay cùng bá»n nà y Äi chứ. - Hoà nh ThÆ° khoái chÃ, hôm nay cô và má»i ngÆ°á»i quả tháºt hảo may mắn, mà tất thảy Äá»u nhá» La Khá»i hết Äi.
- ..... Baba mình sẽ không Äá»ng ý..... Mình còn phải là m bà i táºp nữa, hôm nay mình Äã bá» tiết nhiá»u lắm rá»i..... - Hứa Tinh cúi Äầu nhá» giá»ng nói.
- Cáºu chá» biết có há»c vá»i hà nh... rảnh rá»i dà nh thá»i gian cùng bá»n nà y Äược không? - Hoà nh ThÆ° thất vá»ng khuyên vấn y.
- Các cáºu Äi má»t mình Äi. Gia Äình tiá»u Tinh rất nghiêm khắc, cáºu ấy cÅ©ng là há»c sinh gÆ°Æ¡ng mẫu của lá»p, hôm nay nghá» tiết há»c chá» vì bá»n mình là Äủ rá»i. Cứ Äá» cáºu ấy vá» nhà . - Mạch Quai Äứng ra nói thay, Hứa Tinh không khá»i thá» phà o nhẹ nhõm.
- Tiá»u Tinh, Äi cùng bá»n anh. Không lẽ em quên mất anh Äã giúp em sao, phải ná» mặt anh chứ. - La Khá»i Äá»t nhiên ÄÆ°a tay nắm lấy bá» vai nhá» gầy của thiếu niên, cá» gắng lôi kéo y.
- ..... nhÆ°ng mà tiá»u Tinh .....
- Là m Æ¡n. Tiá»u Tinh... - Tiá»u Nhà n lá» bản mặt nÅ©ng ná»u nhìn y, thiếu niên liên tục bá» má»i ngÆ°á»i là m khó, bản thân lại không nỡ từ chá»i, y cÅ©ng nhá» rằng Hứa Biên Äã từng khuyên y nên thả lá»ng cÆ¡ thá» má»t chút, không nên chú tâm và o há»c hà nh nhiá»u quá. Nếu là nhÆ° váºy, có phải hay không y nên Äá»ng ý bá»n há». Hứa Tinh sau má»t há»i do dá»±, bất Äắc dÄ© gáºt Äầu.
- Hay quá! Váºy thì hẹn mấy Äứa tá»i nay 8 giá» gặp nhau á» Diamond.
- Ok anh.
- Tiá»u Tinh nà y, tá»i nay anh tá»i nhà Äón em nhé. - La Khá»i nói.
- A! Cái Äó... là không cần.... tiá»u Tinh không muá»n phiá»n anh Khá»i.... - Thiếu niên ká»ch liá»t xua tay, y không muá»n La Khá»i phải nhặt công vì y.
- Không sao. Anh không thấy phiá»n gì hết. Vả lại, baba em không phải rất nghiêm khắc hay sao. Nếu nhÆ° baba của em biết Äược em Äến Diamond, phải chÄng sẽ thá»±c sinh khà Äi.
- Äúng Äó tiá»u Tinh. Anh Khá»i hảo tá»t, cáºu Äừng phụ tấm lòng anh ấy chứ, có phải không ... Mạch Quai? - Tiá»u Nhà n gian xảo hÆ°á»ng Mạch Quai Äá lông nheo, cô Äây là muá»n chá»c tức hắn Äây mà .
- Váºy phiá»n Äến anh rá»i.... - Hứa Tinh lúng túng trả lá»i. Thá»±c sá»± thì bản thân y cÅ©ng không há» hay biết bá»n há» sẽ Äến là nÆ¡i nà o, bất quá y biết rằng mình vá»n dÄ© trÆ°á»c giá» chá» biết Äến há»c và há»c, nên khả nÄng hiá»u biết vá» Äá»i sá»ng bên ngoà i cÅ©ng chẳng nhiá»u Ãt gì mấy. Mà bá»n há» lại thừa biết những thứ ấy hÆ¡n Hứa Tinh, nên y cÅ©ng chá» ngây thÆ¡ nghe theo.
====================
Hứa Tinh lo lắng Äi lại trÆ°á»c cá»a thÆ° phòng, y nên nói cho baba nhÆ° thế nà o Äây, anh sẽ cho phép y chứ. Thiếu niên không biết phải là m thế nà o, Hứa Biên Äá»t ngá»t má» cá»a, nhÃu mà y nhìn y há»i.
- Tiá»u Tinh, con Äứng Äây là m gì? Có chuyá»n gì sao?
- A............ LÃ .....
- Chuyá»n gì?
- Cái kia.... có thá» hay không.... baba cho phép tiá»u Tinh Äi chÆ¡i cùng các bạn..... - Theo thói quen, thiếu niên thấp Äầu xuá»ng.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Äược. Baba rất vui vì con Äã chá»u gác viá»c há»c sang má»t bên. Thá»nh thoảng nên nhÆ° váºy má»i Äúng... Váºy, các bạn hẹn tiá»u Tinh là khi nà o? - Hứa Biên hạnh phúc quỳ gá»i xoa Äầu y.
- Là .... tám giá» tá»i nay ạ.....
- Nếu váºy là hÆ¡n 1 tiếng nữa rá»i. Äá»a Äiá»m á» Äâu, baba sẽ ÄÆ°a con Äến. - Hứa Tinh cảm thấy y bây giá» thá»±c có lá»i Äi. Nguyên do là Hứa Biên không há» hay biết y sáng nay Äã to gan cúp tiết, lại còn tại Äây xin phép anh cho Äi chÆ¡i cùng bạn bè. Mà anh không những không cá»± tuyá»t, còn vui mừng cho phép y. Hứa Tinh nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt hạnh phúc kia của anh, không khá»i khó chá»u trong lòng, bất quá Äà nh chá»u Äá»±ng cho qua.
- A! Baba không cần.... Tiá»u Tinh... bạn sẽ Äến ÄÆ°a tiá»u Tinh Äi.
- Váºy sao? Thế chúng con Äi chÆ¡i á» Äâu? - Hứa Biên gáºt Äầu, sau lại há»i Hứa Tinh.
- A! ..... Tiá»u Tinh .....
- Ding! Ding! Ding!
Hứa Tinh Äang do dá»± không biết phải nói ra sao, thá»±c sá»± thì y cÅ©ng không há» hay biết y sẽ cùng bá»n há» Äi Äến nÆ¡i gá»i là Diamond gì Äó là nÆ¡i nà o. CÅ©ng may là tiếng Äiá»n thoại của Hứa Biên Äá»t nhiên vang lên.
- Alo! - Hứa Biên Äứng dáºy bắt máy.
- Tá»ng giám Äá»c! Hai ngà y nữa ông Brown sẽ Äến Äây! - Bên Äầu dây là thÆ° ký Tôn.
- Không phải là má»t tuần nữa ông ấy sẽ Äến sao? - Hứa Biên dÆ°á»ng nhÆ° vô cùng có chút lo lắng nhÆ°ng lại không há» biá»u lá» ra mặt.
- Tôi cÅ©ng không rõ. Ban nãy ông ấy vừa gá»i báo rằng ông ấy Äang bay Äến Äây. Bản báo cáo và dá»± thảo, còn bữa tiá»c chà o mừng ông Brown chúng ta còn chÆ°a chuẩn bá» xong, phải là m sao Äây tá»ng giám Äá»c.
- ......... Hảo, thá»i gian rất gấp rút. Bây giá» tôi sẽ Äến Äó ngay, nói vá»i trÆ°á»ng phòng TrÆ°Æ¡ng kêu nhân viên chuẩn bá» bữa tiá»c. Còn dá»± thảo cứ Äá» tôi sắp xếp.
- Vâng. Tá»ng Giám Äá»c.
Hứa Biên tắt máy, ôn nhu cÄn dặn Hứa Tinh.
- Baba có viá»c gấp, phải Äến công ty ngay. Tiá»u Tinh cứ viá»c Äi chÆ¡i thá»a thÃch, nhÆ°ng nhá» là phải Äi sá»m vá» sá»m, không Äược chÆ¡i khuya, có Äược không?
- Vâng baba..... - Hứa Tinh vô cùng cảm Äá»ng, gáºt Äầu nghe lá»i.
- Hảo, baba Äi Äây.
- A..... Cái kia... Tiá»u Tinh... thá»±c cảm Æ¡n baba lắm.... - Thiếu niên muá»n má» miá»ng nói lá»i xin lá»i, nhÆ°ng khi nhìn thấy gÆ°Æ¡ng mặt của Hứa Biên, lại không thá» nà o thá»t ra Äược.
- Ừm. Tiá»u Tinh Äi chÆ¡i vui vẻ, baba phải Äi ngay Äây. Tạm biá»t con! - Hứa Biên xoay lÆ°ng rá»i Äi, thiếu niên Äá»i mặt vá»i bá» lÆ°ng rá»ng của anh không khá»i muá»n chạy tá»i ôm chầm lấy mà ngà n lá»i nói xin lá»i anh, y Äã là m anh thất vá»ng rá»i, bản thân y tháºt Äáng trách. NhÆ°ng y cÅ©ng không thá» cá»± tuyá»t bạn bè, bá»i lẽ từ Äó Äến giá» y chÆ°a lần nà o cùng há» chÆ¡i Äùa, y chá» luôn nghÄ© Äến há»c hà nh.
Hứa Tinh tiếc nuá»i nhìn Hứa Biên lái xe Äi khá»i, má»i quay vá» phòng tắm rá»a thay y phục. Cho Äến khi La Khá»i Äã Äứng dÆ°á»i lầu chá» y, cảm giác lo sợ Äá»t nhiên lại dấy lên.
HẾT CHÆ¯Æ NG 11